TIÊN Y



Tô Hiểu Mai cũng không có được ‎nhãn lực có thể nhìn rõ mọi vật trong ‎sương mù như là Trương Văn ‎Trọng, ‎nhất là trong tình trạng mù mờ, năm ‎ngón tay cũng không nhìn rõ như thế ‎này, trừ phi là vật ngay ‎trước mắt, ‎bằng không cô căn bản là không nhìn ‎thấy được gì, cho nên cũng chỉ có ‎thể là cứ như vậy ‎mà bám sát phía ‎sau Trương Văn Trọng.

Nhưng cũng ‎không vì vậy mà cô cảm thấy lo sợ ‎hay khẩn ‎trương gì, tay phải nắm ‎chặt khẩu Desert Eagle, tay trái thi ‎triển một loại chân hỏa pháp quyết, ‎vẻ mặt ‎cảnh giác đồng thời có vài ‎phần hưng phấn.

Mặc dù nói là tầm ‎nhìn trong sương mù của cô bị hạn ‎chế ‎rất lớn, nhưng thiên phú cực cao ‎cùng với sự thông tuệ của cô cũng ‎đủ để cô dễ dàng vận khởi ‎nguyên ‎khí trong cơ thể phóng ra dò xét tình ‎huống chung quanh mình một chút, ‎tuy rằng thủ pháp còn ‎vụng về ‎nhưng vẫn rất có hiệu quả.

‎ ‎
Một màn này dĩ nhiên là được thu ‎vào trong mắt Trương Văn Trọng, ‎hắn mặc dù không nói gì nhưng ‎lại ‎kín đáo gật gù.‎
Khoảng chừng mười phút ‎sau, Trương Văn Trọng đột nhiên ‎dừng lại.

Cũng may là Tô Hiểu Mai ‎đang ‎bám sát hắn phản ứng kịp thời, ‎dừng lại đúng lúc mới không bị va ‎vào sau lưng hắn.‎ ‎
Tô Hiểu Mai cảm thấy khó hiểu, ‎dò hỏi: "Lão sư, làm sao vậy, sao thầy ‎lại đột nhiên dừng lại thế?"‎
‎"Ách, ta quên mất, màn sương mù ‎này không chỉ hạn chế tầm nhìn của ‎người khác mà ngay cả em cũng ‎thế.

‎Mặc dù hoàn cảnh như vậy có thể ‎giúp cho quá trình rèn luyện của em, ‎nhưng là lo lắng đến một hồi ‎chiến ‎đấu sắp xảy ra, cho nên ta cần phải ‎đề cao thị lực của em để em có thể ‎nhìn thấy mọi vật trong ‎màn đêm ‎cũng như là làn sương mù dày đặc ‎này." Nói xong, Trương Văn Trọng ‎xoay người lại, giơ tay ‎trái điểm vào ‎mi tâm Tô Hiểu Mai, trong miệng ‎niệm nhanh một câu chú ngữ.‎
‎ Tô Hiểu Mai mặc dù không giải ‎thích được ý đồ của Trương Văn ‎Trọng khi làm vậy, thế nhưng cô ‎hoàn ‎toàn tin cậy Trương Văn ‎Trọng, biết rằng hắn tuyệt đối sẽ ‎không làm gì gây hại đến mình cho ‎nên cũng ‎không có tránh né, để cho ‎Trương Văn Trọng tùy ý làm.

Một ‎giây sau, Tô Hiểu Mai cảm thấy một ‎cỗ ‎nhiệt lưu nóng rực theo ngón tay ‎Trương Văn Trọng dũng mãnh tiến ‎vào mi tâm của cô, đồng thời cấp ‎tốc ‎chảy vào bên trong viền mắt.

Một ‎cảm giác đau nhức khô khốc nhất ‎thời xuất hiện trong đôi mắt, làm ‎cô ‎không tự chủ được nhắm hai mắt lại.‎
Chừng ba giây đồng hồ sau, cỗ ‎nhiệt lưu nóng rực và cảm giác đau ‎nhức kia đều biến mất vô tung ‎vô ‎tích.

Tô Hiểu Mai một lần nữa mở ‎mắt, lại kinh hỉ phát hiện, ‎tuy rằng sương mù vẫn dày đặc như ‎cũ, ‎tuy rằng hoàn cảnh vẫn tối om ‎như cũ nhưng mà đã không còn gây ‎trở ngại gì nữa đối với thị lực của ‎cô ‎rồi.


Ánh mắt của cô bây giờ đúng là ‎có thể xuyên thấu làn sương mù dày ‎đặc cũng như là màn đêm ‎tối đen, ‎tình hình xung quanh đều có thể nhìn ‎thấy rõ ràng.‎
Tô Hiểu Mai nãy giờ không hề ‎khẩn trương, nhất thời hưng phấn ‎nhảy nhót nói: "Oa, chiêu này thật là ‎lợi ‎hại! Lão sư, đạo pháp này tên là ‎gì vậy? Có thể truyền thụ cho em ‎được không? Chiêu này có thể ‎sánh ‎bằng cái gì ưng nhãn thuật ấy..

Có lẽ ‎là còn lợi hại hơn!"‎
Trương Văn Trọng nhịn không ‎được, cười khổ lắc đầu than thở: ‎‎"Tiểu Muội, em bớt ‎chơi trò chơi vi tính ‎một chút đi!"‎
Đang cực kỳ hưng phấn, Tô Hiểu ‎Mai chợt kinh ngạc phát hiện ở cách ‎chỗ cô và Trương Văn Trọng ‎mười ‎mấy mét, có ba pho tượng đá cùng ‎với bốn pho tượng đồng đang đứng ‎sừng sững ở đó.

Bảy ‎pho tượng này ‎có pho hình dáng như con người, ‎cũng có pho có hình dáng như thần ‎ma.

Trong màn ‎đêm đen tối tràn ‎ngập sương mù, bảy pho tượng hoặc ‎bằng đá hoặc bằng đồng này nhìn ‎như thế nào ‎cũng đều tản ra một cỗ ‎tà khí làm người ta lạnh sống lưng.‎
Tu vi Tô Hiểu Mai tuy rằng tu vi ‎chỉ mới đến dưỡng khí trung kì, ‎miễn cưỡng xem như đã bước chân ‎vào ‎cánh cửa tu chân, thế nhưng với ‎trái tim Thất Khiếu Linh Lung của ‎cô, đã có thể nhạy cảm nhận ra ‎một ‎cỗ linh năng quỷ dị tỏa ra từ bảy pho ‎tượng này.

Cô nhíu mày, dùng một ‎ngữ khí lạnh nhạt như là ‎không phải ‎lần đầu nhìn thấy cảnh tượng này ‎nói: "Lão sư, bảy pho tượng này ‎hình như có chút tà môn."‎
‎"Đúng vậy." Trương Văn Trọng ‎nheo mắt, ánh mắt quét tới quét lui ‎trên bảy pho tượng, nói: "Tiểu ‎Muội, ‎em chưa từng tới viện bảo tàng này ‎nên không biết rằng vào ban ngày ‎nơi này chính là không có ‎đặt pho ‎tượng nào cả.

Chúng nó đều là đợi ‎đến tối khi mà đã đóng cửa mới tự ‎thân đi đến nơi đây."‎ ‎
Tô Hiểu Mai kinh ngạc nói: "Pho ‎tượng sống lại? Ban đêm ở nhà ‎bảo tàng?"‎
Trương Văn Trọng giải thích: ‎‎"Đây không phải là pho tượng sống lại vào ban đêm ở nhà bảo ‎tàng.

Bảy ‎pho tượng này không phải ‎là những pho tượng bình thường.

‎Em nhìn xem, ba pho tượng bằng đá ‎tạo ‎hình ác ma kia chính là Thạch ‎Tượng Quỷ.


Còn lại bốn pho tượng ‎đồng có hình người kia gọi là ‎Thanh ‎Đồng khôi lỗi.

Đừng thấy bọn nó ‎bây giờ đang đứng im mà chủ quan, ‎chỉ cần chúng ta bước tiếp ‎một bước ‎về phía trước, tiến nhập vào phạm vi ‎cảnh giới của chúng nó thì chúng nó ‎sẽ lập tức di ‎chuyển, hướng về phía ‎chúng ta mà chủ động tấn công ‎mãnh liệt.

Chúng không chỉ được ‎trang bị vũ khí ‎lớn, mà còn có lực ‎phòng ngự vật lý cực kỳ cao, có thể ‎nói là đao thương bất nhập.

Một khi ‎chúng ta ‎còn chưa có giết chết người ‎triệu hoán chúng mà có đem chúng ‎đập cho nát bấy ra thì chúng cũng ‎sẽ ‎thông qua những mảnh nhỏ mà tự ‎động ráp lại, có thể xem chúng là ‎một ma pháp sinh vật tương đối ‎khó ‎xử lý.

Tất cả những ‎cao thủ trước đây lẻn vào viện bảo ‎tàng Anh quốc toàn bộ đều là bị thua ‎thiệt ‎trong tay bọn chúng."‎
Trương Văn Trọng đoán rất chính ‎xác, dù sao không phải là tất cả mọi ‎người đều có thể cảm ứng được ‎linh ‎năng quỷ dị toát ra trên Thạch ‎Tượng Quỷ và Thanh Đồng Khôi ‎Lỗi, kể cả là võ giả đạt tới thiên ‎cấp, ‎chỉ cần còn chưa bước vào cảnh ‎giới võ thánh thì cũng không thể nhìn ‎thấy thân phận chân thật của ‎bảy ‎pho tượng này.

Thường thì chỉ khi ‎nào bước vào phạm vi cảnh giới của ‎Thạch Tượng Quỷ và Thanh ‎Đồng ‎Khôi Lỗi, làm cho bọn chúng được ‎kích hoạt thì mới biết được sự tồn tại ‎của chúng.

Mà cho đến ‎lúc này, ‎những cao thủ đã từng lẻn vào viện ‎bảo tàng ngoại trừ nghênh chiến với ‎chúng trong sự sợ hãi ‎ra thì không có ‎sự lựa chọn nào khác.

Còn đối với ‎những võ giả bình thường mà nói, có ‎là tu vi thiên ‎cấp chăng nữa cũng ‎không có khả năng chiến đấu với bảy ‎pho tượng ma pháp sinh vật có lực ‎phòng ‎ngự vật lý cực cao cùng với ‎khả năng tái tạo khi bị tổn hại này.‎ ‎
Tô Hiểu Mai không khỏi nhíu ‎mày, hỏi: "Nói như vậy chẳng phải ‎chúng đã là Bất Tử Chi Thân sao? ‎Lão ‎sư, ta nhất định là có cách đối ‎phó với bọn chúng phải không?"‎
Trương Văn Trọng hồi đáp: "Đỗ ‎Phủ có một câu thơ “Xạ nhân tiên xạ ‎mã, cầm tặc tiên cầm vương” ‎‎(Bắn ‎người phải bắn ngựa trước.

Bắt giặc ‎phải bắt vua trước).


Đối phó những ‎Thạch Tượng Quỷ và ‎Thanh Đồng ‎Khôi Lỗi này cũng dùng đạo lý ‎tương tự như thế.

Chỉ cần có thể ‎đánh ngã người triệu hồi ra ‎chúng thì ‎chúng cũng tự nhiên là tiêu vong ‎theo."‎
Tô Hiểu Mai lại hỏi: "Nhưng mà ‎người triệu hoán ra bọn chúng ‎giờ đang ở nơi nào chứ?"‎
‎"Cô ta ở đó".

Trương Văn Trọng ‎cười lạnh giơ tay phải lên chỉ về phía ‎lầu hai nhà triển lãm ở xa xa ‎phía ‎đông đằng trước.‎
Tô Hiểu Mai nhìn về hướng ngón ‎tay của hắn đang chỉ.

Xuyên qua ‎khung cửa sổ thủy tinh ở lầu hai ‎nhà ‎triển lãm cô không thấy có thân ảnh ‎nào ở đó, chỉ thấy một bức tranh lớn ‎treo ở trên vách tường đối ‎diện với ‎cửa sổ ở tầng lầu đó thôi.

Trong ‎tranh vẽ một nữ tu sĩ xinh đẹp, trên ‎người khoác một cái ‎trường bào màu ‎đen.

Không rõ vì nguyên nhân gì, Tô ‎Hiểu Mai đột nhiên cảm thấy trong ‎lòng có một tia ‎không thoải mái, cô ‎mơ hồ có cảm giác nữ tu sĩ xinh đẹp ‎trong bức tranh giống như là đang ‎nhìn chằm ‎chằm vào mình.‎
‎"Đâu có ai đâu chứ." Tô Hiểu Mai ‎nhíu mày nói.

Tuy nhiên cô rất nhanh ‎hiểu ra, ngạc nhiên hỏi: "Lão ‎sư, ‎không phải ta nói đến nữ tu sĩ trong ‎bức tranh nọ đấy chứ?"‎
‎"Không sai, chính là cô ta!" ‎Trương Văn Trọng gật đầu nói: "Tiểu ‎Muội, ta tới xem bức tranh vẽ nữ tu ‎sĩ ‎đó một lát, những Thạch Tượng ‎Quỷ và Thanh Đồng Khôi Lỗi ở nơi ‎này toàn bộ giao cho em.Ta ‎cũng ‎không hy vọng xa vời là em có thể ‎đánh chết chúng nó.

Chỉ hy vọng em ‎có thể kéo dài thời gian, ‎ngăn không ‎cho chúng làm phiền tới ta.

Thế nào, ‎em làm được chứ?"‎
‎"Lão sư có thể yên tâm." Tô Hiểu ‎Mai tự tin mười phần nói.

Ánh mắt ‎quét tới quét lui trên người ba ‎pho ‎tượng Thạch Tượng Quỷ và bốn pho ‎tượng Thanh Đồng Khôi Lỗi, liếm ‎liếm môi, vẻ mặt hưng phấn ‎nói: ‎‎"...Những tiểu quái này hãy giao cho ‎em, em bảo đảm có thể lôi kéo sự ‎chú ý của bọn chúng, không ‎để ‎chúng gây trở ngại cho thầy, thầy có ‎thể yên tâm!"‎ ‎
Sau gáy Trương Văn Trọng nhất ‎thời xuất hiện vài đạo hắc tuyến, ‎cười khổ nói: "Tiểu Muội à, đây ‎không ‎phải là trò đùa đâu!".


‎ ‎
Tô Hiểu Mai cười đáp: "Hì hì, em ‎chỉ thuận miệng nói thôi mà, yên tâm ‎đi lão sư, em tuyệt đối sẽ không ‎chủ ‎quan, không để thầy phải thất ‎vọng!".

Bất quá, miệng thì nói thế ‎nhưng trong đầu lại nghĩ: "Kỳ ‎thực ‎cái đó và trò chơi cũng đâu có khác ‎biệt gì quá lớn, chỉ là một bên thì ‎chết rồi không có khả năng ‎sống lại, ‎cũng không thể chơi lại từ đầu mà ‎thôi..."(DG cũng mún xuất hiện vài ‎đạo hắc tuyến ~*~)‎
Trương Văn Trọng tuy không biết ‎suy nghĩ trong nội tâm Tô Hiểu Mai, ‎nhưng cũng thể đoán được một ‎chút.

‎Bất quá hắn cũng không tiếp tục dây ‎dưa vấn đề này nữa, mà nói: "Chuẩn ‎bị sẵn sàng chưa? Nếu ‎đã chuẩn bị ‎tốt thì chúng ta có thể bắt đầu hành ‎động được rồi!"‎
‎"Đã sẵn sàng!" Tô Hiểu Mai dùng ‎sức gật mạnh đầu.‎
‎"Tốt lắm, vậy thì những Thạch ‎Tượng Quỷ và Thanh Đồng Khôi ‎Lỗi này giao cho em!" Trương Văn ‎Trọng ‎nhún người nhảy lên, tốc độ ‎nhanh kinh người, cự ly mười mấy ‎mét cứ như vậy mà nhảy qua một ‎cách ‎dễ dàng.

Khi hắn nhảy đến bên ‎Thạch Tượng Quỷ và Thanh Đồng ‎Khôi Lỗi, những ma pháp sinh vật ‎này ‎còn chưa kịp thức tỉnh.

Tay phải ‎khẽ điểm lên đầu vai của một trong ‎những Thanh Đồng Khôi Lỗi ở ‎đó, ‎nhất thời làm cho nửa đoạn thân thể ‎của Thanh Đồng Khôi Lỗi này bị ‎chôn xuống dưới đất, đồng ‎thời ‎nương theo cỗ phản lực, nhún người ‎nhảy lên với tốc độ cực nhanh ‎hướng về phía đông của tầng ‎hai bảo tàng bay tới.‎ ‎
Nhưng vào lúc này ba cái Thạch ‎Tượng Quỷ và bốn cái Thanh Đồng ‎Khôi Lỗi đã hoàn toàn thức ‎tỉnh.

‎Ngoại trừ Thanh Đồng Khôi Lỗi bị ‎chôn nửa người xuống đất ra thì ba ‎cái Thanh Đồng Khôi Lỗi còn ‎lại đều ‎chuẩn bị nhún người nhảy lên, dùng ‎cánh tay thô lớn của chúng bắt lấy ‎Trương Văn Trọng.

Đồng ‎thời ba cái ‎Thạch Tượng Quỷ cũng vỗ vỗ cặp ‎cánh dơi của chúng, ý định bay lên ‎công kích Trương Văn ‎Trọng.‎
‎"Này, các ngươi...!những tên ngu ‎ngốc này, ta mới là mục tiêu của các ‎ngươi đây!" Tô Hiểu Mai ở phía ‎sau ‎dùng tiếng Anh lưu loát của mình ‎hét lớn một tiếng, đồng thời tay trái ‎thay đổi một cái pháp quyết, ‎tay phải ‎cầm khẩu Desert Eagle giơ lên, nhất ‎thời bắn ra bảy viên linh khí đạn màu ‎xanh thẫm.‎ ‎
Đây là bảy viên linh khí đạn đã ‎được Tô Hiểu Mai gia trì lên băng sương ‎đạo pháp.

Cả bảy viên khi vừa ‎bắn ‎trúng Thạch Tượng Quỷ và Thanh ‎Đồng Khôi Lỗi tức thì phát huy tác ‎dụng, không chỉ thành công ‎đem sự ‎chú ý của chúng chuyển dời đến Tô ‎Hiểu Mai, đồng thời còn có hiệu quả ‎vô cùng trong việc trì ‎hoãn tốc độ ‎cùng với phản ứng của chúng.‎
Trương Văn Trọng lúc này thân ‎đang ở trên không trung, nhìn thấy ‎một màn này thì thỏa mãn gật đầu, ‎vẻ ‎mặt vô cùng vui mừng.‎
Kỳ thật, muốn giải quyết ba cái ‎Thạch Tượng Quỷ và bốn cái Thanh ‎Đồng Khôi Lỗi này tuy có hơi ‎khó ‎khăn, nhưng Trương Văn Trọng vẫn ‎có hơn mười phương pháp có thể ‎đem chúng triệt để tiêu diệt.

‎Hắn sỡ ‎dĩ không làm như vậy mà để cho Tô ‎Hiểu Mai cùng chúng chiến đấu, ý tứ ‎đã cực kì rõ ràng, ‎chính là muốn nhờ ‎vào những Thạch Tượng Quỷ và ‎Thanh Đồng Khôi Lỗi này ma luyện ‎cho Tô Hiểu Mai ‎một chút, giúp cho ‎cô ấy có thể trưởng thành từ trong ‎thực chiến.‎


Bình luận

Truyện đang đọc