TIÊN Y



Ngay khi Trương Văn Trọng cùng Trần Hi rời khỏi mỏ quặng khoảng nửa tiếng đồng hồ.

Thì Lâm Phong cũng đã xử lý thỏa đáng chuyện tình trong Cửu Phong trấn.

Hắn liền dẫn theo mấy thành viên của Đặc cần Tổ chạy lên mỏ quặng, muốn nhìn xem có thể giúp đỡ Trương Văn Trọng cái gì không? Nhưng thật không ngờ, Trương Văn Trọng và Trần Hi sớm đã rời khỏi nơi đây rồi.
Trong mỏ quặng là một mảnh cảnh tượng bừa bãi.

Trên mặt đất xuất hiện rất nhiều chiếc hố sâu hoắm.

Cả khoáng trưởng nhìn giống như một đống hoang tàn bị đạn pháo oanh tạc.
Thấy tĩnh cảnh này, đám người Lâm Phong hít một ngụm lãnh khí, trong đó có một thành viên kinh hô: “Lão thiên ah! Rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì thế? Không phải là bị đạn pháo oanh kích đó chứ?”
Mấy thành viên Đặc cần tổ bước nhanh tới, lần lượt kiểm tra thi thể nằm phơi trên mặt đất.

Một lát sau, mới hướng Lâm Phong bấm báo: “Người bị chết ở nơi này là đệ tử Phù Bảo Tông và thủ hạ của Phiến Lục.

Có hai cỗ thi thể mất thủ cấp, theo đặc điểm nhận dạng bề ngoài suy đoán, hẳn là Liễu Chính Địa cùng Diệp Vô Đạo đi! Hơn nữa, đã kiểm tra khu vực xung quanh đây, đều không thấy bóng dáng của Trương tổ phó đâu cả.

Phỏng chừng, Trương tổ phó sớm đã rời khỏi nơi này rồi.”
Sau khi báo cáo xong, người này thác khiếp sợ, cảm thán nói: “Liễu Chính Địa cùng Diệp Vô Đạo đều là cao thủ Nguyên Anh kỳ.

Thế nhưng lại thảm bại ở trong tay Trương tổ phó....Chẳng hiểu tu vi của Trương tổ phó cao cường đến nhường nào nhỉ?”
“Cậu nói cái gì? Trương Văn Trọng đã rời khỏi mỏ quặng ư? Thủ cấp của Liễu Chính Địa cùng Diệp Vô Đạo bị mất..., Chẳng lẽ....” Lâm Phong nghe vậy không khỏi sửng sốt.

Theo sau nhanh chóng móc điện thoại ra gọi cho Trương Văn Trọng.


Nhưng trên màn hình hiển thị vẫn một mực im lìm, không có người đón máy.

Cuối cùng Lâm Phong đành phải gọi ngược lại cho tổ trưởng Đặc cần Tổ.
Sau khi đem tỉnh huống phát sinh ở Cửu Phong Trấn báo cáo lên trên, Lâm Phong mới dám nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Khi chúng tôi đuổi tới mỏ quặng, thì Trương tổ phó đã rời đi mất rồi.

Hơn nữa còn mang theo thủ cấp của Liễu Chính Địa cùng Diệp Vô Đạo.

Tôi suy đoán, rất có khả năng hắn đang tới Băng Xuyên Sơn để khiêu chiến Phù Bảo Tông! Tổ trưởng, Phù Bảo Tông là môn phái liệt trong hàng ngũ Địa Tự Hào, tôi sợ Trương tổ phó hành động một mình, sẽ bị thiệt thòi lớn ah!”
“Cậu nói cái gì? Trương Văn Trọng một thân một mình đi khiêu chiến Phù Bảo Tông?” Nghe Lâm Phong bẩm báo, vị tổ trưởng Đặc cần Tổ luôn rất bình tĩnh trong ngày thường, lúc này cũng bị kích động, thất thanh kinh hô.

Bất quá, Chẳng bao lâu sau hắn đã lấy lại bình tĩnh, trầm ngâm ra lệnh: “Lâm Phong, tạm thời cậu giữ nguyên vị trí ở Cửu Phong trấn, và phối hợp với Cục An Ninh Quốc Gia, điều tra những tội trang mà Phù Bảo tông mắc phải.

Còn chuyện tình Trương Văn Trọng, cậu không cần quan tâm, ta tự nhiên sẽ có biện pháp giải quyết.”
Sau khi cúp điện thoại xong, tổ trưởng Đặc cần Tổ liền triệu tập nhân sự cấp cao đến, cùng thương nghị xem, sự việc này nên phải giải quyết như thế nào.
Nghe hết câu chuyện xong, một vị cán bộ nói: “Bất kể như thế nào, chúng ta cũng phải đảm bảo chắc chắn an toàn cho Trương Văn Trọng! Dù sao, những hành động lúc trước của hắn, đều là nghĩa cử anh hùng.

Huống chỉ, trong tay hắn còn nắm giữ phương thức luyện chế Tị Độc Đan.

Xét cả công lẫn tư, chúng ta đều phải bảo trụ tính mạng của hắn.”
Những lời của vị cán bộ kia, chiếm được đa số hưởng ứng của mọi người tham dự hội nghị: “Đúng vậy tính mạng của Trương Văn Trọng nhất định phải bảo trụ! Hơn nữa, chuyện tình lần này vốn là do Phù Bảo Tông ngang ngược hoành hành.

Đường đường là môn phái tu chân, thế nhưng lại đi reo rắc tại họa cho dân chúng bình thường.

Loại hành vi này, không thể chấp nhận được! Nếu Phù Bảo tồng đã làm trái với quy định, sa ngã vào tà đạo.


Như vậy chúng ta cũng nhân dịp này, diệt trừ bọn họ đi!”
Nghe đoàn người kiến nghị xong, tổ trưởng Đặc cần tổ nói: “Nếu tất cả đã thống nhất, vậy thì chúng ta sẽ lập tức phái nhân thủ tới Phù Bảo Tông, hiệp trợ Trương Văn Trọng diệt trừ Phù Bảo Tông!”
Lại có người đưa ra kiến nghị khác: “Phù Bảo Tông dù sao cũng là môn phái tu chân có lịch sử trăm năm, đệ tử đồng đảo.

Mà thành viên trong Đặc cần Tổ chúng ta, phần lớn đã tới Vịnh Ả Rập, nhân số ở lại quốc nội cũng không có nhiều lắm.

Dựa vào điều này, sợ rằng không thể triệt phá tận gốc cơ sở của Phù Bảo tồng được.

Tôi đề nghị, chúng ta thinh cầu những đại phái tu chân hiệp trợ, cùng nhau đi tiêu diệt Phù Bao Tông!”
Tổ trưởng Đặc cần tổ, trầm ngâm chốc lát sau, liền gật đầu nói: “Được rồi, vậy thì cứ làm theo phương án này đi.”
Ngay khi hội nghị chấm dứt, tổng bộ Đặc cần Tổ cũng bắt đầu trở nên nhộn nhịp.

Những cuộc điện thoại liên tiếp được gọi đi.

Nguyên Đặc cần Tổ còn sợ những đại phái tu chân kia sẽ từ chối hiệp trợ bọn hắn tiêu diệt Phù Bào Tông.

Nhưng trăm triệu lần khiến cho bọn hắn thật không ngờ chính là, những môn phái tu chân kia lại đáp ứng rất sảng khoái.

Cũng nhanh chóng phái môn hạ đệ tử chạy tới Phù Bào Tông.
Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều môn phái tu chân cử đệ tử chạy tới Băng Xuyên Sơn, theo những phương hướng bất đồng.

Nhưng đối với chuyện này, Trương Văn Trọng lại không hề hay biết tí gì.

Hắn và Trần Hi ngồi trên chiếc Elantra chạy tới chân núi Băng Xuyên Sơn thì dừng lại.

Bỏ xe đi bộ lên núi.
Băng Xuyên Sơn, có độ cao so với mặt nước biển khoảng chừng hơn một ngàn bảy trăm mét.

Bởi vì trên núi băng tuyết bao phù quanh năm, cho nên mới có tên gọi Băng Xuyên.

Ngoài ra, địa phương này còn được xưng là thánh địa của những người ham mê môn thể thao leo núi mạo hiểm.

Đồng thời cũng là danh lam thắng cảnh nổi tiếng nhất tỉnh.
Phù Bào Tông tọa lạc ở ngọn núi này.

Bất quá cơ sở lại nằm sâu trong lòng núi.

Cho dù người bình thường chạy quanh ngọn núi nhiều lần, cũng không thể phát hiện ra sự tồn tại của Phù Bào Tông ở nơi đây.
Hôm nay là ngày hai mươi chín tháng chạp, cho nên quang cảnh trên Băng Xuyên Sơn vô cùng hiu quạnh.

Đừng nói là bóng người, muốn trông thấy chìm thú bay nhảy cũng là khó khăn.

Phóng mắt nhìn về phía trước, đập vào trong tầm mắt đều là một mảnh tuyết trắng mờ mịt.

Thấy quang cảnh như vậy, Trần Hi trợn mắt dò hỏi: “Tông chủ, trên Băng Xuyên Sơn không phát hiện ra bóng dáng kiến trúc vật nào.

Chẳng biết Phù Bào Tông nằm ở đâu nhỉ?”
Trương Văn Trọng lắc đầu: “Ta cũng không biết.”
“Ách...” Trần Hi ngây người hỏi: “Chúng ta làm sao tìm được Phù Bảo Tông đây? Chăng lẽ phải lập tung cả ngọn núi bao phù đầy tuyết này lên sao?”
“Không cần.” Trương Văn Trọng lắc đầu, theo sau cười lạnh nói: “Chúng ta cứ đứng nguyên ở chỗ này.


Để cho người của Phù Bảo Tông ra tìm chúng ta!”
Dứt lời, Trương Văn Trọng vung hai tay lên, tám mươi mốt đạo phù chú lập tức rời khỏi tay.
“Thổ Đãng Phù Trận! Kết.” Nương theo tiếng quát chói tại, tám mươi mốt đạo phù chú lập tức dựa theo một loại quy luật huyền ảo.

Phiêu diêu ở giữa không trung hợp thành một cái đồ án, tản mát ra hoàng sắc quang mang chói mắt.

Rồi chậm rãi in xuống dưới mặt tuyết dày đặc.
Tiếp đó, Trương Văn Trọng cầm Bàn Long Ngọc Xích, dùng lực đâm thẳng vào trong hình đồ án hiện ra ở trên mặt đất.
“Chắn!” Dưới tiếng quát chói tại của Trương Văn Trọng, Bàn Long Ngọc Xích cùng Thổ Đãng Phù Trận kết hợp, lập tức bộc phát ra lực lượng khiến cho quý thần cũng phải khiếp sợ!
Cả ngọn Băng Xuyên Sơn tức thì rung chuyển dữ dội.
Một chiêu này của Trương Văn Trọng, không ngờ đã tạo ra một cơn động đất!
Cơn dư chắn khiến cho đám đệ tử Phù Bào Tông ở trong lòng núi, đều bị chao đảo ngả nghiêng.

Trong lúc kinh ngạc, bọn hắn cũng sôi nổi nghị luận:
“Chuyện gì xảy ra thế? Chẳng lẽ có kẻ nào đang quậy ở trên núi ư?”
“Lực dư chắn mạnh mẽ như vậy.

Theo ta nghĩ, hơn phân nửa là do động đất!”
“Động đất ư? Vậy chúng ta có phải thoát triệt ra ngoài hay không?”
Trong tam thanh điện, tông chủ Phù Bào Tông - Thái Thuận Công đột ngột mở mắt, nhíu mày, nhìn chúng đệ tử hầu hạ ở bên cạnh nói: “Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau phái người đi ra ngoài thăm dò xem! Mặt khác, cũng trấn an mọi người đừng hoàng loạn.

Phù Bào Tông chúng ta, đã có trận pháp che chờ.

Ngay cả khi dài Băng Xuyên Sơn này sụp đổ, Phù Bào Tông chúng ta vần sẽ không đổ! Có việc gì mà phải kinh hoàng chứ?”
“Dạ.” Mấy tên đệ tử không dám lãnh đạm.

Vội vàng lĩnh mệnh chạy ra bên ngoài.


Bình luận

Truyện đang đọc