TIÊN Y



Cửu Phẩm Phật Liên là pháp bảo nhị phẩm tiên khí, nếu người nào trở thành chủ nhân của nó, sẽ nắm giữ được đại trí tuệ trong tay, hi vọng chứng thành bồ đệ thượng sư là rất lớn!
Thế nhưng vị ni cô xinh đẹp này, niên kỉ tối đa cũng chỉ có hai mươi mấy tuổi.

Nhìn thế nào cũng không giống một thượng sư tinh thông đại trí tuệ.

Bất quá đóa Cửu Phẩm Phật Liên dưới chân nàng, chính là hàng thật giá thật, khiến cho Béo hòa thượng nảy sinh ra nhiều nghi vấn trong đầu.
Nhìn theo Vô Âm chân đạp Cửu Phẩm Phật Liên, giống như Bồ Tát hàng lâm.

Béo hòa thượng cảm khái lẩm bẩm nói: “Không nghĩ ra, trong Phổ Đà Sơn Diệu Tâm Am, lại sinh ra một cái nhân vật tinh anh như vậy.”
Hoàng Vấn Đình đứng ở bên cạnh, đưa tay vỗ cái đầu nhẵn bóng của hắn, nói: “Được rồi, đừng cảm khái nữa.

Mau chóng gọi điện thông báo cho đám Tam Si, để bọn hắn đuổi theo tới đây, hiệp trợ chúng ta giải quyết nốt hậu quả.

Hôm nay chúng ta làm ra nhiều động tĩnh quá, chỉ sợ những thôn làng xung quanh đều nhìn và nghe thấy dị tượng.

Chúng ta phải ngăn chặn những tin tức này, không cho báo chí nhúng tay vào.

Một khi chuyện đêm nay hấp thụ ra ngoài ánh sáng, sóng to gió lớn sẽ bùng lên ngay lập tức, thậm chí là khủng hoảng triều dâng!”
“Cô nói không sai, chúng ta phải tranh thủ thời gian sắp xếp lại một chút...” Béo hòa thượng gật đầu, vội vàng móc chiếc điện thoại di động trong tăng bào ra, bấm số của đám người Tam Si, đem chuyện tình đã xảy ra cùng vị trí Hán khu bỏ hoang này, đơn giản tường thuật qua một lần.

Đồng thời cũng thúc giục bọn hắn phải nhanh chóng tới đây giúp đỡ giải quyết tốt hậu quả.
Sau khi gọi điện xong, Béo hòa thượng nhìn theo hướng Vô Âm đã muốn xâm nhập vào Hán khu, lại ngoảnh mặt nhìn Hoàng Vấn Đình nói: “Cô nghĩ, người này có thể giúp Trương tổ phó thoát thân khỏi U Minh Quỷ Vực không?”
Hoàng Vấn Đình trầm ngâm nói: “Có thể...nhất định là có thể....”
Nàng nói câu này, cũng không phải tin tưởng vào bản lĩnh của Vô Âm.


Chẳng qua bởi vì nàng bức thiết kì vọng Trương Văn Trọng sẽ an toàn thoát ra khỏi chốn U Minh Quỷ Vực đó mà thôi.
Béo hòa thượng gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Vừa tiến nhập Hán khu biến thành U Minh Quỷ Vực, hắc vụ cuồn cuộn giống như một đầu viễn cổ ác thú hung dữ, theo bốn phương tám hướng đánh về phía Vô Âm.

Đồng thời còn xuất hiện một đám quỷ tướng, quỷ sĩ, quỷ tốt, trong tay cầm cương đao sắc bén, ẩn thân ở giữa màn hắc vụ, chờ đợi thời cơ đánh lén Vô Âm.

Đối với chúng nó, máu thịt nhân loại, nhất là máu thịt của Tu Chân Giả, cũng có thể so sánh như linh đan bổ vật! Thậm chí còn gia tăng cảnh giới cấp bậc của chúng nó.
Đưa mắt nhìn màn hắc vụ phóng đến từ bốn phương tám hướng, cùng với đám quỷ quân lẩn khuất bên trong màn hắc vụ.

Thần tình Vô Âm trầm như hồ nước, trên mặt không có chút biến hóa...thay đổi nào.

Nàng hợp song thủ thành hình bông hoa.

Dùng ngữ khí thanh thúy, tụng niệm lên Quan Âm Chú Ngữ.
Từng luồng Phật quang màu vàng kim, theo trong thân thể của nàng phóng xuất ra, ngưng tụ thành hình pho tượng Quan Âm cao hơn mấy thước.
Nguyên bản, màn hắc vụ đang cuồn cuộn phóng đến.

Bỗng nhiên như gặp phải khắc tinh, vội vàng tản ra khắp nơi bỏ chạy.

Đám quỷ quân không còn nơi ẩn trốn, trên mặt tràn đầy nỗi khiếp sợ, cùng nàng duy trì một khoảng cách nhất định, không dám tùy tiện khởi phát thế công.
Vô Âm cũng chẳng thèm quản tới đám quỷ quân này.

Cứ như vậy bước tới khu nhà xưởng hoang phế.
Cách nhà xưởng khoảng vài thước.

Rốt cuộc Vô Âm cũng nghe thấy thanh âm chém giết truyền từ bên trong ra.


Nguyên lai phiến hắc vụ bao trùm xung quanh Hán khu này, không chỉ có thể cản trở tầm nhìn, đồng thời còn có công năng hạn chế thanh âm truyền đi.

Đây chính là nguyên nhân, khiến cho Béo hòa thượng cùng Hoàng Vấn Đình, không nghe thấy thanh âm chém giết của Trương Văn Trọng và Quỷ vương, Quỷ hậu.
“Quả nhiên ngươi không làm cho ta thất vọng...” Trên mặt Vô Âm thoáng xuất hiện một nụ cười thản nhiên.
Khi bước tới chiếc cổng sắt cũ nát của nhà xưởng, thì Vô Âm cũng nhìn thấy rõ ràng tình huống ở bên trong.
Giờ phút này, chín tên quỷ hậu chỉ còn lại ba tên.

Bất quá ba tên này đều có quỷ thuật rất cao cường, thực lực ngang cỡ tu chân giả Luyện Hư kỳ.

Mà cái tên Quỷ vương sơ cấp, thực lực tương đương với tu chân giả Hợp Đạo kỳ kia, lúc này đang triền đấu cùng Bạch Ngọc Mãnh Hổ Trấn Chỉ và Long Phượng Trình Tường Ấn.

Riêng ba tên quỷ hậu, thì đem Trương Văn Trọng bao vây ở giữa, không ngừng dây dưa phát động thế công.
Long Phượng Trình Tường Ấn, bởi vì tổn thương quá độ, mà đã bị Trương Văn Trọng thu hồi vào trong Càn Khôn Hồ.

Trở về tất sẽ phải tu bổ, rèn luyện năng lượng một phen, mới có thể mang ra sử dụng.

Còn, Bạch Ngọc Mãnh Hổ Trấn Chỉ mặc dù không bị triệu hồi quay về Càn Khôn Hồ, nhưng trên người của nó đồng dạng cũng chồng chất vết thương, uy lực phát ra so sánh với lúc trước, đã giảm xuống rất nhiều.
Dù tình huống vô cùng nguy cấp, nhưng dựa vào tu vi Luyện Hư trung kỳ, kiếm ý cường đại, đạo pháp cao minh, cùng tấm thân kim cương rắn chắc, hơn thế nữa là cao phẩm đan dược, phù chú dự trữ.

Cho nên Trương Văn Trọng vẫn ngăn chặn được thế công mãnh liệt của tên Quỷ vương cùng ba tên quỷ hậu.
Nhưng mà, vừa rồi...Sau khi tiếng địch thê lương vang lên, từng luồng hắc vụ quay cuồng bao trùm bốn phía xung quanh nhà xưởng.

Từ bên trong màn sương mù đen kít, bỗng nhiên có một tên Quỷ tướng cao cấp hiện ra, trong tay cầm một cây cung đầu quỷ! Theo sau hắn là khoảng bốn năm trăm tên lệ quỷ!

Quân đoàn của tên Quỷ tướng này hiện thân xong, cũng không có xông tới giao phong chính diện cùng Trương Văn Trọng, mà vây ở bốn phía xung quanh, giương cung lắp tên bắn thẳng về phía Trương Văn Trọng.
Nếu là tên bình thường, Trương Văn Trọng tự nhiên sẽ không để ở trong lòng.

Nhưng riêng mũi tên do Quỷ tướng cao cấp bắn ra, toàn bộ đều bao hàm oán khí, nộ khí, hay còn có thể gọi là Lệ Khí U Minh Linh Tiễn.
Bởi phân tâm ứng phó từng đợt U Minh Linh Tiễn, Trương Văn Trọng quần đấu với Quỷ vương cùng Quỷ hậu, liền có vẻ như khá vất vả, dần dần cũng rơi xuống thế hạ phong.
Dưới tình huống này, Trương Văn Trọng đã từng nghĩ tới việc, thi triển độn thuật tẩu thoát ra khỏi nơi này.

Nhưng khi hắn thi triển độn thuật, thì mới phát hiện, Hán khu U Minh Quỷ Vực này sớm đã bị người ta thiết hạ cấm chế, căn bản là không thể sử dụng độn thuật.

Chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của chính mình, để trùng vây xông ra ngoài.
Thế nhưng trùng vây lại dễ dàng như thế sao? Khi Trương Văn Trọng sầu mi khổ não suy tính kế sách phá địch, thì dư quang trong khóe mắt của hắn, cũng đột nhiên trông thấy Vô Âm đứng ở trước cửa nhà xưởng.
Đầu tiên Trương Văn Trọng hơi sững sờ, theo sau liền nhận ra dòng linh lực cường đại chảy xuôi trên người Vô Âm.

Từ mức độ linh lực sung mãn xem ra, tu vi của Vô Âm mặc dù kém Trương Văn Trọng, nhưng cũng đã rảo bước tiến nhập cảnh giới Luyện Hư kỳ rồi!
Lần đầu tiên gặp Vô Âm, khi đó nàng vẫn còn là một thiên cấp võ giả.

Không nghĩ tới, một thời gian không đến Phổ Đà Sơn, không ngờ rằng nàng đã tu luyện đến cảnh giới Luyện Hư kỳ! Tốc độ thần biến như thế, cho dù là Trương Văn Trọng cũng không thể so bì! Phải biết rằng, Trương Văn Trọng tu luyện nhanh chóng, sở dĩ là vì hắn nắm giữ trong tay Y Giám Tâm Kinh, mặt khác hắn còn là người của hai thế giới.

Ở trên phương diện tu chân, có được kinh nghiệm thâm sâu trác tuyệt.
Thế nhưng Vô Âm lại không phải như vậy.

Bất quá hiện giờ cũng không phải thời gian để truy cứu chuyện này.
Tuy rằng đây là lần thứ hai Trương Văn Trọng cùng Vô Âm gặp nhau.

Nhưng ở trong lòng hai người bọn họ, lại có được sự tương thông khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Ngay khi Vô Âm phóng vào trong nhà xưởng, Trương Văn Trọng liền thúc dục toàn bộ linh lực trong cơ thể, hoàn toàn buông thả phòng ngự, hướng về phía Quỷ vương cùng Quỷ hậu mà phát động một đợt tấn công sắc bén.

Thoạt nhìn giống như hắn muốn lấy mạng đổi mạng!
“Thuần Dương Kiếm Pháp – Quang Chiếu Cửu Châu....”
Thanh Bàn Long Ngọc Xích trong tay Trương Văn Trọng, chợt tản mát ra ánh hào quang chói chang giống như ánh mặt trời.


Ngắn ngủi trong khoảnh khắc, khiến cho người ta cảm tưởng, ánh sáng mặt trời chiếu đầy vào trong nơi này.
Ngay khi Trương Văn Trọng phát động tiến công.

Đồng thời, Vô Âm cũng nhanh tay kết ấn, quát khẽ: “Khai...”
Pho tượng Quan Âm cao lớn đứng ở phía sau Vô Âm, chợt hóa thành ngàn vạn đạo kim quang, như mưa sa bão táp bình thường, quét ngang về phía tên Quỷ tướng cao cấp.

Cùng lúc đó, chín cánh hoa sen trên Cửu Phẩm Phật Liên, cũng gào thét bắn tới hướng Quỷ vương, Quỷ hậu và Trương Văn Trọng.
Ngàn vạn đạo kim quang, nháy mắt bao vây trên người Quỷ tướng, hóa thành dây thừng màu vàng kim, quấn quanh ở trên người bọn nó.

Khiến chúng nó, trong khoảng thời ngắn, không cách nào bắn ra U Minh Linh Tiễn về phía Trương Văn Trọng được nữa.
Mà chín cánh hoa sen do Cửu Phẩm Phật Liên bắn ra, cũng đang xoay chung quanh bên người Quỷ vương, Quỷ hậu cùng Trương Văn Trọng.

Nhưng, tác dụng sinh ra, lại hoàn toàn bất đồng.
Đối với Quỷ vương cùng Quỷ hậu, chín cánh hoa sen phát sinh tác dụng cưỡng chế, khiến chúng nó không thể phát huy ra nổi mười phần thực lực của mình.

Đối với Trương Văn Trọng, chín cánh hoa sen, phụ trợ, khiến cho uy lực của Quang Chiếu Cửu Châu nâng cao hơn một tầng!
Tuy Vô Âm chỉ sử dụng pháp thuật hệ phụ trợ.

Nhưng lúc này cũng phát sinh ra tác dụng rất lớn, đủ để cho Trương Văn Trọng xoay chuyển chiến cục!
Kiếm quang lóa mắt, đem cả gian nhà xưởng hoang phế, thậm chí là khắp vùng Hán khu bỏ hoang, bao trùm lại.
Hắc vụ cuồn cuộn, tức thì liền bị luồng kiếm quang này xua tan thành mây khói.

Giống như ánh sáng mặt trời xua tan đi đêm tối lúc bình minh!
Khi luồng kiếm quang ảm đạm xuống.

Thì đã không còn trông thấy bóng dáng Quỷ vương, Quỷ hậu, Quỷ tướng cùng quân đoàn Quỷ lệ đâu.
Chỉ còn hai thân ảnh Trương Văn Trọng cùng Vô Âm, dưới ánh trăng chiếu sáng, ngạo nghễ đứng ở giữa đương trường.


Bình luận

Truyện đang đọc