TIÊN Y



Sau khi dùng Châm Cứu Liệu Pháp trị liệu cho Phương Uyển Nghi xong, cũng đã đến thời gian làm việc.

Các bác sĩ và hộ sĩ trong phòng y tế đã sớm đến, mấy nghiên cứu sinh đã bái Trương Văn Trọng làm thầy cũng lần lượt đi vào phòng.

Sau khi nhìn thấy Trương Văn Trọng, bọn họ phi thường vui vẻ, vây quanh hắn, líu ríu nói chuyện hồi lâu mới khôi phục lại việc học tập cùng công tác ngày thường.
Nhìn cánh cửa phòng đóng chặt đối diện, trong ánh mắt Trương Văn Trọng hiện lên vẻ kinh ngạc, lập tức lấy điện thoại ra xem thời gian, nghi hoặc nói: “Ai, đã qua khỏi thời gian đi làm, sao còn chưa thấy Lâm Tử Mạn đến? Trước đây tới giờ cô ấy cũng chưa từng đi làm muộn a.”
Tô Hiểu Hồng vỗ trán, nói: “À, suýt chút quên nói với thầy, Tử Mạn tỷ hôm qua xin nghỉ phép, nói là bị bệnh.”
Trương Văn Trọng hỏi: “Lâm Tử Mạn bị bệnh sao? Bệnh gi? Nghiêm trọng không?”
“Em cũng không biết cô ấy bị bệnh gì.” Tô Hiểu Hồng nói: “Ngày hôm quạ, em từng gọi điện thoại cho chị ấy, chỉ là bên trong điện thoại nghe chị ấy ấp úng, thế nào cũng không chịu nói đã bị bệnh gì.”
“Như vậy sao?” Trương Văn Trọng cau mày, nói: “Tôi gọi điện hỏi thử xem.” Hắn lấy ra điện thoại, gọi số di động của Lâm Tử Mạn.
Lúc điện thoại gọi thông, thanh âm Lâm Tử Mạn truyền ra từ bên trong điện thoại: “Trương ca? Anh đã về rồi ?
Trương Văn Trọng hỏi: “Ân, tôi đã về.

Tử Mạn, nghe nói cô bị bệnh sao? Thế nào, bị bệnh gì vậy? Tỉnh huống ra sao?”
Lâm Tử Mạn thoáng do dự, nói: “Ách.., à, tôi chỉ bị cảm mạo mà thôi.

Nhưng bởi vì bệnh cảm có lây nhiễm, nên sợ truyền nhiễm cho bệnh nhân, cho nên đành xin nghỉ hai ngày, ở nhà dưỡng bệnh.

Không có việc gì, anh không cần lo lắng, tin tưởng rất nhanh tôi sẽ khỏe lại, trở lại phòng y tế làm việc.”
Trương Văn Trọng nói: “Nguyên lai là như vậy, được rồi, cô cứ ở nhà nghỉ ngơi vài ngày đi.”
Lại nói chuyện phiếm vài câu, có bệnh nhân đi đến, Trương Văn Trọng liền cắt đứt điện thoại.


Buổi sáng hôm nay, khí trời lạnh giá, bệnh nhân đến phòng y tế khám bệnh cũng không ít.

Gần đây khí trời bỗng chuyên lạnh đột ngột, lam không ít người bị nhiễm bệnh.
Thời gian trôi qua rất nhanh, vào lúc tan tầm buổi trưa, Trương Văn Trọng dùng bữa trưa ở một tiệm cơm nhỏ gần đại học Ung Thành.

Trong lúc ăn cơm, hắn lại suy nghĩ có nên đi thăm Lâm Tử Mạn một chút hay không.

Dù sao hắn và Lâm Tử Mạn không chỉ là đồng sự, còn là bạn tốt.

Hiện tại Lâm Từ Mạn sinh bệnh, về tình về lý hắn đều nên đến thăm.
Nhưng trước khi đến thăm Lâm Tử Mạn, hắn quyết định đi mua một đôi giày mới.

Đôi giày hiện tại của hắn, trong trận đất lở đã bị trầy trụa, ờ những ngày lạnh giá như hiện tại, mang đôi giày bị hỏng như thế, nước tuyết sẽ thấm vào, vừa ướt vừa lạnh, thật sự phi thường khó chịu.
Ngay lầu sáu của khu thương mại Ung Thành, sau khi đi vòng quanh tiệm giày độc quyền, Trương Văn Trọng mua một đôi giày da phổ thông.

Nhưng ngay khi hắn vừa định chuẩn bị trà tiền, cũng nghe thấy được một thanh âm quen thuộc, từ phía sau hắn truyền tới: “Di, Trương ca? Anh mua giày ở đây sao?”
Trương Văn Trọng nhìn lại, người nói chuyện chính là Vưu Văn.

Nhưng hắn cũng không đi một mình, ở bên người hắn, còn đi theo một vài mỹ nữ vóc người nóng bỏng, gương mặt nhu mì xinh đẹp.

Trong đó không ngờ còn có cả người chị họ Mã Hiểu Toa của Lâm Tử Mạn mà hắn đã từng gặp qua.
Nguyên lai, trước đó Mã Hiểu Toa nói mình đã ký hợp đồng đóng phim với một công ty điện ảnh và truyền hình, chính là ký với công ty của Vưu Văn.


Bất quá sự tình cũng không thuận lợi như trong tưởng tưởng của cô ta, ký hợp đồng xong là có thể lập tức được đóng phim.

Trong công ty điện ảnh và truyền hình, người đẹp hơn cô ta không ít, người có tài diễn xuất hơn cô ta cũng rất nhiều.

Cho nên vì muốn sớm ngày thực hiện giấc mộng minh tinh của mình, cô ta thẳng thắn dựa vào Vưu Văn, muốn dùng lộ số “tiềm quy tắc” để tiến lên.

Chỉ tiếc con đường này cũng không phải dễ đi như vậy.

Lúc này mấy cô gái cùng đi với cô ta bên cạnh Vưu Văn, đều cũng giống như cô, muốn dùng “tiềm quy tắc” để tiến thân.
Lúc này Mã Hiểu Toa cũng thấy được Trương Văn Trọng.
Nàng nằm mơ cũng không dám nghĩ đến, đại lão bản Vưu Văn lại quen biết Trương Văn Trọng.

Hơn nữa từ biểu hiện của Vưu Văn mà xem, hắn tựa hồ rất tôn kính bác sĩ họ Trương này.
Mã Hiểu Toa không khỏi mơ hồ, Trương Văn Trọng rốt cục là người như thế nào? Hắn không phải chỉ là một giáo y thôi sao? Vì sao không chỉ có được Dưỡng Nhan Đan, Kiện Thể Đan và ích Thọ Đan giá trên trời, còn quen thuộc với Vưu tổng đến như vậy, thậm chí còn xưng huynh gọi đệ?
Trương Văn Trọng cũng không biết Mã Hiểu Toa đang suy nghĩ điều gì, hắn chỉ mỉm cười nói: “Nguyên lai là Vưu Văn, không nghĩ tới ở chỗ này mua đôi giày cũng gặp được cậu.” Sau đó hắn nhìn Mã Hiểu Toa gật đầu, khách khí nói: “Chào Mã tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt.”
“Anh.., chào anh.” Mã Hiểu Toa hồi đáp, trong khoảnh khắc trong lòng dâng lên một loại cảm giác không biết làm sao diễn tả.
Vưu Văn không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Di, Trương ca nhận thức Toa Toa?”
Trương Văn Trọng gật đầu nói: “Ân, có quen, Mã tiểu thư là chị họ của một người bạn, xem như là quen biết.”
“Nguyên lai là như vậy.” Vưu Văn chợt nói, sau đó hắn quay đầu nhìn Mã Hiểu Toa vừa cười vừa nói: “Toa Toa, sao cô không sớm nói cho tôi biết, cô là bạn của Trương ca? A, được rồi, cô vừa nói, cô muốn được nhận vai nữ nhân vật số ba trong bộ phim sắp tới phải không? Theo tôi thấy, cô cũng không cần diễn vai thứ bạ, trực tiệp đảm nhiệm vai nữ chính đi.


Tôi tin tưởng với năng lực của cô, nhất định sẽ diễn tốt vai này.”
“Tôi.., tôi diễn vai nữ chính? Tôi.., tôi không có nằm mơ chứ?” Mã Hiểu Toa khiếp sợ há to miệng, thế nào cũng không dám tin tưởng những gì lỗ tai mình vừa nghe được.
Trong lòng khiếp sợ, Mã Hiểu Toa đưa ánh mắt nhìn về phía Trương Văn Trọng.

Tuy rằng tính nàng ham lợi, nhưng cũng không phải là một người ngu dốt.

Tự nhiên là biết sở dĩ Vưu Văn cho nàng đảm đương vai nữ chính, hoàn toàn là vì xem trọng mặt mũi Trương Văn Trọng, ờ trong lòng của nàng, không tự chủ được dâng lên sự cảm kích thật sâu đối với hắn.
Mấy cô gái bên cạnh Mã Hiểu Toa đều chúc mừng nàng, đồng thời trong ánh mắt lóe ra vẻ ước ao cùng đố kỵ.
Lúc này Vưu Văn cũng không quan tâm đến nhóm người Mã Hiểu Toa, hắn giúp Trương Văn Trọng trả tiền mua giày xong, nhỏ giọng nói: “Trương cạ, nói chuyện một chút.”
Trương Văn Trọng gật đầu, theo hắn đi tới một chỗ không người, dò hỏi: “Làm sao vậy?”
Vưu Văn nói: “Trương ca, mấy ngày nay anh đi đâu vậy? Thanh Liên nữ tiên trưởng bên trong Hà Phi Quan cũng đã tới Ung Thành chứng ta, có người nói cô ấy đi học trong đại học Ung Thành nơi anh đang làm việc.

Trong mấy ngày nay, cô ấy luôn chạy tới tìm tôi hỏi về chuyện của anh.

Ai, Trương ca, anh có xảy ra chuyện gì với nữ tiên trưởng tên Thanh Liên này không? Vì sao cô ấy đối với chuyện của anh có vẻ phi thường nhiệt tình thế?”
Vùng lông mày Trương Văn Trọng cau lại, nói: “Ách? Còn có chuyện như vậy?” Sau thoáng suy tư, hắn đoán được mục đích lần này Thanh Liên đến Ung Thành.

Hơn phân nửa có quan hệ đến việc hắn đem đan dược ra bán đấu giá.

Xem ra Hà Phi Quan đích thật rất muốn đảm nhiệm công việc đại lý cho đan dược tại tu chân giới.
Hai người hàn huyên vài câu, điện thoại Vưu Văn chợt vang lên, chuyển máy nói mấy câu, hắn liền cáo từ Trương Văn Trọng, bỏ lại nhóm người Mã Hiểu Toa, lập tức rời đi.
Trương Văn Trọng cũng không dự định ở lâu trong trung tâm thương mại, hắn còn phải tranh thủ trước giờ về làm việc đến thăm bệnh Lâm Tử Mạn.

Cho nên hắn cũng cất bước đi về hướng thang máy.


Mà ngay lúc này điện thoại hắn cũng vang lên, cầm lấy vừa nhìn, là một cuộc điện thoại đường dài quốc tế.
Vừa bấm nút chuyển máy, một thanh âm dùng tiếng Trung thập phần không tiêu chuẩn từ bên trong điện thoại di động truyền ra: “Uy, là Trương tiên sinh phải không? Chào anh, tôi là hoàng thân Charles.”
Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói: ‘Tôi còn tưởng là ai gọi tới, nguyên lai là hoàng thân Charles, có chuyện gì sao?”
Charles đổi giọng nói tiếng Anh, xấu hổ nói: “Ách..

, chứng ta nói tiếng Anh thôi, tôi chỉ mới học được một câu tiếng Trung như thế, hoàn toàn nghe không hiểu anh đang nói gì.”
Trương Văn Trọng không khỏi bật cười, đồng dạng cũng dùng tiếng Anh nói: “Hoàng thân Charles, bên Anh giờ này hẳn là hừng đông phải không? Giờ này gọi sớm như vậy, có chuyện gì quan trọng sao?”
Charles nói: “Cũng không có chuyện gi quan trọng, tôi chỉ vừa nghe được tin tức, nói anh sáng lập một y học quỹ hội, đồng thời còn dự định tổ chức một buổi tiệc tối quyên tiền? Không biết có phải có chuyện như vậy hay không?”
“Không sai.” Trương Văn Trọng thừa nhận nói.
“Nguyên lai thật có chuyện như vậy.” Hoàng thân Charles nói: “Trương tiên tinh, tôi phải xin lỗi anh, bởi vì tôi không thể đến tham gia buổi tiệc tối quyên tiền này.

Nhưng tôi đã thông tri cho tổng lãnh sự Anh quốc tại Trung Quốc, nhờ ông ấy thay tôi đến tham gia buổi tiệc quyên tiền này.

Sẽ quyên tặng một số tiền để anh khởi đầu y học quỹ hội, đây xem như lòng kính ý của tôi đối với việc anh tận sức phát triển y học, đồng thời cũng là lễ tạ ơn lần trước anh đã giúp chữa bệnh cho mẹ tôi.”
“Vậy tôi cảm an ý tốt của ông.” Trong lúc nói chuyện, Trương Văn Trọng đi vào thang máy.

Cùng lúc đó nhóm người của Mã Hiểu Toa cũng đi tới phía trước thang máy.

Vĩ vậy, Trương Văn Trọng thò tay ấn nút chờ cửa, thuận miệng dùng tiếng Anh hỏi một câu: “Có đi không?”
Giờ khắc này, trong đầu Mã Hiểu Toa chỉ còn là ba chữ “nữ vai chính”, vẫn còn chưa hoàn toàn hồi phục lại tinh thần.

Đột nhiên nghe Trương Văn Trọng hỏi, không hiểu được ý tứ, vì vậy vô ý thức nói một càu: “A? Cái gì?”
Bên người nàng có một bạn gái nhanh miệng nói: “Hắn đang hỏi cô có đi không?”
“Có đi hay không? Hắn.., hắn vì sao đột nhiên hỏi vấn đề này với mình?” Mã Hiểu Toa không khỏi ngây dại, trong khoảnh khắc không biết nên làm sao trả lời.


Bình luận

Truyện đang đọc