TIÊN Y



Hắn vĩnh viễn cũng sẽ không biết, một cuộc điện thoại của hắn, trong một ngày đầu mùa đông lạnh giá, đã kinh động bao nhiêu người.
Vốn hắn gọi điện cho quân phân khu của Trường Phong thị tỉnh Sa Nam, dù sao hắn do quân phân khu phái ra hộ tống Trương Văn Trọng quay về Ung Thành.

Mà sau khi nghe xong Vương Tư báo cáo, lãnh đạo quân phân khu Trường Phong thị tỉnh Sa Nam cũng không dám chậm trễ, liền nhanh chóng báo cáo chuyện này cho bộ tồng tham mưu.

Bởi vì lúc đầu do bộ tồng tham mưu hạ mệnh lệnh, để bọn họ phái người hộ tống Trương Văn Trọng.

Trải qua tầng tầng báo cáo, điện thoại rất nhanh đã gọi tới chỗ Bạch Quang Minh, trước khi chuông điện thoại reng lên, Bạch Quang Minh đang đứng bên trong nhà Tôn lão gia tử, vẻ mặt cười khổ đang đứng chung một chỗ với Tôn Nguy.
Ờ trước mặt hai người bọn họ, Tôn lão gia tử đang cùng bốn vị lão nhân khác ngồi vây quanh bàn ăn uống rượu.

Tuy rằng lúc này đã đêm khuya, thế nhưng hăng hái của năm lão nhân không giảm chút nào.

Sở dĩ bọn họ vui vẻ như vậy, tất cả bởi vì chuyện Trương Văn Trọng và bốn người béo hòa thượng đã tiêu diệt được Vu Pháp Liên Minh Đông Nam Á mà ra.

Trước đây chính bởi vì có Vu Pháp Liên Minh làm chỗ dựa, vì thế không ngừng hoành hành ngang ngược.

Hiện tại Vu Pháp Liên Minh bị Trương Văn Trọng và bốn người béo hòa thượng diệt trừ, những tập đoàn dựa thế cũng sẽ thu liễm, không dám tiếp tục tạo ra những chuyện khiêu khích như trước.
“Hay là cháu đến khuyên nhủ bọn họ đừng uống thêm nữa?” Bạch Quang Minh lặng lẽ đẩy đẩy Tôn Nguy, cười khổ mà nói: “Hiện tại đã trễ thế này, bọn họ vẫn uống mãi, dượng sợ thân thể họ xảy ra vấn đề.”
“Dượng không thấy họ đang uống thật cao hứng sao? Hiện tại chạy tới khuyên, chẳng phải chịu bị mắng hay sao?” vẻ mặt Tôn Nguy cười khổ, nói: “về thân thể trạng huống của họ dượng có thể yên tâm.


Từ sau khi ông nội luyện tập bộ công pháp thể hĩnh của bác sĩ Trương, xương cốt thân thể ngày càng cường tráng, ông nội còn đem bộ công pháp truyền thụ cho bốn lão gia tử.

Hiện tại xem thân thể bọn họ chỉ sợ còn muốn khỏe mạnh hơn mấy người trẻ tuổi.

Đừng nói là uống rượu đêm khuya, dù cả đêm, phỏng chừng cũng không thành vấn đề.

Chỉ là khổ cho hai người chúng ta, phải thức đêm cùng họ.”
Bạch Quang Minh vẫn có chút lo lắng, đang định mở miệng nói, điện thoại di động trong túi chợt vang lên.

Chuyển máy nghe chưa được vài câu, hắn giận dữ nói: “Cái gì? Không ngờ còn có chuyện như vậy?”
Tôn lão gia tử nghiêng đầu qua, hiếu kỳ hỏi: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì, không ngờ làm con tức giận như vậy?”
Bạch Quang Minh không dám giấu điếm, vội vàng đem tin tức vừa thu được nói ra.

Hắn vừa nói xong, nhất thời như đâm phải tồ ong vò vẽ năm lão nhân lòng đầy căm phẫn kêu la lên:
“Vô pháp vô thiên! Bọn người kia thực sự là vô pháp vô thiên!”
“Cũng dám bắt tiểu Trương? Rốt cục ai cho bọn hắn quyền lực bắt người?”
“Chơi gái bắt người? Bọn người kia còn coi là cảnh sát sao? Có làm thất vọng bộ cảnh phục bọn hắn mặc trên người không? Quả thực là bôi đen cảnh phục!”
Vô luận là phẩm hạnh đạo đức hay công lao Trương Văn Trọng từng lập được, đều làm năm lão nhân đối với hắn vi thường thưởng thức.


Huống chi, bọn họ còn học được bộ công pháp kiện thể, từ phương diện này mà nói, cũng giống như trở thành đồ đệ của hắn, cho nên khi họ nghe được chuyện Trương Văn Trọng gặp phải chuyện như vậy, liền oán giận và kích động như thế.
Trong đó có một lão nhân tính tinh nóng nảy lập tức gọi điện thoại cho tư lệnh viên quân phân khu Nam Uyển thị, tư lệnh viên này đã từng làm cảnh vệ viên của hắn, cho nên hắn cũng không khách khí với đối phương, lập tức mắng một trận, mới hạ mệnh lệnh: “Lập tức dẫn người vây quanh đồn cảnh sát Hà Ung khu cứu Trương Văn Trọng ra, còn nữa, đem cảnh sát bên trong đồn bắt hết lại!”
Đợi lão nhân này gọi xong điện thoại, Tôn lão gia tử mới nói: “Chuyện này chỉ sợ cũng không phải chơi gái bắt tang phổ thông.”
“Lão Tôn, lời này của ông là ý tứ gi?” Bốn lão nhân khác vội vàng hỏi.
Tôn lão gia tử nói: “Các ông cũng đừng quên tiểu Trương cũng không phải là người thường.

Với năng lực của hắn, những cảnh sát kia làm sao có thể bắt được hắn? Theo tôi thấy, chuyện này tám chín phần mười có người thiết kế muốn chỉnh tiểu Trương, mà tiểu Trương lại tương kế tựu kế muốn dẫn dụ người định chỉnh hắn đi ra.”
Bốn lão nhân đồng thời gật đầu, đều nói:
“Nghe ông nói như thế, thật có khả năng này.”
“Như vậy là người nào muốn chỉnh tiểu Trương?”
Trong ánh mắt Tôn lão gia tử hiện lên một đạo tinh mang, trầm giọng nói: “Mặc kệ đối phương là ai, mặc kệ đối phương có thân phận địa vị làm sao chỉ cần hắn dám làm điều này, tôi sẽ không cho hắn được yên thân!”
Bốn lão nhân cùng nói: “Nói không sai, chỉ cần mấy lão già chúng ta còn chưa chết, tuyệt đối không cho ai làm điều vô pháp vô thiên như vậy!”
Năm lão nhân nói được thì làm được, đều hành động ngay, trong khoảng thời gian ngắn, điện thoại ở kinh thành và tỉnh Thiên Nam cùng Nam Uyển thị vang vọng không
Ngớt.

Cuối cùng thậm chí ngay cả tồng bí thư cũng biết được việc này đồng thời còn tự mình ra chỉ thị: “Tra rõ! Trừng phạt nghiêm khắc không tha!”
Lưu Dũng cũng không biết tên của mình đã truyền vào trong tai tồng bí thư, nếu như hắn biết được, chỉ sợ sẽ không cảm thấy vui mừng, mà trực tiếp bị dọa ngất.


Sau khi mang Trương Văn Trọng về đồn cảnh sát Hà Ung khu, đưa vào phòng thầm vấn, hắn liền khẩn cấp tim một góc không người, gọi điện cho công tử của cục trưởng tranh công.
Nghe được bên kia điện thoại truyền đến tiếng hoan hồ cười vang oanh oanh yến yến, Lưu Dũng vừa ước ao vừa đố kỵ.
Sau khi nghe Lưu Dũng hồi báo, người trẻ tuổi vỗ ngực bảo chứng với Nhạc Lỗi mãn ý nói: “À? Các anh đã bắt tiểu tử họ Trương vào đồn công an? Hắn còn chống người thi hành công vụ, đánh lén cảnh sát? Giả mạo quan quân? Tốt, tốt, làm tốt lắm.

Lưu sở trưởng, anh thật có bản lĩnh.

Được rồi, nhân tinh lần này tôi nhớ kỹ.

Lưu sở trưởng, khổ cực anh nên cố gắng đem những tội danh này chứng thực, ngày khác tôi mời uống rượu.”
Sau khi cắt đứt điện thoại, tên thanh niên quay về Nhạc Lỗi cười nói: “Nhạc ca, chuyện của anh huynh đệ đã giải quyết xong, thế nào đủ nghĩa khí chứ?”
“Đủ lắm!” Nhạc Lỗi giơ ly rượu cụng ly hắn, nói: “Nhân tình lần này tôi nhớ kỹ.”
Tên thanh niên đắc ý cười cười, tiếp tục tầm hoan mua vui.

Nhưng không bao lâu, điện thoại hắn lại vang lên, lấy ra vừa nhìn, đứng lên nhìn Nhạc Lỗi cùng đám bạn bè chè chén nói: “Cha tôi gọi tới, tôi ra bên ngoài an tĩnh nói chuyện.”
“Đi thôi, đi thôi.” Mọi người nói, vẻ mặt hiểu ý.
Tên thanh niên bước ra khỏi phòng, tim một địa phương tương đối yên tĩnh, chuyển điện thoại, không đợi hắn mở miệng, bên trong điện thoại truyền đến thanh âm vừa giận vừa vội của cha hắn: “Thằng ôn con, có phải mày vừa cho tên Lưu Dũng ngu ngốc dùng chiêu số gian dâm bắt một người tên là Trương Văn Trọng không?”
Tên thanh niên hiển nhiên thật không ngờ cha hắn lại biết được chuyện này, trong khoảnh khắc ấp úng không biết nên làm sao trả lời.
“Sự tinh tới mức hiện tại, con còn muốn giấu diếm sao? Thằng ôn con! Lần này tao bị mày hại thảm rồi.”
Lúc này tên thanh niên mới hồi phục tinh thần, cẩn cẩn thận thận hỏi: “Cha, họ Trương kia, chẳng lẽ có địa vị gì sao?”
Nhưng vào lúc này, từ bên trong điện thoại di động truyền ra, không phải thanh âm của cha hắn mà là một người xa lạ nào đó nói với cha hắn: “Chúng tôi là người của thị kỷ ủy mời theo chúng tôi đi một chuyến.” Lập tức điện thoại liền bị cắt đứt.
“Kỷ..


, kỷ ủy?” Tên thanh niên khiếp sợ mở to hai mắt, hắn tự nhiên hiểu được, bị kỳ ủy tim tới cửa là có ý tứ gì.

Không đợi hắn phục hồi lại tinh thần, hai nam tử mặc tây trang đi nhanh tới trước mặt hắn, đưa ra giấy chứng nhận, trầm giọng nói: “Chúng tôi là người của Bộ An Ninh quốc gia, hiện tại hoài nghi anh tham dự vào một chuyện nguy hại sự an toàn quốc gia, mời theo chúng tôi đi một chuyến!”
“Quốc.., quốc gia Bộ An Ninh? Nguy hại an toàn quốc gia?” Tên thanh niên chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, nhất thời ngã xuống mặt đất.

Cùng lúc đó hắn còn thấy vài người mặc thường phục, thành viên Bộ An Ninh quốc gia cầm súng chạy ào vào phòng của đám người Nhạc Lỗi, trong nháy mắt đã khống chế hết người trong phòng.
Giờ khắc này, tên thanh niên thật sự khóc không ra nước mắt, chỉ ở trong lòng kêu to như bệnh tâm thần: “Tên tiểu tử họ Trương kia, rốt cục là ai? Ta chỉ cho người bắt hắn vào đồn cảnh sát thế nào biến thành nguy hại an toàn quốc gia? Ông trời, ông không cần xé chuyện lớn đến như vậy chứ a.”
Ngay khi đám người Nhạc Lỗi bị người của Bộ An Ninh khống chế, Lưu Dũng đang ở bên trong phòng thầm vấn, chuẩn bị đem mấy tội danh chứng thực đổ lên đầu Trương Văn Trọng.

Nhưng ngay khi hắn vừa chuẩn bị phân phó thuộc hạ, dụng hình bức cung Trương Văn Trọng, một trận thanh âm rầm rĩ từ bên ngoài phòng thẩm vấn truyền vào.
Lưu Dũng không khỏi nhíu mày nhìn cảnh sát viên đang ở trong phòng thẳm vấn nói: “Chuyện gì xảy ra? Lẽ nào có người nháo sự bên trong đồn cảnh sát? Mấy anh ra ngoài nhìn xem.”
“Dạ.” Một cảnh sát đáp.

Ngay khi hắn vừa mở cửa, một họng súng tối om đã chĩa vào đầu hắn, làm hắn sợ đến sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, hai chân không ngừng run rẩy lên.
Nhận thấy được dị dạng, Lưu Dũng quay đầu lại, nhưng thấy một đám quân nhân súng vác vai, đạn lên nòng đang nối đuôi nhau đi vào họng súng đều nhắm ngay vào hắn.
Lưu Dũng nhất thời trợn tròn mắt, một lúc mới run run hỏi: “Các ngươi..

, muốn làm gi?”
Một người của Bộ An Ninh quốc gia đi tới, trầm giọng nói: “Lưu Dũng, ngươi lạm dụng chức quyền, nguy hại an toàn quốc gia, hiện do tòa án nhân dân tối cao cùng Bộ Công An hạ lệnh, bắt ngươi!”
“Cái.., cái gì?” Lưu Dũng khiếp sợ há to miệng, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, “phác thông” một tiếng liền té xỉu trên mặt đất.


Bình luận

Truyện đang đọc