TIÊN Y



“Sao cơ?” Dương tam tỷ hơi chấn động.

Theo sau nghĩ đến chuyện gì đó, kêu lớn: “Vậy anh còn ở trong đó làm cái gì? Chạy, mau chạy đi!”
“Muốn chạy sao? Đáng tiếc đã không còn kịp nữa rồi.” Một thanh âm lãnh khốc bên ngoài truyền vào phòng nghỉ.

Mặc dù hiệu quả cách âm của căn phòng này rất tốt nhưng thanh âm chát chúa vẫn vang lên ở bên tai Trương Văn Trọng.
“Dừng lại!”
“Ngươi là ai?”
Hai gã tráng hán canh gác ở bên ngoài thấy vậy liền quát oang oang.

Ngay sau đó một tiếng nổ thực lớn bất thình lình vang lên.
“Oanh oanh.”
Vô số những mảnh gỗ vụn bay vào trong phòng khách.

Cánh cửa phòng làm bằng gỗ đàn hương xa xỉ kia, nháy mắt vỡ nát thành bốn năm khối.

Hai thân ảnh từ bên ngoài phóng vọt vào trong lăn lốc ở trên mặt đất vài vòng rồi nằm im không động đậy.

Hai thân ảnh này chính là hai gã tráng hán thuộc hạ của Dương tam tỷ, có tu vi Địa Cấp trung kỳ.

Lúc này trên mi tâm bọn họ xuất hiện vết kiếm đỏ thẫm, nhưng lại không thấy máu tươi chảy ra.
“Hay cho chiêu nhất kiếm điểm tam tinh.

Cư nhiên lại có thể sử dụng kiếm khí che lấp miệng vết thương.

Xem ra trình độ kiếm pháp của người này đã đạt tới mức lô hỏa thuần thanh rồi.

Chẳng trách hắn có thể bước vào cảnh giới Thiên Cấp cao thủ.” Mắt nhìn thấy cảnh tượng này, Trương Văn Trọng biết hai gã tráng hán đã mất mạng rồi.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía cửa gian phòng.
Ở bên ngoài cửa phòng, có một tên trung niên nam tử dáng người cao ráo như gậy trúc, đang đứng nghạo nghễ dưỡng thần.

Dưới tay trái hắn cầm theo một thanh kiếm dài ba tấc, màu xanh thăm thẳm, trên dưới toàn thân tràn ngập ra một loại khí chất cao thủ.
“Không nghĩ, ngươi đối với kiếm thuật cũng có nghiên cứu.” Trung niên nam tử lạnh lùng nói.


Đôi con ngươi của hắn thực sắc bén, giống như là hai đạo kiếm mang lăng lệ, bắn thẳng về phía Trương Văn Trọng.
Thế nhưng đối diện với ánh mắt của hắn, Trương Văn Trọng vẫn khí định thần nhàn không hề có một tia sợ hãi nào.
“Hóa ra ngươi cũng là Thiên Cấp cao thủ, chẳng thể trách em trai ta lại chết ở trong tay ngươi.

Thiên Cấp cao thủ trẻ tuổi như ngươi thật là hiếm thấy.

Qua thêm một thời gian nữa, thành tựu của ngươi hẳn là sẽ hết sức kinh người.

Nhưng đáng tiếc ngươi không còn cơ hội đó nữa rồi.

Bởi vì hôm nay sẽ chính là ngày giỗ của ngươi.”
Gã trung niên nam tử đối với tu vi của tin tưởng mười phần, tuy rằng Trương Văn Trọng cũng là Thiên Cấp cao thủ nhưng hắn không nghĩ rằng, Trương Văn Trọng có thể địch nổi mình.

Mắt thấy trong tay Trương Văn Trọng còn cầm di động hắn lạnh giọng nói: “Ngươi mới gọi điện thoại sao? Hừ, nguyên bản ta còn tưởng rằng con tiện nhân Dương Đông Nhi kia cũng ở trong này.

Như vậy ta đỡ phải hao phí khí lực, quăng một mẻ lưới tóm gọn hết cả đám bọn ngươi.”
Trương Văn Trọng cười nhạt: “Dường như ngươi rất tự tin.”
“Đó là đương nhiên Tông Lỗi ta chính là kỳ tài võ học trăm năm khó gặp.” Gã trung niên nam tử tự xưng là Tông Lỗi ngạo nghễ nói.

Nhưng ngay tại lúc hắn còn chưa dứt lời, Trương Văn Trọng cũng đã nhảy dựng lên dùng một chiêu Pháo Quyền trong Lục Hợp Tâm Ý Quyền trực tiếp oanh kích thẳng đến ngực Tông Lỗi.
Một chiêu Pháo Quyền này vô cùng cương mãnh.

Cả người Trương Văn Trọng giống như biến thành khỏa đạn pháo.

“Oanh” một tiếng xé nát không khí, nháy mắt bắn thẳng tới trước ngực Tông Lỗi.
Quyền phong cương mãnh, dĩ nhiên xé nát nguyên mảnh áo ngực của Tông Lỗi.

Nếu không phải tu vi của hắn đã bước vào Thiên Cấp, toàn thân cơ thể cứng rắn như sắt thép và có một cỗ nội kình hộ thể quanh thân.

Thì hắn sớm đã bị quyền phong cương mãnh của Trương Văn Trọng đâm thủng tim rồi.
“To gan dám đánh lén ta.

Vốn ta còn muốn cho ngươi chết toàn thây.

Nhưng hiện giờ ta đã thay đổi chủ ý.” Tuy bị đánh lén bất ngờ nhưng Tông Lỗi không chút nào kinh hoàng.


Ngược lại, còn khơi dậy một cỗ chiến ý ngút trời.
Từ nhỏ đến lớn hắn chăm chỉ tu luyện kiếm pháp.

Tục ngữ nói “kiếm tẩu khinh linh” nghĩa là kiếm pháp coi trọng thân pháp nhẹ nhàng, bộ pháp ổn định vững chắc như bàn thạch.

Cho nên ngay tại khi quyền đầu của Trương Văn Trọng kích trúng ngực, hắn đã lấy chân phải làm trụ, thân thể đột nhiên xoay tròn chín mươi độ, tránh thoát một quyền hung hiểm này chỉ trong gang tấc.

Đồng thời....Chuôi kiếm ba tấc cầm nơi tay phải, bất thình lình búng ra, mang theo một đạo kiếm khí sắc bén chém về phía sườn trái của Trương Văn Trọng.
Tông Lỗi mặc dù cuồng ngạo nhưng xác thực hắn có đủ tiền vốn để cuồng ngạo.

Trong khoảnh khắc vừa tránh né vừa phản kích, cực kỳ tinh diệu, quả không hổ là một Thiên Cấp cao thủ.
Một kiếm này cực kì hiểm độc.

Nếu bị đâm trúng coi như thân thể Trương Văn Trọng cứng rắn ngang sắt thép cũng không thừa nhận nổi.

Tông Lỗi tính toán, Trương Văn Trọng dĩ nhiên sẽ tránh thoát được chiêu kiếm này.

Nhưng chỉ cần hắn dịch chuyển một cái, là chính mình có thể chiếm được thế thượng phong.

Tới lúc đó thi triển ra kiếm chiêu liên miên bất tuyệt, thì ngay cả Trương Văn Trọng có là Thiên Cấp cao thủ cũng bị lâm vào tử lộ.
Bất quá trăm triệu lần khiến cho Tông Lỗi không ngờ được chính là.

Đối diện với chiêu kiếm hiểm độc của mình Trương Văn Trọng không tránh cũng không né, ngược lại học theo chính mình trước đó lấy chân trái làm trụ, thân hình xoay tròn về phía bên trái.

Đồng thời quyền phải búng ra, dùng chiêu hoành tảo thiên quân quét ngang tới.
Dưới tình huống này, kiếm chiêu của Tông Lỗi cũng không chém về phía sườn trái Trương Văn Trọng nữa mà là trực tiếp đâm tới lồng ngực của Trương Văn Trọng.
“Không tránh đòn, ngươi là muốn cùng ta đồng quy vu tận sao?” Tông Lỗi ngược lại còn mỉm cười.

Bởi vì hắn không sợ nhất chính là so sánh tốc độ cùng người khác.

Huống chi lúc này hắn xuất chiêu trước, hoàn toàn nắm chắc có thể đâm thủng ngực Trương Văn Trọng, trước khi quyền đầu của Trương Văn Trọng kích trúng người hắn.
Chứng kiến đường kiếm của Tông Lỗi lướt đi nhanh hơn, khóe miệng Trương Văn Trọng xuất hiện một tia cười lạnh.
Cho tới giờ khắc này Trương Văn Trọng vẫn không hề tính toán tránh né.
“Muốn chọi cứng, ngươi nhất định phải chết!” Đột nhiên trong lòng Tông Lỗi dâng lên một cỗ hưng phấn trước nay chưa từng có.

Bởi hôm nay chính là lần đầu tiên hắn giao thủ với Thiên Cấp cao thủ...cũng là lần đầu tiên đánh chết một Thiên Cấp cao thủ.
Đối với Tông Lỗi mà nói, khi thanh kiếm dài ba tấc của mình đâm thấu tim Trương Văn Trọng sẽ chính là thời khắc kỷ niệm vô cùng đáng giá.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một đạo quang mang màu xanh nhạt hình thuẫn bài* đột nhiên nở rộ ở trước ngực Trương Văn Trọng.

Mạnh mẽ ngăn cản đường kiếm hiểm độc của Tông Lỗi.

(*: lá chắn)
“Đây là cái gì?” Đôi con ngươi trong mắt Tông Lỗi co rút lại, kinh hãi thốt lên.
Một kiếm này Tông Lỗi chém ra, lực lượng cũng vượt xa súng trường ngắm bắn.

Nhưng tấm thuẫn bài màu xanh ngọc kia hung hăng ngăn chặn lưỡi kiếm của hắn.

Dưới một chuỗi thanh âm vang giòn hóa thành vô số mảnh vụn, tán lạc ở trên mặt đất.
Tuy rằng mũi kiếm của Tông Lỗi bị đình chỉ trong một khoảng thời gian cực kì ngắn ngủi.

Nhưng phút chốc ngắn ngủi đó, quyền đầu của Trương Văn Trọng đã trùng điệp quét ngang lên trên người hắn.
Quyền đầu cương mãnh hàm chứa lực lượng mạnh bạo, ngay cả Tông Lỗi có tu vi Thiên Cấp, trong nháy mắt cũng gãy vụn xương sườn, há miệng phun ra một búng máu tươi.
Kinh nghiệm thực chiến của hắn tương đối phong phú.

Nên không ngu ngốc bạo kháng thương thế ngay, mà nương theo lực lượng cú đấm của Trương Văn Trọng nhanh chóng thoái lui về phía sau.

Lùi vài bước.....dựa lưng vào vách tường phía đối diện.

Đem toàn bộ lực lượng dư chấn ở trong người, trút lên trên bức tường.
Bức tường phía sau lưng hắn rung lên ầm ầm.

Những khe nứt nẻ nháy mắt xuất hiện tựa như một tấm mạng nhện khổng lồ.
Ngay cả khi trút bỏ toàn bộ lực lượng dư chấn trong cơ thể ra ngoài.

Tông Lỗi vẫn đau đớn không thôi, lần thứ hai há miệng phun ra một búng máu tươi.
Tông Lỗi biết chính mình đã thụ thương rồi.

Dưới tình huống này không thể nào đánh nhau với Trương Văn Trọng được nữa.

Huống chi Tông Lỗi còn không biết tấm thuẫn màu xanh ngọc hiện ra ở trước người Trương Văn Trọng, thay hắn đỡ một kiếm tất sát của chính mình đến tột cùng là thứ gì đây.

Nếu như cố chấp đánh tiếp cũng chỉ nhận lấy kết cục thảm bại mà thôi.
Cho nên Tông Lỗi xoay người tính bỏ chạy.

Mặc dù đang thụ thương nhưng thân pháp của hắn không hề bị ảnh hưởng.

Cước bộ vẫn nhanh nhẹn tựa như quỷ mị.

Vừa trông thấy Tông Lỗi muốn bỏ chạy.

Trương Văn Trọng nâng cao tay phải lên.

Xâu chuỗi đàn hương trên cổ tay lập tức bắn ra một viên kích về phía Tông Lỗi.
“Muốn dùng ám khí đánh lén ta sao?” Mặc dù quay lưng về phía Trương Văn Trọng nhưng Tông Lỗi vẫn biết được tình huống.

Ngay khi cảm giác “ám khí” của Trương Văn Trọng sắp kích trúng lưng mình, hắn búng tay xuất ra một chiêu Tô Tần rút kiếm.

Một tiếng thanh thúy vang lên gạt khỏa ám khí ở phía sau ra.
Nhưng không đợi cho Tông Lỗi kịp nới lỏng tâm tình, khỏa ám khí kia bỗng nhiên phát nổ.

Một ngọn hỏa diễm hừng hực nháy mắt lan dọc theo lưỡi kiếm truyền lên trên người hắn, thiêu đốt toàn bộ quần áo của hắn.

Đồng thời, lực lượng bạo tạo cũng làm cho hắn bị rối loạn bước chân, khiến hắn ngã nhào về phía trước.
Thế nhưng con người Tông Lỗi phi thường quyết đoán, hắn không chút do dự xé nát quần áo đang bốc cháy ở trên người ra.

Cứ như vậy trần truồng đứng bật lên tiếp tục bỏ chạy.
“Người này không phải võ giả, hẳn là người tu chân trong truyền thuyết rồi?”
Là cao thủ được Tông gia hết mức bồi dưỡng.

Tông Lỗi tự nhiên đã đọc qua thư tịch liên quan đến sự tích người tu chân cất chứa ở trong Tông gia bí tàng.
Bất quá trước kia hắn luôn luôn không tin ở trên đời này, có sự tồn tại của người tu chân.

Hắn cho rằng thư tịch cất chứa trong Tông gia bí tàng, căn bản chỉ là chuyện thần tiên ma quỷ hư cấu nên mà thôi.

Nhưng hôm nay hắn đã tin tưởng trên thê giới này có người tu chân.

Bởi vì tấm thuẫn bài màu xanh ngọc quỷ dị kia.....và ám khí uy lực phát nỗ mạnh mẽ....Không có chỗ nào không giống với vũ khí của nhóm người tu chân sử dụng, được nhắc tới trong thư tịch của gia tộc.
Tông Lỗi biết, nếu như không trúng thương, chính mình hẳn là có thể chém giết một hồi với người tu chân.

Nhưng hiện giờ hắn đã trọng thương, chi có thể nhanh chân bỏ chạy trối chết mà thôi.
Nhưng ngay tại lúc, Tông Lỗi thả người nhảy dựng lên, thì đột nhiên có hai đạo quang mang màu xanh xuất hiện ở trước mặt hắn.
Nếu bình thường có lẽ Tông Lỗi thừa khả năng tránh né được hai đạo quang mang này.

Nhưng hiện giờ tâm tình kinh hồn chưa định, Tông Lỗi căn bản là không kịp né tránh, bị hai đạo quang mang kích trúng huyệt Cự Khuyết.
Một cỗ chân khí lạnh thấu xương, nháy mắt lan tràn khắp toàn thân Tông Lỗi.
“Ngươi...” Tông Lỗi xoay người lại, nhìn về phía Trương Văn Trọng.

Nhưng không còn khí lực để nói dứt lời, cuối cùng cứ như vậy đổ gục xuống.


Bình luận

Truyện đang đọc