TIÊN Y



"Tên đáng ghét này cuối cùng cũng đi rồi." Mắt nhìn Park Gong Won cuốn xéo, trong lòng Vưu Giai nổi lên cảm giác vui vẻ, oán khí và lửa giận vì bị hắn dây đưa nhiều ngày đã tiêu tan phân nửa.
Hồi tưởng lại vẻ mặt kinh ngạc vừa rồi của Park Gong Won, Vưu Giai không kìm được nở một nụ cười, lại hỏi: "Trọng ca, thực là không ngờ anh cũng biết cách dọa người.

Một ức mỹ kim, ha ha, em thấy tên Park Gong Won kia nghe anh báo ra con số này, sắc mặt bị dọa đến trắng bệch.

Ai, đúng rồi, Trọng ca, anh rốt cuộc là muốn chi bao nhiêu để thành lập quỹ y học vậy?" Nói đến đây, cô đem chứng từ Park Gong Won vừa ký giao cho Trương Văn Trọng, cười tủm tỉm nói: "Có chứng từ này trong tay, cho dù Park Gong Won có muốn quỵt nợ, chúng ta cũng có thể móc túi hắn ra một số tiền."
Trương Văn Trọng cười trả lời: "Tanh không phải vừa mới nói sao? Anh định dùng một ức mỹ kim để thành lập quỹ y học."
"Trọng ca, anh nói là thực sao? Không phải đang nói đùa với em chứ?" Vưu Giai há hốc mồm, nói: "Đó là một ức mỹ kim đấy, anh lấy đâu ra nhiều tiền như thế?"
Từ sau khi xác định quan hệ với Vưu Giai, Trương Văn Trọng cũng không định giấu diếm Vưu Giai cái gì.

Hắn liếc mắt nhìn xung quanh một cái, sau khi dám chắc không có người nào nghe trộm hắn và Vưu Giai nói chuyện, mới hạ thấp giọng, dùng thanh âm chỉ có một mình Vưu Giai nghe được, giải thích: "Trước khi về nước anh đã tranh thủ sang Nhật, dùng một biện pháp đặc thù, lừa của người Nhật năm mươi ức mỹ kim.

Cho nên, một ức mỹ kim để thành lập quỹ y học này anh có thể chi được."
Tuy nói không định giấu diếm Vưu Giai cái gì, nhưng Trương Văn Trọng cũng không trực tiếp nói cho Vưu Giai là dùng phương pháp gì để lừa gạt năm mươi ức mỹ kim, cũng chưa công khai thân phận tu chân giả của mình.

Đó cũng không phải Trương Văn Trọng muốn nuốt lời, mà vì sợ Vưu Giai nhất thời không tiếp thu được sự thực này.

Dù sao thần kinh của Vưu Giai không rộng rãi như Tô Hiểu Mai, cho nên tốt nhất là từng bước một cho cô biết thân phận của mình thì tốt hơn.


Miễn xảy ra những ngã rẽ ngoài ý muốn.
Vưu Giai mặc dù rất tò mò Trương Văn Trọng đến cùng là dùng biện pháp gì, cư nhiên có thể moi từ trong tay những người Nhật keo kiệt đến năm mươi ức mỹ kim.

Bất quá thấy Trương Văn Trọng không nói cụ thể, cô cũng thông minh không hỏi tới.

Cô biết rõ, nhiều chuyện, ép hỏi quá độ sẽ cho tác dụng ngược lại, đợi đến lúc Trương Văn Trọng cho rằng phù hợp, tự nhiên sẽ nói rõ.
Sau khi suy nghĩ thông, Vưu Giai cũng đè thấp âm thanh nhỏ giọng nói: "Trọng ca, anh quả thực là xuất ra một ức mỹ kim để thành lập quỹ y học này, vậy nhất định nó sẽ như quỹ Nobel, đối với phát triển giáo dục và phát minh có thúc đẩy trọng yếu.

Bất quá tên Park Gong Won kia dù không thể xuất ra mười ức mỹ kim, chúng ta cũng không thể để tiện nghi cho hắn, tốt xấu gì cũng phải cho hắn nhỏ máu một lần mới được.

Ai bảo hắn chạy đến đây làm loạn trước mặt Trọng ca? Không cho hắn chút dạy bảo khắc cốt minh tâm, hắn hẳn sẽ không biết thế nào là đau đớn.
Trương Văn Trọng cười gật đầu, phụ họa: "Không sai, chúng ta phải khiến hắn vì sự phát triển của y học mà cống hiến mới được!"
"Ha ha, Vưu Giai cao giọng cười, tiếng cười như chuông ngân lanh lảnh, khiến nhiều người xung quanh đưa mắt nhìn.
Sau khi Park Gong Won chật vật rời đi, không khí giữa Trương Văn Trọng và Vưu Giai, lại khôi phục vẻ lãng mạn và ngọt ngào.

Hai người vừa thưởng thức thức ăn, vừa cười đùa, bữa ăn của hai người kéo dài đến hai tiếng.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, Trương Văn Trọng và Vưu Giai chạy về phía tiểu khi Hoa Hàng.
Sau khi đưa Trương Văn Trọng về đến phòng, Vưu Giai cũng không như trước khi lái xe đi, mà đỗ xe ở một chỗ đất trống, sau đó mặt ửng hồng đi theo Trương Văn Trọng lên phòng hắn.
Lúc hai người lên tầng, vừa lúc thấy mấy người hàng xóm của Trương Văn Trọng.


Khi nhìn thấy vẻ đẹp của Vưu Giai, lại không nhịn được tò mò dò hỏi thân phận của hai người.

Trương Văn Trọng không hề mất bình tĩnh, mỉm cười giới thiệu với bọn họ: "Đây là bạn gái của tôi."
Sau khi Vưu Giai trải qua ngượng ngùng ban đầu, cũng rất nhanh thích ứng với ánh mắt mọi người nhìn tới, dưới sự giới thiệu của Trương Văn Trọng, bắt chuyện với hàng xóm của Trương Văn Trọng.
Đến khi Trương Văn Trọng và Vưu Giai đi vào trong phòng, sau đó đóng cửa lại, những người này vẫn còn kinh hãi vì vẻ đẹp của Vưu Giai.
Có người ghen ghét, lại dùng giọng chanh chua nói: "Thực là không ngờ, Trương Văn Trọng cư nhiên có thể kiếm được một cô nương xinh đẹp đến thế làm bạn gái.

Nói về tướng mạo, ta hẳn là anh tuấn hơn hắn, thế nào ta vẫn độc thân, không gặp được một cô nương xinh đẹp như vậy? Ai, thôi, ta còn phải về phòng hỏi lại ông trời."
Người tinh mắt, đối với trang phục hàng hiệu hiểu khá rõ, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Cô nương xinh đẹp này không đơn giản nha, toàn thân đều là hàng hiệu, tùy tiện một kiện giá trị cũng phải nửa năm thậm chí là một năm tiền lương của chúng ta."
"Thực không biết Trương Văn Trọng này đến cùng là dùng thủ đoạn gì, cư nhiên lại theo đuổi được một tiểu phú bà vừa xinh đẹp lại vừa có tiền như vậy."
"Cái này, hắn hẳn là chuẩn bị bay lên làm nam phượng hoàng rồi!" Những người hàng xóm này có hâm mộ, có ghen ghét nghị luận.

Trương Văn Trọng và Vưu Giai căn bản là không nghe thấy.

Sau khi cửa phòng đóng cửa, hai người bọn họ gắt gao ôm lấy nhau, trao cho nhau nụ hôn nồng nhiệt.
Tam Túc Ô vốn định theo hai người bọn họ về nhà, lại bị một đạo lực lượng vô hình ngăn cản lại.


Sau khi sửng sốt, nó hiểu là có chuyện gì, không khỏi liếc mắt, trong lòng thầm nói: "Thôi, ta lại phải giống như những con sẻ ngây ngốc cả đêm rồi."
Ở một khắc này, trong lòng hai người họ, cả trời đất phảng phất chỉ còn hai người bọn họ.

Hai người như nhau, đôi môi gắt gao dán vào nhau, đầu lưỡi quấn quýt, nguyên bản hô hấp vững vàng, cũng từ từ dồn dập lên, hơn nữa lại kéo theo tiếng thở dốc của người khác.
Sau đêm bên bờ sông Thames, Trương Văn Trọng và Vưu Giai đến hôm nay mới gặp mặt.

Dù thực tế thời gian cũng chỉ bảy tám ngày, nhưng với hai người vừa xác định quan hệ, đang yêu nhau tha thiết mà nói, lại như bảy, tám năm dài dằng dặc.
Sau khi hôn nhau nồng nhiệt, Trương Văn Trọng ôn thu cởi quần áo trên người Vưu Giai, ngắm nhìn thân hình khiết bạch, hoàn mỹ không tỳ vết.
"Thực đẹp." Nhìn Vưu Giai khỏa thân, Trương Văn Trọng nhẹ giọng nỉ non.
Vưu Giai mặt đỏ bừng, thẹn thùng vô hạn nói: "Trọng ca, đừng ở chỗ này nữa, chúng ta lên trên giường đi."
"Được." Trương Văn Trọng gật đầu đáp, bế cô lên, đi về phía phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô lên trên giường.
Vưu Giai nhanh chóng chui vào trong chăn, chỉ lộ một cánh tay, thẹn thùng quyến rũ, có phong thái mê người.

Dưới tình huống như vậy, cho dù Trương Văn Trọng có định lực cao đến đâu, cũng có chút ăn không tiêu.

Hắn mất vài nhịp trút bỏ quần áo trên người mình, cũng chui vào trong chăn, ôm lấy Vưu Giai, lại diễn lại một màn sung sướng.
Mặc dù đã có kinh nghiệm một lần, nhưng Vưu Giai vẫn vô cùng trúc trắc.

Bất quá dưới sự chỉ bảo của Trương Văn Trọng, cô cũng cảm thấy sung sướng, cũng bất tri bất giác bắt đầu tu luyện âm dương song tu thuật.
Lúc này, ngoài các chiêu số song tu đã dùng trong lần trước ra, Trương Văn Trọng lại dùng thêm một số chiêu mới.

Mặc dù số chiêu nhiều, nhưng Trương Văn Trọng và Vưu Giai đều không thấy rườm rà.


Ngược lại còn làm không biết chán, nghiên cứu thực hành không biết mệt mỏi.
Buổi học này, dùng hết cả đêm.
Một đêm nay, là một đêm tràn ngập xuân sắc.
Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời chiều qua khe cửa hắt vào phòng ngủ, Trương Văn Trọng và Vưu Giai sau cơn điên cuồng, đang lẳng lặng ôm nhau trên giường, cảm giác tiếng tim đập trong lồng ngực đối phương.

Chuyện như vậy người ngoài nhìn thì đấy rất nhàm chán, chưng với những người yên nhau tha thiết, lại hết sức thú vị.
Vưu Giai đưa ngón trỏ lên vẽ trên ngực Trương Văn Trọng, vẻ mặt tò mò, có phần khó hiểu nói: "Em nghe mấy chị em nói, khi làm chuyện kia nhiều, thân thể sẽ hết sức mệt mỏi, nhưng tại sao chúng ta lật qua lật lại cả đêm, nhưng vẫn không hề có cảm giác mệt mỏi, ngược lại tinh thần còn đầy phấn chấn?"
Không chỉ có tinh thần thoải mái, trên người Vưu Giai cũng đã bắt đầu xuất hiện những điểm tiên linh chi khí.

Tin rằng không bao lâu nữa, cô có thể chính thức bắt đầu tu luyện rồi.
Trương Văn Trọng cười hỏi: "Em đã nghe nói đến song tu bao giờ chưa? Những gì chúng ta làm đêm qua, đều là các chiêu số trong song tu đấy."
"Song tu?" Vưu Giai mặc dù không hiểu rõ, nhưng hồi tưởng lại đêm qua cùng Trương Văn Trọng, hai má nhất thời ửng hồng, kiều diễm vô hạn.

Cô thẹn thùng nói: "Anh lại nói hươu nói vượn rồi.

Ai, thời gian không còn sớm nữa, em phải đi đây.

Sáng nay còn có một buổi họp phải tham gia."
Vừa nói, cô vừa từ trong chăn chui ra, đi vào phòng tắm rửa mặt.
"Anh cũng phải đi, chúng ta cùng nhau tắm rửa đi." Trương Văn Trọng cười dài rồi đứng dây, ôm lấy Vưu Giai bước vào trong phòng tắm.


Bình luận

Truyện đang đọc