TIÊN Y



Trương Văn Trọng vội chạy về phòng ý tế, trực tiếp chạy đến lầu hai, thấy hắn xuất hiện, sắc mặt ưu tư của Lâm Tử Mạn và hai giáo y đang trực nhất thời nhẹ nhõm.
Trong phòng bệnh, ngoài bệnh nhân đang nằm trên giường và giáo y ra, còn có ba người có dáng nữ sinh.

Các cô hẳn là bạn cũng phòng hoặc bạn của người bệnh.
"Văn Trọng, anh cuối cùng đã trở về, bệnh của cô ấy rất kỳ lạ, chúng tôi cũng không thể chẩn đoán chính xác." Lâm Tử Mạn liền nói.

Trải qua mấy lần kinh lịch, cô đối với y thuật của Trương Văn Trọng đã có một loại sùng bái mù quáng.

Bởi vậy cô tin tưởng, chứng bệnh cổ quái này mặc dù làm bọn họ gặp nhiều khó khăn, nhưng tuyệt đối không làm khó được Trương Văn Trọng.
"Tình hình thực tế thế nào?" Trương Văn Trọng nhẹ giọng hỏi cô, đồng thời đi tới bên giường bệnh.
Lâm Tử Mạn theo sát bên người hắn, nhỏ giọng trả lời: "Bệnh nhân tên Vương Na, là học sinh của khoa văn học.

Tình hình của em ấy giống như vong âm thể khô kiệt, da đầy nếp nhăn, hốc mắt trũng sâu, môi răng khô, hơn nữa còn hôn mê bất tỉnh.

Nhưng mạch tượng của em ấy thì lại không giống chứng vong âm.

Hơn nữa chúng tôi dựa vào phương pháp trị liệu vong âm chứng để trị liệu cho em ấy nhưng hiệu quả thu được không đáng kể.

Cho nên, tôi vội gọi điện cho anh." Trương Văn Trọng có vẻ đã hiểu, đưa tay ra bắt mạch, hơi khép mắt chẩn đoán mạch tượng.

Chừng hai, ba phút sau, hắn buông lỏng tay ra, lại lật mí mắt bệnh nhân, nhìn đồng tử và lòng trắng mắt.

Cuối cùng hắn lại mở miệng cô gái xem lưỡi.
Sau khi làm một loạt kiểm tra, Trương Văn Trọng lui về phía sau mấy bước, nhìn nữ sinh nằm trên giường, trầm ngâm.


Lâm Tử Mạn đứng cạnh hắn, thấy vẻ mặt hắn ngưng trọng, không khỏi có phần kinh ngạc, vội hỏi: "Văn Trọng, sao rồi? Chẳng lẽ chứng bệnh kỳ lạ này, cũng làm cho anh thấy khó giải quyết sao?"
Nghe Lâm Tử Mạn nói, ba nữ sinh trong phòng bệnh nhất thời luống cuống.

Các cô đều từ mạng nội bộ của trường đại học Ung Thành, nghe nói về uy danh hiển hách của Trương Văn Trọng, biết y thuật của hắn cực kỳ cao minh, thậm chí cả Y học viện viện trưởng Ngô Thủ Chí và Ung Thành bệnh viện phó viện trưởng Nhạc Tử Mẫn cũng đều bội phục sâu sắc.

Nếu ngay cả hắn cũng thúc thủ vô sách, vậy chẳng phải nói bệnh của Vương Na, thực sự không ai có thể trị được sao?
Ba người luống cuống, vội vàng mồm năm miệng mười cầu khẩn:
"Bác sĩ Trương, van xin thầy, vô luận thế nào cũng phải chữa được cho Vương Na nha!"
"Đúng đó, bác sĩ Trương, van xin thầy mà!"
"Thần tượng ca, thầy là hy vọng duy nhất của chúng tôi đó."
"Mọi người đừng gấp, tôi đâu có nói là bệnh của em ấy không thể chữa trị." Trương Văn Trọng khoát tay, làm ba nữ sinh mồm năm miệng mười tỉnh táo lại, sao đó lại hỏi: "Đây...!Bệnh nhân tên Vương Na này, là các em đưa tới sao?"
"Đúng vậy." Ba nữ sinh đồng thời gật đầu, đồng thanh trả lời.
Trương Văn Trọng lại hỏi: "Các em phát hiện em ấy không bình thường lúc nào? Làm sao phát hiện em ấy không bình thường?"
Một nữ sinh trả lời: "Kỳ thực sáng sớm hôm nay, chúng em đã nhận thấy bạn ấy không bình thường.

Bởi vì bạn ấy luôn dậy rất sớm.

Rất ít khi có tình trạng lười nhác ngủ nướng.

Nhưng sáng hôm nay, khi mọi người trong phòng đã dậy hết, bạn ấy vẫn còn ngủ say.

Vốn chúng em còn tưởng rằng bạn ấy vì thức đêm chơi game mà mệt mỏi ngủ muộn, cho nên cũng không chú ý.

Đến bữa trưa, chúng em mới gọi bạn ấy dậy.


Song vô luận chúng em có gọi thế nào bạn ấy cũng đều không có phản ứng.

Đến tận lúc đó chúng em mới phát hiện, thì ra bạn ấy đã mắc bệnh, còn là bệnh nghiêm trọng tới mức bị hôn mê.
Trương Văn Trọng gật đầu, lại hỏi: "Ngoài ra, trên người em ấy có phát hiện ra có gì kỳ lạ, hay nói đúng hơn là không giống thường ngày không?"
Ba người không khỏi sửng sốt, hiển nhiên cũng không ngờ, Trương Văn Trọng đột nhiên lại hỏi tới vấn đề này.

Các cô vội vã chụm đầu lại, thương lượng một hồi, mới có một người trả lời: "Cũng chỉ có một việc, có vẻ có chút kỳ lạ.

Lúc chúng em gọi Vương Na dậy, phát hiện bạn ấy đang không mặc gì.

Theo chúng em biết, Vương Na cho đến giờ chưa từng có thói quen này.

Trước đây khi ngủ bạn ấy đều mặc áo ngủ.

Bất quá chúng em cũng đều quá cuống, cũng không để ý đến việc này.

Nếu như không có người nhắc tới, chúng em cũng không nhớ ra chuyện đó."
Một nữ sinh khác đột nhiên nhớ ra một việc, vội vàng bổ sung: "A, đúng rồi, em nhớ tối qua lúc Vương Na thức đêm chơi game, vẫn mặc áo ngủ bình thường.

Thế nào mà lúc ngủ lại cởi ra?"
Nghe xong ba nữ sinh kể lại, Trương Văn Trọng kéo một giáo y nam ra khỏi phòng, đồng thời dặn Lâm Tử Mạn: "Tử Mạn, cô kiểm tra âm đạo của Vương Na, xem em ấy có bị xâm phạm không."
Lâm Tử Mạn hơi sửng sốt, không hiểu tại sao Trương Văn Trọng lại hoài nghi Vương Na bị xâm phạm, bất quá vẫn gật đầu đáp: "Được!"

Ba nữ sinh khác cũng kinh ngạc, mồm năm miệng mười nói: "
"Bị xâm phạm? Điều này sao có thể? Hôm qua Vương Na bạn ấy cả đêm ở trong phòng có ra ngoài đâu!"
"Đúng vậy, đúng vậy, nếu trong phòng ngủ của chúng em có sắc lang lẻn vào, chúng em thế nào lại không phát hiện?"
"Nếu đúng có sắc lang lẻn vào, xâm phạm Vương Na, vậy ba cây cải trắng chúng em sao có thể thoát khỏi tai nạn? Sắc lang kia không có khả năng chỉ động đến một người chứ?"
Ngay khi ba nữ sinh đang mồm năm miệng mười, tỏ vẻ không tin lời Trương Văn Trọng, Trương Văn Trọng đã kéo vị nam giáo y kia ra khỏi phòng bệnh.

Hơn nữa còn thuận tay đóng cửa phòng bệnh lại.

Cùng lúc đó, Lâm Tử Mạn cũng dựa theo phân phó của Trương Văn Trọng, bắt đầu kiểm tra vùng âm đạo của Vương Na.
Mười lăm phút sau, Lâm Tử Mạn mở cửa phòng bệnh.

Cô nhìn Trương Văn Trọng, lập tức nói câu đầu tiên với vẻ mặt kinh ngạc: "Anh thế nào biết em ấy bị xâm phạm?"
Ba nữ sinh trong phòng bệnh, bây giờ cũng ngậm miệng lại, không hề nghi vấn Trương Văn Trọng nữa.

Đồng thời trong ánh mắt các cô nhìn Trương Văn Trọng, ngoài khiếp sợ ra, còn có kính nể thực sâu.

Trương Văn Trọng làm thế nào biết Vương Na bị người khác xâm phạm?
Nghi vấn này, lúc này đều hiện lên trong đầu mọi người trong phòng bệnh.
Trương Văn Trọng cũng không trả lời vấn đề của Lâm Tử Mạn, mà hỏi: "Tình hình sau kiểm tra thế nào?"
Lâm Tử Mạn trả lời: "Từ tình hình âm đạo mà xem, đích xác là em ấy đã từng bị xâm phạm.

Hơn nữa âm đạo còn bị xé rách, bởi vậy có thể thấy đối phương thô bạo cỡ nào.

Ngoài ra, tôi còn thấy đầu lưỡi, cùng vói hai đầu vú của em ấy đều bị những vết sưng rướm máu cổ quái."
Trương Văn Trọng lẩm nhẩm: "Quả nhiên giống hệt phỏng đoán của tôi."
Lâm Tử Mạn tràn đầy nghi hoặc, liên tục hỏi: "Văn Trọng, anh làm sao đoán được? Đừng giấu diếm nữa, nhanh nói cho chúng tôi biết đi."
Trương Văn Trọng nói: "Nếu tôi đoán không sai, xâm phạm Vương Na cũng không phải sắc lang bình thường, mà là một tên hái hoa tặc tinh thông thải âm bổ dương thuật! Đầu lưỡi, đầu vú cùng với âm đạo chính là thượng, trung, hạ tam phong (đỉnh) được nhắc tới trong thải âm bổ dương thuật.


Thời Minh, Đặng Hi Hiền từng viết trong 《Tử kim quang diệu đại tiên tu chân diễn nghĩa》: "Phàm giao hợp, người nữ sẽ bị mặt đỏ giọng run, kỳ quan vừa mở, khí liền tiết ra, nước dãi tràn đầy.

Người nam hấp thu, có lợi cho nguyên dương, dưỡng tinh thần, lấy tam phong làm thuốc bổ." Tình hình của Vương Na, hẳn chính là tình hình sau khi âm tinh bị ngắt."
Ba nữ sinh cùng phòng Vương Na nhảy dựng lên, kêu lên: "Thải âm bổ dương? Đây...!Đây không phải trong phim võ hiệp mới có sao? Chẳng lẽ...!Chẳng lẽ trong cuộc sống thực tại, thực sự có loại tà thuật này?"
Trương Văn Trọng hồi đáp: "Nếu như nam nữ hai bên cam tâm tình nguyện, như vậy thải âm bổ dương thuật đối với hai bên đều có ích.

Nhưng chỉ cần một bên có tà tâm, sẽ rất dễ khiến thải âm bổ dương thuật biến thành tà thuật, ngắt lấy âm tinh của đối phương làm thuốc bổ cho bản thân.

Vương Na hiển nhiên là bị một tên có tà tâm xâm phạm, làm cho âm tinh bị ngắt hết."
Lâm Tử Mạn lo lắng trị liệu cho Vương Na, nên vội hỏi: "Như vậy, chúng ta phải trị liệu cho em ấy như thế nào?"
Trương Văn Trọng hồi đáp: "Vô luận thế nào, trước tiên phải bổ lại âm tinh cho em ấy.

Bằng không, bới tình hình âm tinh bị hao hết như hiện tại, em ấy sẽ không kiên trì được lâu." Trầm ngâm một chút, hắn phân phó: "Lập tức truyền bổ sung dịch cho em ấy, ngoài ra thêm đường gluco vào trong dịch truyền."
Ngay khi Trương Văn Trọng nói phương pháp trị liệu, Tô Hiểu Mai (chữ Mai trong mai côi hoa tức là hoa hồng, dịch giả bên ********* không chú ý nên dịch thành Hồng, chữ Hiểu Mai theo cách phát âm tiếng trung gần giống với Tiểu Muội, đây là lý do tại sao Trương Văn Trọng lần đầu nghe thấy tên của Tô Hiểu Mai lại hỏi có thể gọi cô là tiểu muội không) thở hổn hển chạy vào phòng bệnh.

Cô cùng nhận được điện thoại của Lâm Tử Mạn, liền chạy ngay đến phòng y tế.
"Tiểu muội, em tới thực đúng lúc." Trương Văn Trọng liếc nhìn Tô Hiểu Mai, phân phó: "Cầm bút viết đơn thuốc đi, dùng Tả Quy Hoàn làm thuốc chính, gia thêm Thục Địa, Cẩu Kỳ và Quy, Lộc nhị giao (hai loại cao làm từ rùa và hươu) đủ liều lượng."
"Vâng." Tô Hiểu Mai gật đầu, hít sâu hai hơi, điều hòa hơi thở của bản thân, sau đó liền lấy giấy bút ghi lại phương thuốc.

Viết xong lại đưa cho Trương Văn Trọng xem thử.
Nhìn phương thuốc, Trương Văn Trọng hài lòng gật đầu, đưa cho Tô Hiểu Mai, phân phó: "Không sai.

Em theo đơn thuốc này, đến phòng thuốc lấy thuốc, sau đó mau đi nấu thuốc cho em ấy."
"Vâng." Tô Hiểu Mai đáp, liền xoay người đi về phòng thuốc.
Trương Văn Trọng lại nói với mấy người Lâm Tử Mạn: "Mọi người lập tức theo phương pháp trị liệu của tôi, trước tiên truyền dịch cho em ấy."
"Được." Đám người Lâm Tử Mạn đáp, lập tức đi chuẩn bị dụng cụ.
Trương Văn Trọng suy nghĩ một chút, cuối cùng lấy điện thoại ra, gọi cho Đàm Thanh Thanh (không hiểu sao ********* chỉ dịch là Đàm Thanh): "Tiểu Đàm, phiền cô đến phòng y tế một chuyến, bên này có chuyện xảy ra."


Bình luận

Truyện đang đọc