TIÊN Y



Thời gian qua nhanh như tên bay, hai ngày chỉ trong nháy mắt đã thoáng qua.
Ngay khi Phong Sơn phái và Hà Phi Quan cùng nhau tổ chức đại hội Dân Gian Giám Bảo tại Vân Thai thị viên mãn kết thúc, dưới sự dẫn dắt của lão thái gia Vưu Thiên Hải của tập đoàn Vưu thị, người của Vưu gia không thiếu một ai đều xuất hiện tại huyện Ân Ngạc, lại đến nhà bái phỏng gia đình Trương Văn Trọng.
Làm một công ty đa quốc gia thực lực hùng hậu, hạch tâm cao tầng của tập đoàn Vưu thị tề tụ tại huyện Ân Ngạc, đã làm mọi người chấn động.
Nhân viên quản lý phân bộ của tập đoàn Vưu thị tại Vân Thai, trong lòng khẩn trương cùng kích động, bọn họ đều bỏ qua việc nghỉ đông, đi theo làm tùy tùng, một đường ân cần hầu hạ, chỉ sợ chọc cho Vưu lão thái gia hay người nhà Vưu gia bất mãn.

Đồng thời trong lòng bọn họ cũng ôm ấp hi vọng, vạn nhất mình được hạch tâm cao tầng của Vưu thị xem trọng, sẽ có cơ hội được thăng chức rất nhanh! Mà làm cho bọn họ hiếu kỳ, chính là mục đích mà Vưu lão thái gia và mấy vị hạch tâm cao tầng Vưu thị chạy tới một thị trấn nhỏ như huyện Ân Ngạc.
Bên trong huyện Ẩn Ngạc, rốt cục xảy ra đại sự gì hay có đại nhân vật nào, lại có thể làm cho hạch tâm cao tầng tập đoàn Vưu thị tề tụ nơi đây?
Nghi hoặc như vậy, không chỉ tồn tại trong lòng nhân viên quản lý phân bộ của tập đoàn Vưu thị tại Vân Thai thị, đồng dạng cũng tồn tại trong lòng quan viên chính phủ của huyện Ân Ngạc cùng Vân Thai thị, trong lòng những nhân vật nổi tiếng trong thương giới.

Thậm chí ngay cả quan viên trên tỉnh cũng đều bị kinh động, do một phó tỉnh trưởng đứng ra, dẫn quan viên chính phủ Vân Thai thị cùng huyện Ân Ngạc, tự mình đi tới sân bay quốc tế Vân Thai thị đón chào.

Không chỉ ân cần tỏ ý muốn cùng người của Vưu gia cùng đi đến huyện Ân Ngạc, đồng thời còn giúp họ an bài nơi ở tại Ân Ngạc, thậm chí còn dự định bày tiệc đón gió tẩy trần cho bọn họ.
Đối với việc này, người của Vưu gia vẫn biểu hiện thật khách khí, chỉ một lời nói nhẹ nhàng xin miễn, không muốn để những người này đón tiếp.

Thế nhưng những người kia cũng không chịu dễ dàng rời đi, cuối cùng chọc giận Vưu Thiên Hải, hắn lầm bầm nói một câu: “Vưu gia chúng ta tới cửa bái phỏng thân gia( sui gia), những người ngoài như các vị đi theo làm gì? Chẳng lẽ đỏi đi theo chúng ta sao? Đây không phải làm bừa!”
Tuy rằng tuổi tác hắn đã cao, nhưng oai vũ vẫn còn, quan hệ nhân mạch cũng cực lớn, thấy hắn đã tức giận, những quan viên chính phủ cùng nhân vật nổi tiếng thương giới còn đang dây dưa không đi, lúc này mới đành rút lui.

Đồng thời bọn họ cũng rất hiếu kỳ, thân gia của Vưu gia đến tột cùng là thần thánh phương nào? Xem thái độ của người nhà Vưu gia, đúng là đối với thân gia kia thật sự tôn sùng!
Lẽ nào trong huyện Ân Ngạc nho nhỏ này, còn tiềm tàng một đại nhân vật mà bọn họ không hay biết?

Những người này cũng đều có năng lượng, sau một phen điều tra cẩn thận, quan hệ yêu đương của Trương Văn Trọng và Vưu Giai cũng đã bị bọn họ tra xét đi ra.
Đối với Trương Văn Trọng, quan viên chính phủ Vân Thai thị và huyện Ẩn Ngạc đều nghe thấy.

Đây không phải chỉ vì hắn là nhân vật nổi danh đi ra từ Vân Thai thị, đồng thời còn vì những đại lão trên trung ương đều vô cùng tán thưởng hắn.

Đáng tiếc hắn không đi theo chính giới, bằng không chắc chắn có tiền đồ cẩm tú.

Mà theo những người này xem ra.

Trương Văn Trọng và Vưu Giai thật xứng đáng với câu “trai tài gái sắc”, thuần túy chính là Kim Đồng Ngọc Nữ do trời tao nên, quả thực xứng tới mức không thề xứng hơn.
Ngẫm lại Trương Văn Trọng còn trẻ tuổi đang vang danh trong ngoài nước, nhìn lại đứa con không nên thân trong nhà mình, những quan viên và nhân vật nổi danh thương giới, đều nhịn không được cảm khái hàng vạn hàng ngàn.

Có người nói, vào lúc ban đêm, không ít người biết được việc này, đều về nhà đem đứa con không nên thân đánh cho một trận.
Đây chỉ tiếc rèn sắt không thành thép a!
Sau khi Vưu Thiên Hải dẫn người của Vưu gia đến huyện Ân Ngạc, cũng không hề nghi ngơi, trực tiếp mang theo lễ vật đến thẳng Trương gia bái phỏng.
Vưu Thiên Hải cùng Trương Thành Quý vào lúc còn trẻ tuổi từng cầm súng tòng quân đánh giặc, sau khi gặp mặt báo ra phiên hiệu bộ đội, càng vui mừng phát hiện hai người ngày xưa là chiến hữu cùng một sư đoàn, chỉ phân ra doanh đoàn khác nhau mà thôi.

Lập tức hai lão nhân hùng phong vẫn còn liền tiến đến với nhau, hồi ức năm tháng cao chót vót ngày trước, phần cảm tình cũng từ từ dâng lên.
Cha của Vưu Giai cùng các chú bác lại trò chuyện ăn ý với Trương Trạch Thụy, tuy rằng bọn họ một bên làm thương nhân một bên là quân nhân, nhưng làm kẻ khác kinh ngạc chính là bọn họ có rất nhiều chuyện để nói với nhau, trong lúc nhất thời trò chuyện khí thế ngất trời, xem như tri ký.


Vương Hân Di lại cùng anh em Vưu Giai trò chuyện rất ăn ý, nhất là Vưu Văn, càng vỗ ngực bảo chứng, chỉ cần Vương Hân Di muốn gặp ngôi sao điện ảnh nào, hắn liền có thể gọi người đó đến kính trà cho Vương Hân Di.
Về phần tiểu Liên Nam nhu thuận khả ái, tức thì được người của Vưu gia xem thành bảo bối sủng ái không ngớt.

Nhất là những người phụ nữ trong Vưu gia, đang mong mời được thăng cấp thành bà nội hay bà ngoại, vừa nhìn thấy sự khả ái của con bé, liền tranh nhau ôm vào lòng thương yêu không hết.
Sau đó trên bàn án, Vưu gia cùng Trương gia càng thêm thân mật khăng khít, giống như thật sự đã trỡ thành người một nhà, bầu không khí quả thực tốt tới cực điểm.

Vưu Thiên Hải cùng Trương Thành Quý càng dục Trương Văn Trọng và Vưu Giai sớm kết hôn, làm một đám hậu bối quỷ khóc thần hào hoan hô phụ họa, thậm chí tiểu Liên Nam dưới sự cổ động của Vưu Văn, cũng cố sức huy vũ hai tay, dùng thanh âm non nớt hét lớn: “Kết hôn, kết hôn thật sớm!” Đưa tới một trận oanh cười đầy thiện ý của mọi người.
Trương Văn Trọng và Vưu Giai tự nhiên bị náo loạn đến đỏ bừng mặt, nhưng gương mặt cũng tươi cười rạng rỡ.

Dù sao người nhà đôi bên có thể ở chung hòa họp, chính là điều mà bọn họ khát vọng nhìn thấy nhất.
Sau cơm tối, người hai gia đình tụ cùng một chỗ nói chuyện phiếm.

Trương Trạch Thụy cùng cha mẹ Vưu Giai thực sự ghé vào nhau thương nghị hôn sự của hai người, mấy chú bác cô dì cũng tiến lên bày mưu tính kế, về phần Vương Hân Di, Vưu Văn, Vưu Tinh càng vô cùng hưng phấn, phảng phất như bọn họ đang bàn cũng không phải hôn sự của Trương Văn Trọng và Vưu Giai, mà chính là hôn sự của bọn họ.

Một màn như vậy làm Trương Văn Trọng và Vưu Giai xấu hổ lại vui mừng.
Thẳng đến lúc trăng sáng sao thưa, lúc này Trương Văn Trọng mới đưa gia đình Vưu Giai trỡ về khách sạn đã đặt phòng sẵn.
Sau khi an trí xong cho gia đình Vưu Giai, Trương Văn Trọng liền cáo từ rời đi.


Ngay khi hắn đi xuống đại sảnh lầu một, quản lý khách sạn đang chờ đợi từ lâu, bước nhanh đi tới bên người hắn, cung kính hô: “Tông chủ.”
Khách sạn này chính là sản nghiệp của Trần gia.

Trương Văn Trọng an trí gia đình Vưu Giai ở nơi này, cũng chính vì nguyên nhân đó.

Hắn nhìn quản lý khách sạn, nói: “Vưu gia ở nơi này, các ngươi nên cẩn thận, ngàn vạn lần không được để cho họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Quản lý khách sạn đáp: “Yên tâm đi tông chủ, lão tổ tông đã để Trần Hi dẫn đệ tử có tu vi cao trong tộc đến tọa trấn nơi này, thủ hộ sự an toàn của người trong Vưu gia.

Nếu thật sự có người dám đến, dù cửa khách sạn cũng đừng mong đi vào!” Sau khi trỡ thành người tu chân, lòng tin của đệ tử Trần gia luôn tràn đầy.
“Tốt.” Trương Văn Trọng thỏa mãn gật đầu, nói: “Chỉ cần các ngươi làm tốt việc này, ta tất nhiên sẽ có tưởng thường!”
“Đa tạ tông chủ!” Quản lý khách sạn vui mừng, liền nhanh khom người nói tạ ơn.
Suy nghĩ một chút, Trương Văn Trọng lại nghĩ chỉ nhờ vào Trần Hi chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ và mười mấy đệ tử Trần gia tu vi Luyện Khí kỳ canh giữ nơi này cũng không quá ổn thỏa, tuy rằng bọn họ được trang bị đầy đủ đan dược, phù chú và pháp bảo, ứng phó người tu chân phổ thông và yêu ma còn được, nhưng nếu gặp phải yêu ma hay người tu chân có tu vi ngoài Kim Đan kỳ, thì không phải là đối thủ.

Nhưng nơi này là khách sạn, hắn không có khả năng bố trí pháp trận đến bảo hộ người nhà Vưu Giai.

Cuối cùng hắn lấy ra Vạn Yêu Đồ Sách, triệu hồi ra bốn con yêu quái, lệnh chúng nó lặng yên thủ hộ chung quanh người của Vưu gia, hiệp trợ đệ tử Trần gia, âm thầm bảo hộ bọn họ.
Bốn con yêu quái được triệu hồi trong Vạn Yêu Đồ Sách, tuy rằng phẩm cấp không cao, nhưng đều có tu vi Kết Đan hậu kỳ.

Có bốn chúng nó, lại thêm đệ tử Trần gia canh giữ chung quanh, dù người đến có tu vi như Viễn Đằng Khuê, cũng đủ chống đỡ đến khi Trương Văn Trọng đến cứu viện.
Làm xong tất cả, Trương Văn Trọng rời khỏi khách sạn, trở về nhà, mà lúc này cũng đã nửa đêm.
Hừng đông...Trương Văn Trọng khoanh chân ngồi trên giường tu luyện Y Giám Tâm Kinh, đột nhiên mở mắt.

Hai đạo tỉnh quang khiếp người từ trong ánh mắt hắn bắn ra, Thẳng nhìn về phương hướng khách sạn an trí gia đình Vưu Giai.

Sở dĩ Trương Văn Trọng có phản ứng như vậy, là bởi vì hắn đột nhiên cảm giác được, khối bùa hộ mệnh hắn đưa cho Vưu Giai đang phát huy tác dụng.

Điều này nói rõ, có người đang bất lợi đối với Vưu Giai.

Thế nhưng vì sao đệ tử Trần gia và bốn con yêu quái, cũng không hướng hắn cảnh báo?
Lẽ nào đệ tử Trần gia và bốn con yêu quái còn chưa kịp cảnh báo, đã bị người giết chết?
Người đến là ai? Vì sao lại động thủ đối với gia đình Vưu Giai? Mục đích là gì?
Nghi vấn liên tiếp xuất hiện trong lòng Trương Văn Trọng.
Nhưng ở lúc này, hắn cũng không có thời gian ngẫm nghĩ, hắn đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài, nương bóng đêm yểm hộ, dùng tốc độ mà người thường khó có thể tưởng tượng, hướng về khách sạn mà người nhà Vưu gia đang ở chạy nhanh tới.
Rất nhanh, Trương Văn Trọng xuất hiện bên trong khách sạn.

Nhưng làm hắn kinh ngạc chính là, đệ tử Trần gia phụ trách bảo hộ gia đình Vưu Giai không có chết, bọn họ đều còn sống rất tốt.
Đây là có chuyện gì?
Trong lòng Trương Văn Trọng càng thêm nghi vấn, đồng thời cũng nổi lên cảm giác bất an.
Nhìn thấy Trương Văn Trọng xuất hiện giờ này, quản lý khách sạn không dám chậm trễ, nhanh chóng báo cho Trần Hi xuống đón.
“Tông chủ, giờ này lại đến khách sạn, xảy ra chuyện gì sao?” sắc mặt Trần Hi ngưng trọng hỏi.
Trương Văn Trọng trầm giọng: “Trong khách sạn có xảy ra tình huống gì dị thường không?”
“Không có.” Trần Hi và quản lý khách sạn liếc mắt nhìn nhau, cùng lắc đầu, không giải thích được vì sao Trương Văn Trọng lại hỏi như thế.
Tuy rằng nghe được câu trả lời này, nhưng sự bất an trong lòng Trương Văn Trọng không hề biến mất.

Sau một thoáng trầm ngâm, hắn nói: “Đi, chúng ta đến mấy gian phòng người nhà Vưu gia ở xem sao.”


Bình luận

Truyện đang đọc