TIÊN Y



Vưu Tinh Tinh cũng có tham gia một câu lạc bộ điền kinh trong trường đại học ở Anh quốc, cho nên tốc độ chạy của nàng cũng khá nhanh.

Chỉ mấy phút đồng hồ sau, nàng đã chạy như một cơn gió đến trước người Trương Văn Trọng, không kịp thở ra vội nói: “Trọng ca, có chuyện rồi, Allan hắn đột nhiên phát bệnh.

Anh mau tranh thủ lên xem hắn đi.

Hắn bị cái bệnh rất lả cổ quái, rất dọa người a.”
“Tinh Tinh, tột cùng Allan Smith là bị bệnh làm sao?” Mặc dù, lúc bắt đầu Vưu Giai Giai đối với Vưu Tinh Tinh chạy tới quấy rầy mình với Trương Văn Trọng khó khăn lắm mới có cơ hội ở một chổ, rất là bất mãn.

Nhưng sau khi nàng nghe rõ ràng nguyên nhân, một chút bất mãn trong lòng kia lập tức tan thành mây khói.

Thay vào đó, là lo lắn hỏi xem bệnh tình của Allan Smith.

Dù sao nàng cũng không hy vọng Allan Smith sẽ ngay tại yến hội sinh nhật mình mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Vưu Tinh Tinh thở gấp, cố gắng ổn định hơi thở, sau đó lắc đầu đáp: “Em cũng không biết hắn bị bệnh gì, bụng hắn đột nhiên quặn đau dữ dội.

A, còn có cổ quái nhất chính là, hắn đột nhiên sợ ánh sáng ! Một khi tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, da thịt chổ nào lộ trần ra bên ngoài, lập tức sẽ bị bỏng rát nổi bọng nước rồi xám đen cả lại thành sẹo loang lỗ.

Rất là kinh dị a.”
“Hắn ở chổ nào? Mau đưa anh đi đến đó nhanh lên !” Trương Văn Trọng từ trên mặt ghế đá bắn người đứng dậy.

Bước nhanh hướng vào trong biệt thự đi tới.
“Allan ở trong một căn phòng trên biệt thự lầu ba.” Vưu Tinh Tinh theo sát sau lưng hắn, vội vàng trả lời.
Nhìn xem hai người họ bước nhanh vào trong biệt thự, Vưu Giai Giai cũng liền bề bộn nhấc lên bộ váy công chúa của mình, cố gắng theo sát sau hai người.
Đang khi ba người Trương Văn Trọng chạy tới biệt thự lầu ba, Vưu Lương, Đàm Thanh cùng với ba người xa lạ, đã đến trước họ một bước.

Vưu Lương cùng Đàm Thanh vẻ mặt đăm chiêu lo lắng vây quanh bên người Allan Smith, còn lại ba người kia thì đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, bề bộn kiểm tra thân thể của Allan Smith.

Truyện Tiên Y
Tự nhiên nhìn thấy những người này ở đây, Vưu Tinh Tinh không khỏi thắc mắc hỏi: “Đại ca, Thanh Thanh tỷ, các người sao cũng ở đây ?”
Vưu Lương trả lời: “Hồi nãy gặp ngươi vội vàng hấp tấp từ trên lầu chạy xuống, kêu cũng không thèm nghe, ta liền đoán chừng đã xảy ra chuyện, lúc đó đang đứng cùng tiểu Đàm nên cùng nhau đi xem xảy ra chuyện gì.

Kết quả lại phát hiện cái tên Anh quốc này mặt mũi tràn đầy thống khổ co rúc trên mặt đất, trùng hợp ba người bạn này của ta đều là bác sĩ, cho nên ta liền mời họ lên xem tình trạng của tên Anh quốc này.”

Đàm Thanh thì nhìn vào Trương Văn Trọng nói: “Trọng ca, em đoán chắc Tinh nhi chạy đi tìm anh.

Anh đã đến thì tốt rồi.”
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, ba người bác sĩ lúc trước ngồi chồm hổm trên mặt đất kiểm tra bệnh tình cho Allan Smith, đã đứng lên.

Đứng dậy cau mày thảo luận hội chuẩn: “Bụng quặn đau kịch liệt, đồng thời còn có hiện tượng nôn mửa, hơn nữa sắc mặc cùng tròng mắt hắn cũng có chút ố vàng.

Tổng hợp lại tất cả bệnh trạng này, ta cho rằng bệnh nhân người Anh quốc này, rất có thể là bị viêm gan vàng da cấp tính! Ta đề nghị, tạm thời tiêm cho hắn một mũi thuốc giảm đau, sau đó mau chóng chuyển hắn đến bệnh viện gần đây nhất để tiến hành kiểm tra tổng quát, xác định hắn rõ ràng có bị bệnh viêm gan vàng da cấp tính hay không.”
“Cũng không thể loại trừ là bệnh lao cấp tích phát tác, hắn có triệu chứng trướng bụng, đau nhức không xác định, hơn nữa trước khi bệnh phát tác, đã từng uống quá rượu, kích thích gây bệnh.”
“Vậy nguyên nhân gì một khi da thịt hắn lộ trần ra ngoài tiếp xúc ánh sáng mặt trời, sẽ sinh ra một mảng lớn nổi bọng nước bỏng rát cùng loang lỗ sẹo xám đen cả lại a? Chẳng lẽ là viêm da dị ứng? Dị ứng đối với ánh sáng mặt trời ? Ta còn chưa từng gặp qua người nào bị dị ứng với ánh sáng mặt trời a.”
Ba người bác sĩ này, đã hoàn toàn lâm vào trạng thái thảo luận sôi nổi, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của bọn người Vưu Lương cùng Đàm Thanh bên mình, càng thêm không chú ý đến nhóm Trương Văn Trọng cùng Vưu Giai Giai, Vưu Tinh Tinh vừa mới chạy đến.

Tất cả tinh lực cùng toàn bộ tâm tư đều đặt trên người Allan Smith.

Lúc này, ba người bọn họ giống như đang ở trong bệnh viện, đang vì cái người bệnh thống khổ này mà tiến hành hội chuẩn bình thường.

Truyện Tiên Y Truyện Tiên Y
Sau một thời gian ngắn thảo luận, ba người bác sĩ này cũng không có chung ý kiến thống nhất.

Sau đó, lại có một bác sĩ tiến tới trước mặt Allan Smith, dùng tiếng Anh kêu hắn mở miệng ra, như muốn kiểm tra miệng cùng lưỡi của hắn.
Nhưng mà, lúc người bác sĩ này vừa kêu Allan Smith mở miệng ra, Allan Smith vốn là đang nằm thống khổ không chịu nỗi trên mặt đất, đột nhiên biểu hiện hoảng sợ la hoảng lên.

Hắn một bên hoảng sợ lùi nhanh về phía sau, một bên quơ quàng hai tay như muốn xua tan không khí tràn ngập trước mặt mình.

Đồng thời còn nghiêm nghị chất vấn: “Khặc, khặc, thượng đế a, ngươi ăn cái gì mà hôi như vậy ? Mùi đó làm cho bụng ta càng thêm quặn đau, thậm chí còn hít thở không thông a.


“Hả?” Cái người bác sĩ này không khỏi sững sờ, lúc này mới kịp phản ứng, chợt bừng tỉnh mình bây giờ cũng không phải ở bệnh viện, mà là đang tham gia yến hội sinh nhật của tiểu thư Vưu gia.

Nhớ lại một chút mình đã ăn những gì, ngượng ngùng nói: “Ta đâu có ăn cái gì đâu, chính là uống hai chén rượu, ăn một miếng thịt bò hầm chung với tỏi a.” (DG: Dracula ăn món này.

Ngày mai có tin sốt dẻo: Mr.Dracula ăn tỏi bị ngộ độc thực phẩm.

)

Allan Smith lập tức hét toáng lên: “Tỏi ? Đúng! Chính là nó! Mùi trong miệng ngươi phát ra, chính là mùi tỏi ! Chết tiệt, ta chán ghét loại mùi này, nó làm cho bệnh ta phát tác hơn nữa, hơn nữa a !” Hắn thở dốc từng ngụm hổn hển, tâm tình bắt đầu có chút táo bạo bất an.
“Sắc mặt tái nhợt, sợ ánh sáng, sợ tỏi ?!” Một bác sĩ khác bên cạnh cau mày, thuận miệng lầm bầm nói: “Những tật của tên người Anh quốc này làm gì mà giống quỷ hút máu vậy ?!”
Tuy hắn thuận miệng lầm bầm rất nhỏ, hơn nữa là dùng Hán ngữ, nhưng vẫn bị Allan Smith nghe thấy được.

Tuy Allan Smith nói Hán ngữu còn ngọng nghịu, nhưng mà vẫn nghe hiểu những lời này.

Lập tức, thần sắc Allan Smith như phát cuồng, trong cổ họng phát ra âm thanh “Ô…ô..” âm trầm, làm cho người nghe sởn cả tóc gáy, theo miệng Allan Smith truyền ra: “Quỷ hút máu sao ? Đúng vậy ! Ta, con mẹ nó, bộ dạng hiện tại không phải là quỷ hút máu sao ? Máu ! Hút máu ! Đúng, đúng ! Ta là quỷ hút máu, hẳn là nên hút máu a ! Có lẽ, sau khi hút máu, ta sẽ thoát khỏi những đau đớn giày vò thống khổ này a !”
Trình độ Anh ngữ của ba người bác sĩ này cũng khá tốt, cho nên họ đều nghe hiểu những lời Allan Smith phát cuồng nói lúc này.

Không khỏi sắc mặt hoảng sợ, trăm miệng một lời nói: “Cái tên Anh quốc này không phải phát điên rồi chứ ?” Truyện Tiên Y
Nhưng mà, vừa lúc đó, Allan Smith vốn bởi vì bụng quặn đau kịch liệt mà nằm co rúc trên mặt đất, cũng không biết lấy sức lực ở đâu ra, đột nhiên bật người bắn lên từ trên mặt đất, giương nanh múa vuốt nhảy vồ về phía một trong ba người bác sĩ.

Nhìn tư thế của hắn, thật sự như muốn cắn nát cái cổ của người bác sĩ này mà hút máu hắn.
“A..” Bác sĩ này hoảng sợ nhảy dựng cả lên.

Vội vàng la hét chói tai chạy nhanh về phía sau.

Mặt khác, hai bác sĩ kia cùng Vưu Lương cũng giật bắn cả mình, sắc mặt tái nhợt, đồng thời lui nhanh về phía sau.

Chỉ có Đàm Thanh đứng ở bên cạnh bọn họ, mặt không sợ hãi, lúc chuyện đột nhiên xảy ra, chẳng những không có lựa chọn thoái lui về sau, ngược lại còn lấy tốc độ cực nhanh bước tới phía trước một bước, giơ chân trái lên, chính là một cước sắc bén, co lại đá về phía Allan Smith.

(DG: Họ Đàm + sử dụng chân = Đàm Cước kìa pà con.

!)
“Hự !” Allan Smith lập tức bị Đàm Thanh một cước đá bay nằm sấp trên mặt đất.
Trương Văn Trọng ở phía sau, một bước phóng tới trước người Allan Smith, đem hắn đang muốn giãy dụa đứng lên, khống chế nằm im trên mặt đất.

Đồng thời lấy ra trong túi quần một hộp ngân châm mang theo tùy thân, lấy ra vài cái ngân châm, phân biệt đâm vào: Nhân Trung, Bách Hội, Đại Chuy, Ngoại Quan, Thần Môn, Dương Lăng Tuyền sáu huyệt vị, hơn nữa còn nặng tay đi châm.

Dưới tác dụng của lục căn ngân châm như vậy, Allan Smith vốn là đã lâm vào trạng thái điên cuồng, tinh thần bắt đầu bình tĩnh lại.

Truyện Tiên Y

“Trương ca ! ( Trọng ca ! ), hắn như thế nào rồi ?” Đàm Thanh cùng Vưu Giai Giai trăm miệng một lời hỏi.

Lúc này, còn dám đứng ở phía sau lưng Trương Văn Trọng, chỉ có hai nữ nhân này.

Những người còn lại, đã sớm lùi tránh ra xa.

Nhất là cái người bác sĩ xém chút nữa bị Allan Smith cắn cho một phát kia, càng đã chạy đến nơi cầu thang.

Chỉ cần có tình huống phát sinh, hắn lập tức sẽ chạy phóng nhanh xuống.

Truyện Tiên Y
Đàm Thanh cùng Vưu Giai Giai nhìn nhau, đều hướng về phía đối phương lộ ra một cái mỉm cười, sau đó đều đem ánh mắt, một lần nữa, hướng về phía Allan Smith.

Tuy hai người bọn họ dám ở lại chổ này, đều là bởi vì đối với Trương Văn Trọng nhất mực tin tưởng.

Nhưng Đàm Thanh cảm thấy rất là bội phục Vưu Giai Giai, bởi vì nàng tốt xấu gì cũng là một cao thủ cấp hậu kỳ, thân có công phu bản lãnh.

Nhưng Vưu Giai Giai chính là một nữ tử yếu nhược tay trói gà không chặt, nhưng dám ở lại chổ này, quả thực là làm cho người ta bội phục.
Không đợi cho Trương Văn Trọng trả lời, Vưu Tinh Tinh bị dọa chạy rất xa ở phía sau, kiềm nén không được lòng hiếu kỳ, mở miệng dò hỏi: “Trọng ca, Allan Smith hắn không phải thật sự là quỷ hút máu chứ ?”.

“Hắn không phải là quỷ hút máu !” Trương Văn Trọng cũng không quay đầu lại phủ định đáp.

“Hắn bị một loại bệnh gọi là “Triệu chứng Ma cà rồng porphyria” [1].

Hắn vừa rồi sở dĩ đột nhiên nói mình là quỷ hút máu, rồi lại muốn cắn người, là bởi vì loại bệnh này làm cho hắn sinh ra ảo giác, là nguyên nhân làm cho tinh thần không bình thường.” Truyện Tiên Y Truyện Tiên Y
“Triệu chứng Ma cà rồng porphyria ? Đây là bệnh gì vậy ?” Vưu Tinh Tinh hiếu kỳ dò hỏi.
“Là bệnh quỷ hút máu a !” Ba người bác sĩ sau khi nghe thấy Trương Văn Trọng trả lời, nỗi sợ hãi trong lòng lập tức tiêu tán sạch sẽ.

Bọn họ tuy nhiên sợ hãi các loại yêu ma quỷ quái như quỷ hút máu, nhưng lại không sợ hãi bệnh nhân.

Huống chi triệu chứng porphyria chính là một căn bệnh cực kỳ hiếm thấy.

Thân là bác sĩ, làm sao họ có thể bỏ qua ? Cho nên, ba người bọn họ lập tức bước nhanh về phía bên người Trương Văn Trọng .
“Bệnh quỷ hút máu ? Đây là bệnh gì a ?” Vưu Tinh Tinh càng tò mò, không hiểu ra sao.
Cái người bác sĩ xém chút nữa bị cắn kia trả lời: “Triệu chứng ma cà rồng porphyria có rất nhiều bệnh trạng, có nhiều điều tương tự như trong truyền thuyết quỷ hút máu.

Ví dụ như: Sắc mặt tái nhợt, bởi vì tuyệt đại đa số người bị bệnh này đều kèm theo bệnh trạng thiếu máu nghiêm trọng; E ngại ánh sáng mặt trời, bởi vì ánh sáng mặt trời sẽ làm cho da thịt của họ bị bỏng rát nổi mảng lớn bọng nước, sẹo xám đen loang lỗ, từ đó làm cho da thịt thối nát; Cần máu, truyền máu cùng huyết hồng tố có thể hữu hiệu giảm bớt bệnh trạng của họ.

Nghe nói thời cổ đại, những người bị mắc triệu chứng porphyria này thậm chí còn thông qua hút máu người hoặc uống máu tươi để làm cho chính mình cảm thấy thoải mái.


Đương nhiên, đây chỉ là truyền thuyết, bất quá rất có thể là khởi nguyên của truyền thuyết quỷ hút máu; Còn có răng nanh sắc nhọn.

Người mắc triệu chứng này nghiêm trọng, sẽ rối loạn nội tiết trong cơ thể làm cho móng tay, móng chân, răng nanh mọc dài ra, hơn nữa, lớp da quanh môi mỏng hơn và co lại khiến cho răng nanh lộ ra.

Thêm vào đó, vì da và lợi bị tổn thương nên người bệnh dễ bị chảy máu đầm đìa ở khóe miệng, thật giống như là vừa mới hút máu xong.

Cho nên, tại dân gian châu Âu, châu Mỹ, có nhiều người đem triệu chứng porphyria này gọi là bệnh quỷ hút máu.

Trong lịch sử, người nổi danh nhất bị bệnh này, chính là “Quốc vương hoang tưởng" George III [2] ở Anh quốc.” Truyện Tiên Y
(DG: Phèo, dịch chương này vừa từ chuyên môn, vừa truyền thuyết.)
-------------------------------------------------
[1] Triệu chứng porphyria : Đây là một căn bệnh hoàn toàn có thật.

Porphyria hay còn gọi là căn bệnh kỳ bí, cho tới nay vẫn là một dấu hỏi với nền y học thế giới.

Bình thường không có gì khác lạ, nhưng khi phát bệnh, người bị porphyria sẽ rất sợ ánh sáng, luôn lẩn trốn trong bóng tối vì khi tiếp xúc với ánh sáng, hemoglobin trong máu bị phân hủy dưới tác động của tia tử ngoại khiến họ đau đớn.

Truyện Tiên Y
Khi bệnh trở nên nghiêm trọng, người bệnh đối mặt với những rối loạn về hormon khiến móng chân, tay dài ra và quăn lại, lông mọc dài trên toàn cơ thể, lớp da quanh môi mỏng hơn và co lại khiến răng lộ ra, thêm vào đó vì da và lợi tổn thương nên người bệnh dễ chảy máu ở khóe miệng.

Thậm chí có một số nhà khoa học còn cho rằng những người bệnh rất nặng sẽ luôn cảm thấy cần máu và sẵn sàng uống máu tươi để giảm bớt đau đớn của mình.

Chính vì vậy, câu chuyện về ma cà rồng đã được thêu dệt thêm và truyền từ đời này qua đời khác.
[2] George III : George William Frederick (4 tháng 6 năm 1738 - 29 tháng 1 năm 1820) là con của George II của Anh.

Ông lên vua của Vương quốc Anh năm 1760, dưới danh hiệu George III.

Ngoài ra, ông còn là vua Ireland hay Hanover.

Đối với các nhà yêu nước châu Mỹ, George III là một bạo chúa.

Ông là một vị quân vương được dân Anh ngưỡng mộ.

Ngoài ra, ông còn là một vị vua hoang tưởng và lập dị kỳ quặc nhất trong lịch sử nước Anh, ông bị chứng bệnh tâm thần xuyên suốt cả cuộc đời mình.

Các sử gia hiện đại tin chắc rằng vua George III bị mắc bệnh Porphyria.


Bình luận

Truyện đang đọc