TIÊN Y



Thời gian đã trễ.

Trương Văn Trong và Tô Hiểu Mai đi ra khỏi đại học Ung Thành, sinh viên biết hắn và người qua đường đều chào hỏi hắn, mà hắn thì vẫn luôn đáp lại bằng mỉm cười và gật đầu.
Lúc này, Eric và Tyson cùng với hai vị chuyên gia y học khác từ Âu Mĩ tới đây, đều do Ngô Thủ Chí ra mặt dàn xếp cho họ, bởi vì chưa điều chỉnh được việc khác múi giờ cho nên bốn người bọn họ phải đi nghỉ ngơi sớm, đến lúc này chắc là đang ngủ say rồi.
Bốn người Eric sở dĩ xuất hiện ở Ung Thành, là vì bọn họ đều rất hứng thú với Trung y, cho nên hẹn cùng nhau đi tới Ung Thành, muốn tiếp cận xin Trương Văn Trọng lãnh giáo một ít tri thức về Trung y.

Đồng thời bởi vì bọn họ đều là người có tiếng tăm trong giới y học, không chỉ có là y thuật tuyệt diệu, hơn nữa cũng rất giỏi trong việc đào tạo học trò, những học trò mà bọn họ dạy dỗ, đã có rất nhiều người bắt đầu bộc lộ tài năng ở trong giới y học.

Cho nên, Ngô Thủ Chí tự mình nắm lấy cơ hội, trước tiên đưa ra đề nghị cam kết bốn người bọn họ đảm đương chức giáo sư thỉnh giảng của viện y học đại học Ung Thành.

Bởi vì đối phương đưa chỗ tốt, đồng thời còn muốn tiếp tục ở lại chỗ này thỉnh giáo y học Trung y của Trương Văn Trọng.

Cho nên bốn người Eric cũng không cự tuyệt, vui vẻ đáp ứng cam kết của Ngô Thủ Chí, trở thành giáo sư thỉnh giảng của viện y học đại học Ung Thành.
Mãi đến giờ phút này, Tô Hiểu Mai vẫn cứ căm hận hành vi vô sỉ của Kim Sang Jin và đám người Hàn Quốc liên quan, cô cắn nhẹ hàm răng nói: "Đám người Hàn Quốc thật đúng là vô sỉ, không cho Ngô viện trưởng đảm đương công chứng viên và trọng tài thì thôi, lại còn không biết xấu hổ để cho người nhà bọn họ đảm nhiệm công chứng viên và trọng tài.

Lão sư, thầy cần phải cẩn thận nha.

Theo em thấy, đám người Hàn Quốc không biết xấu hổ đó hơn phân nửa là sẽ dùng âm mưu quỷ kế."
Trương Văn Trọng lạnh nhạt cười nói: "Bọn họ dùng mánh khoé đó, tôi còn chưa để vào mắt.

Ác.

Đúng rồi tiểu muội, có chuyện quên chưa phân phó em."
Tô Hiểu Mai lập tức tỏ thái độ: "Có chuyện gì cần em làm? Lão sư cứ việc phân phó đi."

Trương Văn Trọng nói: "Việc chọn bảy bệnh nhân cho người Hàn Quốc, cứ do em toàn quyền phụ trách chọn đi."
"A? Em sao?" Tô Hiểu Mai lập tức trợn tròn mắt, làm sao cô cũng không ngờ, Trương Văn Trọng lại giao chuyện trọng yếu như vậy cho mình, sau khi ngạc nhiên ngây ngốc mất mấy giây sau, cô vội vàng xua tay nói: "Lão sư, chuyện chọn bệnh nhân có quan hệ trực tiếp đến thắng bại lần tỷ thí y thuật đó, thầy tự mình chọn thì có vẻ tốt hơn.

Nếu như giao chuyện này cho em chọn, vạn nhất bệnh nhân em chọn ra, bị đám Hàn Quốc ti bỉ vô sỉ trị khỏi dễ dàng, chẳng phải là sẽ khiến thầy rơi vào cục diện cực kỳ bất lợi sao?"
"Tiểu muội, em phải có tin tưởng vào bản thân chứ." Trương Văn Trọng cười nói, "Phải biết rằng y thuật hiện giờ của em không kém những giáo sư đại học Hàn Y kia là bao nhiêu.

Nếu như bệnh nhân ngay cả em cảm giác khó giải quyết hoặc thúc thủ vô sách, vậy thì mấy tên giáo sư đại học Hàn Y cũng tuyệt đối sẽ không tốt hơn em bao nhiêu.

Cho nên, em có thể yên tâm mạnh dạn chọn bệnh nhân.

Tôi tin tưởng bảy bệnh nhân do em chọn lựa tuyển ra, nhất định có thể làm khó đám người Hàn Quốc này."
"Nhưng..." Tô Hiểu Mai vẫn đang có chút do dự.

Bởi vì cô biết chuyện này rất trọng yếu.

Cô không hy vọng vì mình mà khiến Trương Văn Trọng bất lợi trong cuộc tỷ thí y học.
Trương Văn Trọng không đợi lời cô nói ra miệng, liền cắt đứt ngang, nói: "Được rồi, tiểu muội.

Em cũng đừng cái này cái kia.

Chuyện này quyết định như vậy! Đây xem như là một lần khảo nghiệm của tôi với em, hãy để tôi xem em có thể chọn ra bảy bệnh nhân như thế nào!"
Nếu Trương Văn Trọng đã nói như vậy, Tô Hiểu Mai cũng sẽ không cự tuyệt nữa, gật đầu đáp: "Vậy được rồi.

Em nhất định sẽ dốc hết khả năng, chọn ra bảy bệnh nhân khiến đám Hàn Quốc sứt đầu mẻ trán, thúc thủ vô sách."
Trương Văn Trọng vừa lòng gật gật đầu, lại nghĩ tới một chuyện, vội nhắc nhở nói: "Đúng rồi tiểu muội, lần này chọn bảy bệnh nhân.


Phải được bọn họ đồng ý trước mời được.

Em hãy giải thích rõ chuyện này cho bọn họ, mặt khác em cũng có thể nói cho bọn họ, cho dù người Hàn Quốc trị không hết bệnh của bọn họ, chúng ta cũng sẽ phụ trách chữa khỏi bệnh tật bọn họ mắc phải, hiểu chưa?"
"Em hiểu rồi." Tô Hiểu Mai dùng sức gật gật đầu, hồi đáp: "Yên tâm đi, lão sư.

Em tuyệt đối sẽ không khiến thầy thất vọng đâu, lại càng không gây thêm phiền phức cho thầy."
Trong lúc đang nói chuyện này, Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Mai đã đi tới trạm xe buýt bên ngoài trường đại học Ung Thành, một chiếc xe buýt trùng hợp ngừng ở trạm xe buýt này.

Sau khi đưa Tô Hiểu Mai lên chiếc xe buýt này, Trương Văn Trọng lại như thường ngày, đi bộ trở lại tiểu khu hoa hàng hắn ở.
Khi đi tới cửa chính tiểu khu hoa hàng.

Trương Văn Trọng cũng không vội về thẳng nhà, mà xoay người đi đến hướng về hàng cơm của Uông bá ngay tại cửa chính.

Lại nói, đã gần một tháng không đến quán cơm của Uông bá ăn cơm, cũng không biết sinh ý ở đó bây giờ thế nào, còn thịnh vượng như trước hay không?
Từ cửa chính tiểu khu hoa hàng đến hang cơm của Uông bá cũng chỉ mất vài phút.

Lúc này đúng là giờ cơm chiều, cho nên khi Trương Văn Trọng đi tới quán cơm của Uông bá thì đã sớm hết chỗ ngồi.

Tuy nói là một tháng không tiếp xúc, Uông bá cũng đã mua lại hai cửa hàng hai bên, khiến diện tích quán mở rộng gấp đôi, không gian vẫn không đủ dùng.

Ngoài việc trong quán cơm kín chỗ, ở bên ngoài quán cơm còn ngồi không ít khách đang chờ dùng cơm.


Ngoài ra, còn có rất nhiều người vì nơi này không có chỗ, cho nên mua về nhà ăn.
Nhìn thấy tình huống như vậy, Trương Văn Trọng cao hứng cho Uông bá, đồng thời cũng nhịn không được lắc đầu cười khổ.

Thầm nói: "Xem ra, hôm nay ý niệm ta muốn nếm thử trù nghệ của Uông bá chỉ sợ là đã thất bại.

Thôi thì đi chợ mua ít rau về nhà tự mình làm cơm ăn vậy.” Ngay lúc Trương Văn Trọng xoay người muốn đi, Uông Đình hàng ngày đều đến phụ giúp cha bán hàng, vừa gặp được hắn vội vàng quay về phía phòng bếp kêu lên: "Cha, Trương giáo sư đến đây."
"Trương giáo sư nào?" Lúc này Uông bá đang ở trong phòng bếp bận rộn túi bụi, nghe được lời của con gái, ông cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi một câu.
Uông Đình thấy Trương Văn Trọng đã quay người, sắp rời đi, liền có chút nóng nảy, mới nói: "Còn có thể là Trương giáo sư nào? Chính là Trương Văn Trọng Trương giáo sư đó! Ai nha, sao thầy ấy lại xoay người đi chứ?"
Vừa chạy nhanh ra khỏi quán cơm, đuổi theo hướng Trương Văn Trọng, cũng hô lên với hắn: "Trương giáo sư, chậm đã.

Đừng đi vội nha."
"Cái gì? Tiểu Trương đến đây?" Lúc này Uông bá thế mới biết Trương giáo sư trong miệng con gái mình đến cùng là ai.

Cũng không cố xào thêm rau, giao việc nấu nướng cho một đầu bếp mới đến, liền chạy theo sau Uông Đình, ra ngoài quán cơm.
Nghe thấy phía sau có người kêu mình, Trương Văn Trọng dừng chân xoay người lại, vừa lúc thấy Uông Đình mặc tạp dề bước nhanh về phía này.

Cũng không biết là vì chạy vội, hay là vì tâm tình mà hai má cô đỏ bừng.
Chạy tới trước người Trương Văn Trọng, Uông Đình mới dừng chân lại, thở hổn hển nói: "Trương giáo sư, thầy đến cơm sao? Sao chưa ăn cơm mà đã đi rồi chứ?"
Uông bá cũng ở đằng sau chạy tới, vừa thấy Trương Văn Trọng liền nở nụ cười, nói: "Tiểu Trương, trong khoảng thời gian này cậu thật sự quá nổi tiếng.

Thật sự là thật không ngờ, y thuật của ngươi lại lợi hại như vậy, có thể được mời sang anh quốc chữa bệnh cho nữ hoàng.

Ai, ta nói Tiểu Trương này, thức ăn của những quán ở anh cậu đã ăn chưa? Có ngon bằng đồ ăn Trung Quốc chúng ta không?"
Trương Văn Trọng khẽ hồi đáp: "Đừng nói nữa.

Cháu cảm thấy mấy món Tây đó, thật đúng là kém xa đồ ăn Trung Quốc chúng ta.

Cho dù là đồ ăn vặt ven đường cũng thấy ăn ngon hơn đồ ăn Tây.
"Ha ha, mấy lời cậu nói ta rất thích nghe." Uông bá lập tức nở nụ cười, sau đó lại giả vờ thầm oán nói: "Tiểu Trương, cậu vừa mới mới đi đến cửa tiệm cơm chúng ta, sao lại đã xoay người rời đi chứ? Chẳng lẽ cậu cho rằng trù nghệ Uông bá ta bây giờ đã không vào được pháp nhãn của ngươi sao?"

"Làm gì có chứ?" Trương Văn Trọng giải thích: "Cháu thấy nơi này của Uông bá khách thật sự nhiều lắm.

Đã không còn chỗ để ngồi."
Uông bá cắt ngang lời hắn, nói: "Nơi này của ta cho dù có nhiều người hơn, dù không còn chỗ ngồi nữa.

Cũng tuyệt đối sẽ không thiếu vị trí của cậu.

Đi, đi nào, gần đây Uông bá ta lại chế ra vài món mới, vừa lúc để cho cậu nếm thử trước!" Liên tục thanh minh, Uông bá túm cánh tay Trương Văn Trọng, đã kéo hắn vào quán cơm.
Sau khi đi vào quán cơm, Trương Văn Trọng kinh ngạc phát hiện ở đây đã kín người hết chỗ, bên ngoài còn có rất nhiều nhân chờ vào quán cơm gia đình.

Mà lại thật sự còn một bàn trống.
Sau khi Uông bá đẩy Trương Văn Trọng ngồi vào chỗ, cười nói: "Tiểu Trương, cậu ngồi xuống trước, bây giờ ta đi làm cho cậu mấy món ăn mới chế ra, để cậu nếm thử trước rồi cho ý kiến." Sau đó liền xoay người đi vào phòng bếp.
Uông Đình thì nhỏ giọng giải thích: "Trương giáo sư, chỗ này là cha vẫn giữ lại cho thầy, vô luận là tới bao nhiêu khách, chỗ ngồi này đều để trong, sợ lúc thầy tới ăn cơm không có chỗ.

Thầy còn nhớ không, trước kia mỗi lần thầy đến ăn cơm thì đều ngồi ở chỗ này đó."
"Đây..." Trong lòng Trương Văn Trọng thật sự cảm động, chân thành nói: "Cám ơn Uông bá."
Uông Đình vội vàng nói: "Cảm tạ cái gì chứ? Nếu không Trương giáo sư hỗ trợ, một nhà chúng tôi không biết sẽ như thế nào nữa.

Làm người là phải hiểu được biết ơn.

Việc này là chúng tôi phải làm.

Nếu thật sự nói cám ơn, cũng chỉ có thể là do chúng tôi nói với thầy."
Không mất bao lâu, Uông bá và Uông Đình đều tự mình bưng kỷ mấy thức ăn hương bay ngào ngạt, bay đến mũi Trương Văn Trọng.
"Nếm thử vài món đồ ăn ta mời chế ra, rồi cho tôi chút ý kiến nha." Uông bá vừa chùi tay vào tạp dề, vừa cười ha ha nói.
"Được." Trương Văn Trọng cười gật đầu, giơ lên chiếc đũa chuẩn bị gắp.
Nhưng ngay lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được linh khí quanh mình, bắt đầu sinh ra dao động khác thường.


Bình luận

Truyện đang đọc