TIÊN Y



Trong một tòa thành thị, mấy tu chân giả quen biết nhau, đang ngồi tại một nhã gian trà phòng, một bên thưởng thức trà thơm, một bên trò chuyện những sự tình mới mẻ gần đây phát sinh ở trong Tu Chân Giới.
Một người trong đó, nâng tách trà lên nhấp một ngụm, rồi đột nhiên nói: “À, các ngươi biết không, Linh Xu Phái, Hoa Gian Phái, Ba Sơn tiêu gia cùng Liễm Sơn kiếm tông lần trước phái cao thủ đi tới Ung Thành, hiệp sợ Phong Sơn phái bao vây tiễu trừ Lệ Yểm...”
Người ngồi bên cạnh hắn, nhất thời nở nụ cười nói: “Hả, ta còn tưởng rằng ngươi kể chuyện gì thần bí chứ.

Hóa ra là cái chuyện cũ như năm xưa rồi sao? Chuyện này chúng ta sớm đã nghe nói qua rồi.

À, ngươi nghĩ xem, có phải bốn tông phái này đầu óc xảy ra vấn đề không? Hay nói cách khác, như thế nào lại chạy đến Ung Thành, trợ oai cho Phong Sơn phái đây? Lệ Yểm kia, chính là yêu ma nhất lưu thời thượng cổ, há lại có thể dễ dàng đối phó với nó sao? Theo bản thân ta thấy, bốn tông phái này, chỉ sợ sẽ gặp phải đại họa ở Ung Thành thôi!”
Người trước lắc đầu: “Ngươi nói cái gì thế, chuyện này đúng thật là xưa rồi! Nhưng chuyện ta kể lại liên quan đến một vấn đề khác.

Bốn tông phái kia, sau khi đến Ung Thành có gặp phải đại họa không thì tạm thời còn chưa biết.

Nhưng hiện tại, người ta đã chiếm được vô số thứ tốt rồi! Phong Sơn phái kia, vì cảm tạ bọn hắn đến trợ oai, mà tặng cho mỗi phái một khỏa Thất Phẩm đan dược cùng một món pháp bảo Chuẩn Tiên khí a!”
Tất cả chúng nhân trong phòng trà đều sợ ngây người.

Bọn hắn cũng không quản đây là địa phương nào, sôi nổi đồng thanh kinh hô: “Cái gì? Thất Phẩm đan dược và Chuẩn Tiên Khí? Này..Điều này sao có thể chứ? Ngươi không nói giỡn chúng ta đi?”
Người trước hừ hừ một tiếng: “Nói giỡn cái gì? Ta đây mà thèm nói giỡn các ngươi à! Xem ra, hẳn là các ngươi còn không biết, ngày hôm qua, Linh Xu Phái, Hoa Gian Phái, Ba Sơn tiêu gia cùng Liễm Sơn kiếm tông, phân biệt nhau, đều tự tổ chức đại hội giám bảo ở trong tông phái của bọn hắn.

Để mọi người được thưởng lãm hai món bảo bối kỳ trân hiếm thế này.

Mặc dù, ta không có tư cách tham gia đại hội giám bảo, nhưng chưởng môn chân nhân của tệ phái đã khẳng định, hai món bảo bối kia, đều là hàng thật giá thật!”
Lời vừa nói ra, phòng trà nhất thời hoàn toàn rơi vào một mảnh tĩnh lặng.

Cả đám người trợn mắt há mồm, thật lâu sau cũng vô pháp khép lại.


Chẳng biết trải qua bao nhiêu lâu thời gian, rốt cục cũng có người khôi phục thần trí, lẩm bẩm nói: “Tên chưởng môn Phong Sơn phái này, phải chăng là đã điên rồi sao? Hay nói cách khác, như thế nào lại đem Thất Phẩm đan dược và Chuẩn Tiên Khí, lấy ra tặng người đây?”
Người trước thở dài một hơi, lòng tràn đầy u uất, tiếc rẻ nói: “Phong Sơn phái có điên hay không, ta cũng không biết.

Ta chỉ biết là sau khi chưởng môn chân nhân của tệ phái tham dự đại hội giám bảo xong, chuyện đầu tiên làm khi quay về chính là triệu tập cao thủ trong tông phái, chạy đến Ung Thành trợ oai cho Phong Sơn phái.

Đáng tiếc là tu vi của ta không cao.

Nếu không ta cũng theo chưởng môn chân nhân chạy đến Ung Thành rồi.

Đâu có thời gian rảnh rỗi mà ngồi ở đây uống trà chứ!”
Khi chúng nhân ở trong phòng trà, đã khôi phục thần trí xong, liền khó hiểu nói: “Đến Ung Thành? Ngươi không phải điên rồi chứ? Nơi đó chính là địa phương Lệ Yểm đang ẩn thân, chỉ hơi bất cẩn một chút, là ngươi sẽ phải bỏ lại tính mạng ở đó.

Hơn nữa, coi như tông phái ngươi chiếm được Thất Phẩm đan dược và Chuẩn Tiên Khí, thì cũng chẳng rơi vào miệng túi của ngươi đâu.”
“Các ngươi còn không biết...” Người trước lắc lắc đầu giải thích: “Ban đầu ta cũng có suy nghĩ giống như các ngươi.

Nhưng sau đó ta mới biết, nguyên lai Phong Sơn Phái, không chỉ tặng riêng lễ vật cho mỗi tông phái đến trợ oai, mà còn tặng thưởng cả lễ vật cho mỗi vị cao thủ của tông phái đó nữa.

Các ngươi có biết, lễ vật là cái gì không?”
“Là cái gì?” Chúng nhân trong lòng tràn ngập hiếu kỳ hỏi.
Người trước đối với phản ứng của mọi người rất hài lòng, bưng chén trà thơm lên nhấp một ngụm, sau đó mới chịu vạch tràn đáp án: “Ngũ Phẩm đan dược hoặc là pháp bảo nhất phẩm Linh Khí, tùy các ngươi chọn!”
Mấy người không khỏi hít sâu một hơi, thổn thức nói: “Mỗi người đều được tặng sao? Lão thiên a, Phong Sơn phái cho dù thực lực hùng mạnh, nhưng cũng không thể lãng phí tới mức này nha! Chưởng môn Phong Sơn phái đúng là một tên bại gia tử.”
Người trước khẽ mỉm cười: “Nếu hắn không phải là bại gia tử, thì làm sao có thể phát sinh cái chuyện tốt như vậy đây? Mấy vị sư huynh của ta, mới nhắn tin về, chưởng môn tệ phái cảm thấy lần này nhân lực mang đến Ung Thành còn không đủ, đang tính toán đưa thêm một nhóm người nữa qua đó.


Lần này bất luận như thế nào ta cũng phải đi tranh thủ a!”
Lời này của hắn, chiếm được hưởng ứng của tất cả đám người ở đây.

Mấy người chẳng quan tâm đến nói chuyện phiếm nữa, mà sôi nổi rút điện thoại di động ra, gọi cho trưởng bối quen biết ở trong tông phái.

Hỏi bọn họ xem còn suất nào đi Ung Thành trợ oai cho Phong Sơn phái nữa hay không? Tuy hành trình lần này phi thường nguy hiểm, nhưng vì Ngũ Phẩm đan dược và pháp bảo cấp bậc Linh Khí, thì vẫn là đáng giá mạo hiểm!
Giờ khắc này, những chuyện tương tự, đang trình diễn ở khắp nơi trên Thần Châu.
Cơ hồ chỉ trong vòng một đêm, lúc trước Ung Thành còn bị xem là địa phương hiểm cảnh ở Tu Chân Giới, lúc này liền biến thành nơi náo nhiệt, chúng nhân tranh nhau chạy tới.
Những tông phái đến muộn, cũng không có chiếm được trọng lễ như Linh Xu Phái, Hoa Gian Phái, Ba Sơn tiêu gia và Liễm Sơn kiếm tông.

Nhưng bọn hắn vẫn chấp nhận ở lại.

Bởi vì, Trương Văn Trọng đã cấp cho bọn hắn một câu hứa hẹn.

Chỉ cần trong hành động bao vây tiễu trừ Lệ Yểm, bọn hắn lập được nhiều công lao, thì Phong Sơn phái sẽ luận công ban thưởng.

Tới khi đó, ngay cả muốn Thất Phẩm đan dược hay Chuẩn Tiên Khí, cũng không phải là không có khả năng.
Mặc dù có tông phái bất mãn đối với thông báo này, cũng đưa ra uy hiếp sẽ rời khỏi Ung Thành không tham gia hành động trợ oai, để bức Phong Sơn phái tăng cao lễ vật cho bọn hắn.

Nhưng đáng tiếc chính là, Phong Sơn phái căn bản không thèm quan tâm.

Dù sao, hiện giờ có rất nhiều tông phái tu chân đang ùn ùn kéo đến Ung Thành.


Nhiều thêm một cái hay bớt đi một cái cũng chẳng đáng là bao.
Những tông phái tự cho mình là nhất, muốn nâng giá, rất nhanh liền phát hiện.

Theo thời gian trôi qua, số lượng tông phái đến trợ oai càng ngày càng gia tăng, Phong Sơn phái đưa ra lễ vật cảm tạ cũng càng ít đi.
Cho nên bọn hắn luống cuống, không dám tiếp tục chờ đợi thời cơ nữa.

Mà vội vàng tìm người phụ trách là Trần Nhàn, yêu cầu đăng kí tham gia hành động bao vây tiễu trừ Lệ Yểm.

Song, Trần Nhàn lại khẳng khái cự tuyệt bọn hắn.

Vô luận bọn hắn thỉnh cầu như thế nào, thì vẫn không chịu để cho bọn hắn tham dự.

Đây không phải là tự giẫm lên chân của mình hay sao?
Những tông phái còn lại thì vui sướng khi thấy người khác gặp họa.

Trong tiếng cười nhạo châm chọc của chúng nhân, mấy tông phái kia ủ rũ, chán nản rời khỏi Ung Thành.
Đối với hành động lần này của Trương Văn Trọng, không chỉ ngoại nhân nhìn xem không hiểu, mà tựu ngay cả Béo hòa thượng cùng thành viên Đặc Cần tổ cũng cảm thấy nghi hoặc.
Ngày hôm nay, Béo hòa thượng lòng tràn đầy nghi vấn, liền hướng Trương Văn Trọng đưa ra vấn đề: “Trương tổ phó, tuy rằng Lệ Yểm phi thường lợi hại.

Nhưng nó mới vừa chạy ra khỏi Hỗn Độn Tu La Giới, thực lực chưa đạt tới trạng thái cường thịnh, nhiều nhất chỉ cần xuất động bảy tám tông phái Địa Tự Hào, là có thể thành công đem nó tiêu diệt rồi.

Thế nhưng lần này, số lượng tông phái ngươi mời đến trợ oai, cũng phải hơn con số một trăm...Này....đây không phải là quá lãng phí nhân lực cùng tài lực sao?”
Trương Văn Trọng đứng dậy, đi tới bên cửa sổ.

Ngẩng đầu lên nhìn mây trôi lơ lửng trên bầu trời, nói: “Lúc này, chúng ta phải đối phó, chỉ sợ không hẳn là riêng một mình Lệ Yểm đâu!”
Béo hòa thượng không khỏi sửng sốt, nhíu mày hỏi: “Ý của Trương tổ phó là...”

Trương Văn Trọng vươn tay chỉ lên bầu trời nói: “Nếu khe nứt không gian đã xuất hiện ở Ung Thành.

Như vậy trong thành phố này nhất định không phải chỉ có một tên yêu ma Lệ Yểm đâu!”
Nói đến đây, trong đầu Trương Văn Trọng bỗng nhiên hiện ra thân ảnh của bạch y nữ tử thần bí.

Sau khi nhíu mày trầm ngâm một lúc, hắn mới tiếp tục nói: “Sở dĩ ta cần nhiều tông phái đến trợ oai như vậy, chính là muốn phòng ngừa vạn nhất.

Để cho chúng ta có thể thuận lợi phong ấn cái khe nứt không gian kia mà thôi!”
Béo hòa thượng gật đầu tỉnh ngộ.

Phán đoán này của Trương Văn Trọng có khả năng rất lớn.

Vì thế, hành động lần này của hắn, quả thật cũng coi như là một biện pháp tính toán chu đáo.
“Không hổ là Trương tổ phó, mọi tính toán trong đầu đều hơn xa đám người chúng ta.” Béo hòa thượng cảm khái nói.
Trương Văn Trọng thu hồi ánh mắt nhìn lên không trung.

Lắc đầu cười khổ: “Được rồi, ngươi đừng vỗ mông ngựa ta nữa.

Vỗ nhiều cũng đâu có lợi gì cho ngươi a! Hiện giờ, tốt nhất là ngươi dẫn thành viên trong Đặc Cần tổ, mau chóng truy tìm tung tích ẩn thân của Lệ Yểm đi.

Lệ Yểm, có khả năng triệu hoán yêu linh.

Nó ở thêm một ngày tại Ung Thành, thì dân thường lại nguy hiểm thêm một ngày...”
Đột nhiên Béo hòa thượng thần tình nghiêm trang, trầm giọng nói: “Lần này ta đến, chính là muốn thông báo cho Trương tổ phó biết chuyện này.

Trải qua mấy ngày điều tra truy tìm, bước đầu chúng ta đã xác định ra chỗ ẩn thân của Lệ Yểm và Cửu Ma!”


Bình luận

Truyện đang đọc