TIÊN Y



Hai người khách không mời mà đến, tu vi cũng bất phàm, hắn vừa làm ra tư thái cảnh giới, không ngờ không hề giấu diếm được đôi mắt bọn họ.

Bát Bộ Thiên Long Tán và Thiên Lôi Lệnh che giấu trong bóng tôi, càng làm chân mày họ không khỏi nhướng lên.
Một thanh âm lão giả bao hàm ngạc nhiên ở phía sau vang lên: “Không nghĩ tới tu vi của ngươi tuy rằng không cao lắm, nhưng tính cảnh giác lại không thấp, không chỉ có lập tức nhận ra sự tồn tại của hai người chúng ta, còn đúng lúc làm ra ứng đối…Khó trách ngươi có thể nhờ vào lực bản thân, nổi danh trong tu chân giới hiện nay.”
Thanh âm một nữ tử lúc này truyền vào trong tai hắn: “Trương chưởng môn, đừng xung động, chúng ta không phải là địch nhân của anh.”
Thanh âm hai người đối với hắn mà nói đều có vẻ quen thuộc.

Chỉ bất quá thanh âm lão giả kia làm hắn nhất thời nghĩ không ra là ai.

Nhưng thanh âm nữ tử hắn liền nhận ra, quay đầu lại nói: “Nhất Nguyên đạo tông Từ Pháp chân nhân? Sao lúc này cô lại xuất hiện ở đây?”
Hai người đứng phía sau hắn, chính là Từ Pháp chân nhân và lão giả mà nàng gọi là “lão tổ”.
Khi nghe được lời hắn hỏi, Từ Pháp chân nhân cười khổ nói: “Trước đó vài ngày, ở chỗ anh lấy được Thái Hư Phiêu Miểu Hoàn, tôi chạy về Nhất Nguyên đạo tông, cùng trưởng lão trong tông bế quan xử lý sự vụ trong tông.

Vốn tưởng rằng quá trình này không hao tốn mấy ngày, nhưng không có nghĩ đến mãi cho đến hôm nay mới hoàn tất.

Vừa xuất quan, tôi chợt nghe nói anh triệu tập hơn mười tông phái Địa Tự Hào tru giết thượng cổ ác yêu Lệ Yểm.

Ngay sau đó, lại thấy được tin tức động đất tại Ung Thành.


Theo lão tổ nhà tôi xem ra, động đất lần này tại Ung Thành do yêu ma vì muốn mở khe không gian đi thông Hỗn Độn Tu La Giới mà làm ra thủ thuật che mắt, chỉ là một kế điệu hổ ly sơn.

Để ngăn cản yêu ma, để triệt để phong ấn khe không gian, Nhất Nguyên đạo tông chúng ta đã liên hợp với mấy tông phái Thiên Tự Hào chạy tới Ung Thành…”
Ngay trong lúc Từ Pháp chân nhân nói chuyện, mấy trăm người tu chân tu vi bất đồng lục tục xuất hiện ở địa phương này, tụ tập phía sau Từ Pháp chân nhân và vị lão giả kia.

Bởi vì những người tu chân mới chạy tới đều mặc quần áo thường ngày, cũng không ngự kiếm phi hành, hơn nữa lúc này sắc trời đã tối, đại đa số mọi người đều đã ngủ say, cho nên bọn họ xuất hiện cũng không khiến nhiều người chú ý.
Hắn chỉ liếc mắt nhìn bọn họ, lại đưa ánh mắt nhìn vị lão giả mà Từ Pháp chân nhân gọi là “lão tổ”.

Cùng lúc đó, vị lão giả cũng đang dùng ánh mắt hiếu kỳ đánh giá hắn.
Chính lão giả mở miệng trước, sau khi quan sát hắn một phen, vừa cười vừa nói: “Ngươi rất có ý tứ, lại có vài phần tương tự một vị cố nhân của ta.

Thậm chí ngay cả tên, cũng giống như đúc.

Nếu không phải vì gương mặt khác hẳn, tu vi lại thấp hơn người đó rất nhiều, ta còn thật hoài nghi ngươi chính là người đó…”
Hắn cũng cười lên: “Ta cũng không có nghĩ đến, gương mặt Trần Hoài Văn ngươi tuy rằng không có biến hóa lớn, nhưng tu vi lại còn thấp hơn trước kia không ít…”
Lão giả bị gọi là Trần Hoài Văn bỗng nhiên sửng sốt, nét mặt già nua tràn đầy nếp nhăn cũng kinh ngạc, đưa tay chỉ hắn, dùng giọng nói không thể tin được thốt lên: “Thế nào ngươi lại biết tên ở thế tục giới của ta?”
Hắn ha ha cười, nói: “Ta không chỉ biết tên ở thế tục giới của ngươi, càng biết ngươi ngày xưa cùng Nhạc Xương Hoa cùng học tập thuật châm cứu.


Chỉ bất quá, Nhạc Xương Hoa một lòng một dạ nhào vào y đạo, không chỉ trở thành danh y một đời, còn nghĩ đem y thuật truyền thừa xuống dưới.

Mà ngươi, tuy rằng cũng truyền thừa y thuật xuống đời sau, nhưng bản thân lại bỏ y theo đạo, bước lên con đường tu chân…”
“Ngươi…ngươi rốt cục là ai?” Trong thanh âm Trần Hoài Văn lộ ra vẻ run, trong đầu hắn hiển nhiên đã nghĩ tới một khả năng, chỉ là không dám xác nhận mà thôi.
“Trần nhị lăng tử, ngươi nói ta là ai?” Hắn cười nói, lại đem thần thức cường đại phóng ra.
“Trần nhị lăng tử”, xưng hô này vừa ra khỏi miệng, thân thể Trần Hoài Văn chấn động.
Bởi vì danh hiệu “Trần nhị lăng tử” này chỉ có ân sư và sư huynh đệ của hắn biết được.

Mà chân chính gọi danh hiệu này, cũng chỉ có một người, đó chính là ân sư của hắn.
Ngay lúc tâm thần Trần Hoài Văn đại chấn, thần thức cường đại của hắn đã ập tới trước người lão giả.

Tuy rằng bởi vì bị Cửu Cửu Vô Quy Diệt Hồn đại thiên kiếp, dẫn đến tu vi cùng thân thể hắn bị hủy, nhưng thần thức hắn vẫn còn bảo lưu nguyên vẹn.

Nếu như nói thứ khác còn có thể ngụy trang, nhưng thần thức cũng không thể ngụy trang ra được.
Vì vậy sau khi cảm ứng được thần thức của hắn, trên mặt Trần Hoài Văn đầu tiên toát ra biểu tình khó thể tin, chợt lại bị biểu tình hưng phấn và mừng như điên thay thế.

Ngay sau đó, hắn làm ra một động tác làm cho Từ Pháp chân nhân cũng không nghĩ đến – phác thông một tiếng, quỳ gối ngay trước người Trương Văn Trọng.

Từ Pháp chân nhân bị hành động của Trần Hoài Văn làm sợ đến trợn tròn mắt, vội vàng hỏi: “Lão…lão tổ, ngài đang làm gì vậy?”
Không chỉ là Từ Pháp chân nhân bị Trần Hoài Văn làm hoảng sợ, những người đứng phía sau cũng biết địa vị của Trần Hoài Văn, cũng bị một màn trước mắt làm cả kinh ngây ngốc.
“Đây…đây rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lão tổ lại đột nhiên quỳ xuống? Họ Trương kia rốt cục có địa vị gì?”
Những vấn đề liên tiếp xuất hiện trong đầu Từ Pháp chân nhân và chư vị trưởng lão Nhất Nguyên đạo tông làm cho bọn họ vô cùng kinh ngạc cùng phức tạp.
Nhưng Trần Hoài Văn cũng không để ý đến họ, chỉ trịnh trọng hướng Trương Văn Trọng hành lễ đệ tử, cùng sử dụng thanh âm run rẩy kích động nức nở nói: “Đệ tử Trần Hoài Văn, khấu kiến ân sư…”
Đệ tử? Ân sư?
Những trưởng lão Nhất Nguyên đạo tông tuy rằng không nghe thấy lời nói của Trần Hoài Văn, nhưng Từ Pháp chân nhân lại nghe được rõ ràng.

Nàng kinh ngạc há to miệng, đầu tiên nhìn Trần Hoài Văn, sau đó lại nhìn Trương Văn Trọng, thế nào cũng không dám tin tưởng những lời mà tai mình vừa nghe, cả người nàng chợt như ngây ngốc.
Ngây ngốc sửng sốt vài giây, Từ Pháp chân nhân mới hồi tỉnh lại từ trong nỗi khiếp sợ, vội vàng nói: “Lão tổ, ngài không phải lầm rồi chứ? Trương chưởng môn làm sao là ân sư của ngài? Người này tuổi chưa tới ba mươi, tu vi chỉ Luyện Hư kỳ mà thôi, mà ngài lại mấy trăm tuổi, tu vi cũng từng đạt tới cảnh giới nhân tiên.

Tuy rằng bởi vì chuyện xảy ra ngoài ý muốn kia mà làm tu vi bị hạ thấp miễn cưỡng duy trì tại tiêu chuẩn tán tiên, nhưng cũng vượt xa hắn, làm sao lại là đệ tử của hắn?”
Trần Hoài Văn rất bất mãn với nghi vấn của Từ Pháp chân nhân, nói lầm bầm: “Tuy rằng ta không biết tuổi tác, gương mặt cùng tu vi của ân sư vì sao lại biến hóa lớn như vậy.

Nhưng thần thức cũng không lừa được người.

Ta có thể khẳng định, ông ấy là ân sư của ta.

Huống chi thần thức ông ấy cường đại, không phải người tu chân Luyện Hư kỳ có khả năng sánh bằng.

Coi như là ta còn ở cảnh giới nhân tiên năm xưa, cũng còn rất kém.


Nếu như…nếu như ta đoán không sai, thần thức hiện tại của ân sư phải đạt được cảnh giới của đại la kim tiên.”
“Việc này…” Làm người tu chân Độ Kiếp kỳ, nàng biết được lời của Trần Hoài Văn nói thập phần hữu lý.

Chỉ bất quá chuyện Trương Văn Trọng là ân sư của Trần Hoài Văn thật sự là quá mức kinh người, thật làm người khó có thể tin.

Nếu như nói chuyện này là thật, nàng chẳng phải đã từng đùa giỡn chính tổ sư gia của mình?
Nhìn Trương Văn Trọng, nàng cảm thấy sợ hãi: “Hoàn hảo ngày trước ta tuyển chọn thỏa hiệp mà không phải hiếp bức, hoàn hảo đề nghị làm tu chân đạo lữ chỉ là nói đùa, nếu như ta cưỡng bức, cùng hắn làm song tu đạo lữ, chẳng phải biết thành hạng người khi sư diệt tổ? Nguy hiểm thật…quả nhiên là nguy hiểm thật a…”
Ngay lúc Từ Pháp chân nhân nghĩ mà sợ, Trần Hoài Văn ngửa đầu nhìn nàng, nói: “Còn nghĩ cái gì? Mau nhanh chào thái thượng tổ sư gia.”
“Ác…dạ..dạ..” Từ Pháp chân nhân hồi phục lại tinh thần, không dám chậm trễ, vội vã chỉnh quần áo trên người, quỳ gối bên cạnh Trần Hoài Văn, trịnh trọng hướng Trương Văn Trọng hành lễ.
Những đệ tử và trưởng lão Nhất Nguyên đạo tông đứng phía sau, vẫn không nghe được lời nói của họ, lúc này thấy hai người cùng quỳ trước mặt Trương Văn Trọng, nhất thời trở nên hoàn toàn ngu si.
“Con mắt ta không bị hoa chứ? Lão tổ quỳ xuống, chưởng môn chân nhân cũng quỳ xuống…đây xảy ra chuyện gì?”
“Chư vị sư huynh, các ngươi nói, chúng ta…chúng ta có cần quỳ xuống luôn không?”
“Ai có thể nói cho ta biết, Trương Văn Trọng này là ai? Vì sao làm cho lão tổ và chưởng môn chân nhân đều quỳ xuống với hắn?”
Đủ loại nghi vấn nhất thời từ trong miệng họ truyền ra, lại trong tích tắc lan tràn.
Nghe thấy được động tĩnh phía sau, Trần Hoài Văn quay đầu trừng mắt nhìn họ, gương mặt sầm xuống nói: “Đám tiểu tử các ngươi, còn đứng đó nói cái gì? Mau nhanh hành lễ với thái thượng tổ sư gia.”
Thái thượng tổ sư gia?
Ai?
Trương Văn Trọng sao?
Điều này sao có thể?
Bọn họ đều bị những lời này làm sợ đến ngây người.


Bình luận

Truyện đang đọc