TIÊN Y



Sau khi châm viêm xong cho bệnh nhân cuối cùng, Trương Văn Trọng ngồi lên trên ghế thở hổn hển khôi phục thể lực.

Nhìn thấy tinh huống này một vị hộ sĩ nhu thuận thông tuệ vội vã cầm đến một ly nước đường gluco nóng hổi đưa cho hắn.
“Cảm ơn.” Trương Văn Trọng mỉm cười nói, một ngụm uống cạn ly nước đường gluco.
Tiểu hộ sĩ vội vàng nói: ‘Tôi rót cho anh một ly nữa nhé?”
Trương Văn Trọng khoát khoát tay, uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của nàng, nói: “Không cần đâu, tôi ngồi một chút là ổn.”
Sau khi để tiểu hộ sĩ rời đi, một cảm giác mệt mỏi cường liệt nảy lên trong lòng Trương Văn Trọng.

Làm hắn cảm giác như toàn thân như muốn rời ra từng mảnh, hận không thể lập tức nhắm mắt lại, nằm xuống chiếc ghế dài, ngủ một giấc thật ngon, để khôi phục thể lực cùng linh lực vừa bị hao tổn.
Mặc dù chỉ trong vòng nửa giờ qua, dùng châm viêm thuật cho hai mươi mốt bệnh nhân, đối với Trương Văn Trọng mà nói, cũng không phải là việc khó gì.

Thế nhưng mỗi một châm đâm xuống, đều phải ẩn chứa một tia linh lực tinh thuần.

Hơn nữa cường độ linh lực cũng không thể quá lớn.

Nếu quá lớn sẽ kích động phản ứng quá kích của độc tố Cửu Anh Độc Diễm, nếu linh lực không đủ lại không khởi lên nổi hiệu quả, không thể nghi ngờ sẽ chỉ thành vô bổ.

Chỉ có đem linh lực chính xác điều khiển trong phạm vi cường độ nhất định, mới có thể đạt được hiệu quả trị liệu của nó.

Mà cách làm như vậy chính là vô cùng tiêu hao linh lực cùng tinh lực, nhất là trong vòng nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi phải hoàn thành tất cả, dù cho Trương Văn Trọng có tu vi Kim Đan hậu kỳ nhưng cũng cảm giác được vô cùng mệt mỏi.
Tuy rằng cảm giác được vô cùng mệt mỏi, thế nhưng Trương Văn Trọng vô cùng rõ ràng, hiện tại không phải là thời gian nghỉ ngơi.

Tuy rằng nhiệt độ cơ thể của hai mươi mốt bệnh nhân sau khi trải qua việc hắn dùng châm viêm thuật trị liệu kết hợp với linh lực và lấy máu, đã khôi phục lại tiêu chuẩn binh thường, thế nhưng tinh huống như vậy cũng chỉ là tạm thời, thời gian kéo quá lâu, bệnh tĩnh của những bệnh nhân sẽ lần thứ hai xuất hiện chuyển biến xấu.


Tới thời gian đó còn dùng châm viêm lấy máu phối họp linh lực châm viêm đế làm giảm nhiệt độ cơ thế của bọn họ sẽ không thấy hữu hiệu nữa.

Cho nên hắn phải tranh thủ trước khi nhiệt độ cơ thể của bệnh nhân tăng cao lần nữa, luyện chế ra loại dược vật có thể trung hòa và hóa giải độc tố của Cửu Anh Độc Diễm! Chỉ có làm như vậy mới có khả năng chân chính trị hết cho những bệnh nhân này.

Sau khi thở dốc vài hơi, Trương Văn Trọng sẵn mọi người không chú ý, lấy ra một binh sứ nhỏ, lấy một viên Linh Khí Hoàn ném vào trong miệng, sau đó thúc đẩy chân nguyên luyện hóa hấp thu linh khí, dùng bổ sung linh lực cùng tinh thần mệt mỏi hao tổn của mình.

Hai phút sau, hắn lại khôi phục tinh lực, đứng dậy đi vào trong phòng cấp cứu của Đàm Thanh.
Nhìn thấy Trương Văn Trọng đi vào, bốn vị chuyên gia y học từ nước ngoài tới, vẻ mặt kinh ngạc, kính phục cùng kích động bước nhanh tới, dùng tiếng Trung cứng ngắc cùng tiếng Anh, tiếng Đức ồn ào nói:
‘Thượng đế phù hộ, điều này thực sự là khó tin, nhiệt độ cơ thể của bệnh nhân không ngờ có thế giảm xuống mức binh thường.”
“Bác sĩ Trương, ông thật sự quá giỏi! Thật không hồ là người có danh xưng thần y đông phương!”
“Châm viêm thực sự quá hữu dụng! Đông y cũng thực sự quá thần kỳ! Xem ra lần này chuyến đi giao lưu của tôi, thật đúng là lợi ích rất nhiều!”
“Dùng châm viêm trong Đông y trị liệu sốt cao đến tột cùng lại có nguyên lý gi? Vì sao nó có thể khởi lên được hiệu quả? Nói như vậy cần phải châm vào huyệt vị nào? Làm thủ pháp nào mới được? Bác sĩ Trương, ông có thể giảng cho chúng tôi nghe một chút được không?”
Ngoại trừ bốn vị chuyên gia y học nước ngoài, những nghiên cứu sinh của đại học Ung Thành, cùng các bác sĩ của bệnh viện Ung Thành, những đôi mắt trông mong đều nhìn Trương Văn Trọng, nhìn tư thế như muốn hắn lập tức mờ khóa đường công khai giảng bài ngay tại chỗ giảng giải một chút vì sao hắn có thể dùng châm viêm làm ra được thành tích thần kỳ như vậy.
Trước đó bọn họ đã nghĩ hết cách, nếm thử đủ loại phương pháp, cũng không thể làm giảm nhiệt độ cơ thể cho hai mươi mốt bệnh nhân.

Thế nhưng hiện tại, Trương Văn Trọng chỉ dùng châm viêm lấy máu, lại làm cho nhiệt độ cơ thể của bệnh nhân có thể quay trở lại binh thường.

Điều này làm cho bọn họ chấn động cùng kinh ngạc, sự kính nể đối với Trương Văn Trọng càng thâm sâu.

Đồng thời bọn họ cũng khát vọng có thể từ chỗ hắn học được một chiêu nửa thức, để đề thăng trinh độ y thuật của chính minh.
Nếu như lúc binh thường, Trương Văn Trọng cũng không keo kiệt hướng dẫn cho bọn họ một chút.


Thế nhưng hiện tại, đối với Trương Văn Trọng mà nói, thời gian tương đối gấp gáp, hắn cũng không dư dả thời gian giảng giải cho bọn họ.
Trước tiên xua tay ý bảo mọi người yên tĩnh lại, lúc này Trương Văn Trọng mới nói: “Tồi chỉ dùng phương pháp châm viêm lấy máu đế nhiệt độ cơ thế bệnh nhân khôi phục trong phạm vi bĩnh thường tạm thời.

Nhưng đây chỉ là kế sách trị phần ngọn, nếu như không cấp tốc chữa trị tận gốc cho bệnh nhân, không được bao lâu, bệnh sốt cao sẽ lại tái phát.

Hơn nữa càng thêm nghiêm trọng hơn so với bây giờ.

Tới thời gian đó, dù dùng châm viêm lấy máu cũng không nhất định có công dụng nữa.

Cho nên hiện tại tôi không có thời gian giảng giải cho các vị, đợi sau này có rảnh, tôi sẽ giảng giải ca bệnh này.”
“Tốt, chúng tôi sẽ không gây trờ ngại ông nữa.”
“Bác sĩ Trương nói rất đúng, hiện tại nên xem bệnh nhân là trọng!”
“Bác sĩ Trương, nếu có chuyện gì cần chúng tôi làm, cứ phân phó là được.

Chúng tôi bảo chứng nhất định sẽ dùng toàn lực hoàn thành nhiệm vụ anh giao phó!”
Những người ở đây tuy cảm giác không được nghe Trương Văn Trọng giảng giải thì thật đáng tiếc, nhưng dù sao bọn họ cũng là bác sĩ, biết ở thòi khắc hiện tại, ở hoàn cảnh này đích thật nên xem bệnh nhân trọng yếu.

Cho nên bọn họ đều biểu lộ hiểu ý, cũng không tiếp tục dây dưa Trương Văn Trọng, trái lại còn biếu thị sẽ làm hết sức minh.
Sau khi giài quyết xong sự tò mò của bọn họ, Trương Văn Trọng nhìn Tô Hiểu Hồng đang hành châm cho Đàm Thanh, nói: “Tiểu muội, giao chuyện hành châm cho người khác đi làm, cô theo tôi đi một chuyến.”
“Dạ.” Tô Hiểu Hồng cũng không do dự.

gật đầu đáp.


Sau đó nàng gọi một nghiên cứu sinh chạy tói, dặn dò hắn những gì cần chú ý khi hành châm, nhanh chóng đi tói bên người Trương Văn Trọng, đi theo hắn cùng rời khôi bệnh viện Ung Thành, đi tói bãi đỗ xe.
Tô Hiểu Hồng đưa mắt nhìn một vòng, chỉ vào một chiếc Audi màu đen, nói: “Lão sư, xe của ông ngoại em ỡ đằng kia.”
Nếu như không phải Tô Hiểu Hồng nói, Trương Văn Trọng muốn tìm ra xe của Nhạc Tử Mần trong bãi đỗ xe lớn như vậy quả thật không phải dễ dàng.

Lúc này hắn cùng Tô Hiểu Hồng đi qua, chui vào xe.

khởi động máy chạy như bay về tiểu khu biệt thự Hải Vận.
Tô Hiểu Hồng cũng không biết chuyện Trương Văn Trọng đã mua xong nhà tại tiểu khu Hải Vận, cho nên nàng kinh ngạc nói: “Lão sư, chúng ta đang đi đâu?”
Trương Văn Trọng lái xe thật nhanh, cũng không quay đầu nói: “Đến nhà của tôi luyện đan, cô làm trợ thủ cho tôi.

mong muốn có thể mau chóng luyện chế ra dược vật có thể trung hòa hóa giải độc tố của Cửu Anh Độc Diễm!”
Tô Hiểu Hồng chần chờ nói: “Thế nhưng lão sư, thầy ở trong tiểu khu Hoa Hàng, cũng không phải phương hướng này.

Thầy có đi lầm đường không?”
Trương Văn Trọng đáp: “Tôi đã không còn ở trong tiểu khu Hoa Hàng, nơi đó quá nhiều người, tu luyện không thuận tiện.

Hiện tại tôi đã mua một biệt thự trong tiểu khu Hải Vận.

À.

được rồi, tiểu muội, sau này cô có thể thường xuyên đến nhà tôi..
“Ách.

thường đến nhà thầy sao?” Tô Hiểu Hồng hơi sửng sốt, gương mặt chọt đỏ ửng, nhịn không được trong lòng nói thầm: “Lão sư muốn ta thường đến nhà hắn.

đây là ý tứ gì? Hay hắn đang ám chì gì với ta? A a, ta nên làm sao trả lòi? Đáp ứng sao? Vậy có vẻ thiếu rụt rè nha? Cự tuyệt? Nhưng ta lại luyến tiếc nha..

Sau một phen chần chờ, Tô Hiểu Hồng vẻ mặt đỏ bừng dùng thanh âm cực nhỏ hỏi: “Vì sao?”
Trương Văn Trọng cũng không biết suy nghĩ trong lòng Tô Hiểu Hồng, hắn đang chuyên tâm lái xe.

cũng không thấy nàng đang đỏ mặt, chi đáp: “ở trong nhà mói của tôi, có một Linh Khí Nhãn, sau khi được Tụ Linh Trận tôi bố trí cải tạo, đã trở thành linh cư, đối với người tu chân mà nói, là có lợi ích cực lớn.

Nếu như cô thường tói, đối vói việc đề thăng tu vi của cô sẽ bang trợ rất lớn.”
“Nguyên lai là như vậy.” Lúc này Tô Hiểu Hồng chọt hiểu, trong lòng không khôi có chút thất lạc, bậm đôi môi nhò nhắn: “Ai, thực sự là đáng tiếc, em còn cho rằng..
Trương Văn Trọng hỏi: “Cô cho rằng? Cô cho rằng cái gi?”
“Không...không có gì...” Tô Hiểu Hồng vội vàng nói, nàng cũng không dám nói ỷ nghĩ thật cho Trương Văn Trọng.
Lái xe nhanh như bay, Trương Văn Trọng cho xe chạy vào tiểu khu biệt thự Hài Vận, ngừng ngay trước biệt thự của minh.
Vừa tiến vào biệt thự của Trương Văn Trọng.

Tô Hiểu Hồng nhất thời cảm giác được linh khí từ bốn phương tám hướng vọt tói, bao quanh nàng bên trong.

Cảm giác như vậy trước nay chưa từng có, cực kỳ thoải mái an nhàn.

Thậm chí mơ hồ, nàng cám giác tu vi của minh cũng đề thăng lên một chút.
Tô Hiểu Hồng nhất thòi sáng mắt, hưng phấn nói: “Oa, đây là hiệu quả của linh cư sao? Thực sự là quá mạnh mẽ! Lão sư, em xem biệt thự của thầy có rất nhiều phòng trống, có thể cho em một phòng không? Cho em bình thường ở lại đây tu luyện?”
Trương Văn Trọng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nói: “Có thể thì có thể.

nhưng cha mẹ cô đồng ỷ cho cô ở nhà tôi sao?”
Tô Hiểu Hồng nhất thòi vui vẻ ra mặt, nói: “Không có việc gì.

em sẽ thuyết phục bọn họ, chỉ cần thầy đáp ứng là được.”
Trong lúc nói chuyện, Trương Văn Trọng đã dẫn Tô Hiểu Hồng đi vào trong phòng, bắt đầu tiến hành chuẩn bị luyện đan.


Bình luận

Truyện đang đọc