TIÊN Y



Mấy cửa hàng lúc trước mặc dù giá cả ngọc khí tương đối cao, nhưng tốt xấu gì người ta đều bán hàng thật.

Đương nhiên về chất lượng của ngọc thì không theo đúng giá trị của số tiền mà chủ quán đặt ra.
Thế nhưng cửa hàng này lại cư nhiên bày bán đều là ngọc giả.
Chẳng qua ngọc giả này làm rất tinh xảo, nếu không phải người trong nghề, dùng công cụ chuyên nghiệp để kiểm tra thì cũng thật khó phân biệt được thật hư.

Hơn nữa ở bên cạnh mỗi món đồ cổ đều có giám định thư cũ kĩ.

Thế nên ngọc khí ở đây thoạt nhìn cũng phi thường chính quy.

Nhưng thật ra chỉ là đang dùng vải thưa che mắt thánh, khiến cho những người không hiểu biết bị mắc mưu, mua phải cái mớ hàng giả giống thật này.
Gã nam tử trẻ tuổi không biết Trương Văn Trọng đã nhìn ra toàn bộ ngọc khí đều là hàng giả, hắn vẫn thao thao bất tuyệt hướng Trương Văn Trọng giới thiệu sản phẩm.

Tài ăn nói của hắn tương đối khá, khi mở miệng thì nước bọt vương vãi tứ tung, đem ngọc khí ở trong cửa hàng thổi phồng thành trân bảo độc nhất vô nhị.


Nếu người nào không có sự hiểu biết sâu sắc, chỉ sợ đã tin tưởng lời hắn nói rồi ngoan ngoãn bỏ tiền ra mua mất.
Trương Văn Trọng chen ngang gã nam tử trẻ tuổi đang thao thao bất tuyệt, lắc đầu nói: “Được rồi, cậu không cần phải giới thiệu sản phẩm nữa, trong cửa hàng này không có loại ngọc khí nào tôi ưng ý cả.”
Nói dứt lời, Trương Văn Trọng xoay người định rời đi.
Tuy rằng vụ buôn bán này bất thành, nhưng gã nam tử trẻ tuổi cũng không cam tâm bỏ phí một đại nhân vật tầm cỡ như Trương Văn Trọng, nên gã khẩn trương nói: “Chẳng hay anh thích loại ngọc khí nào? Có thể lưu lại số điện thoại của anh lại đây không? Ngày sau nếu vô tình gặp được người bán loại ngọc mà anh thích, cửa hàng chúng tôi sẽ lập tức thông báo cho anh biết ngay.”
“Không cần, cửa hàng này vĩnh viễn sẽ không có loại ngọc mà tôi thích.” Trương Văn Trọng nhìn thằng vào trong mắt gã nam tử trẻ tuổi thản nhiên nói.
Gã nam tử trẻ tuổi bị ánh mắt của Trương Văn Trọng làm cho hoảng sợ, bởi vì hắn cảm thấy ánh mắt của Trương Văn Trọng phảng phất như là đã hiểu rõ tất cả.

Điều này không khỏi làm cho hắn giật mình cả kinh, ở trong lòng âm thầm suy đoán: “Chẳng lẽ người này đã nhìn ra ngọc khí đều là giả ư?”
Trương Văn Trọng cười nhạt một tiếng, không thềm quản đến thần tình cả kinh của gã nam tử trẻ tuổi, xoay người định bước ra khỏi cửa hàng.
Ngay lúc này, thanh âm mê hoặc của ông chủ cửa hàng truyền vào tai hắn: “Cô hãy an tâm, chúng tôi là một trong những cửa hàng đồ cổ có uy tín nhất tại khu phố tây Ung Thành này.

Tôi dám vỗ ngực cam đoan với cô rằng, tấm Trúc Thạch Đồ này chính là hàng thật giá thật, tuyệt đối là bút tích của Trịnh Bản Kiều! Được rồi, coi như cô không tin lời tôi thì cũng nên tin tưởng vào giám định thư của hiệp hội di sản văn hoá đã công bố chứ! Tấm Trúc Thạch Đồ này là một món đồ cổ phi thường trân quý, bình thường tôi luyến tiếc có dám trưng bày ra đâu.

Hôm nay nếu không phải cô nói ở trong cửa hàng chúng tôi không có bảo bối gì tốt, thì tôi cũng không nỡ đem nó ra khoe khoang đâu.”
“Trúc Thạch Đồ của Trịnh Bản Kiều?” Trương Văn Trọng không khỏi thấy hứng thú, ngừng bước quay đầu nhìn về phía ông chủ cửa hàng đồ cổ.
Lúc này ông chủ cửa hàng đang giơ tấm Trúc Thạch Đồ trong tay lên cao, nước miếng tung bay quảng cáo sản phẩm cho khách hàng nghe.

Tài ăn nói của ông ta so với cái gã nam tử trẻ tuổi tiếp đón còn dẻo quẹo hơn gấp 10 lần.

VỊ khách nhân đứng trước mặt hắn, thoạt nhìn rõ ràng đã có chút động tâm.
Mặc dù khoảng cách hơi xa, nhưng lấy nhãn lực xuất chúng của Trương Văn Trọng thì vẫn trông thấy tấm Trúc Thạch Đồ kia.
Trương Văn Trọng không khỏi cảm thấy buồn cười, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, chậm rãi bước về phía ông chủ cửa hàng đang thao thao bất tuyệt thổi phồng sản phẩm.
Không hề nghi ngờ, tấm Trúc Thạch Đồ kia là giả.
Vốn dĩ Trương Văn Trọng cũng không có ý định xen vào chuyện làm ăn mua bán của người khác, nhưng vấn đề là tấm Trúc Thạch Đồ ở trong miệng ông chủ cửa hàng đồ cổ lại chính là bút tích năm xưa trong một lần say rượu hắn nhập vào Trịnh Bản Kiều mà vẽ ra.

Cầm bút tích của mình năm xưa, đem làm tranh của Trịnh Bản Kiều mà đi lừa gạt người khác, cái loại hành động này khiến cho Trương Văn Trọng bất mãn vô cùng.

Cho nên càng không thể ngồi im mặc kệ được.
“Vị khách nhân này, anh có chuyện gì sao?” Ông chủ cửa hàng thấy Trương Văn Trọng quay ngược trở lại, hơn nữa còng đang đi về phía mình, đôi con ngươi lập tức chuyển động, nhất thời vui vẻ mỉm cười hớn hở nói: “Chẳng lẽ anh cũng thích tấm Trúc Thạch Đồ của Trịnh Bản Kiều này?”
Đứng ở bên cạnh ông chủ cửa hàng đồ cổ là một người phụ nữ, đại khái nàng khoảng 29 tuổi.

Mặc dù trang điểm hơi nhạt nhưng lại rất mỹ lệ, cái loại nữ nhân dựa vào son phấn để hoá trang thì còn xa mới bằng được.

Nàng trưng diện một bộ váy công sở màu tím, trên ngực đeo một chuỗi vòng cổ bạch kim sang quý, khí độ thanh lịch cực điểm.
Giờ phút này, người phụ nữ mỹ lệ kia cũng đang nhíu mày đánh giá Trương Văn Trọng, hiển nhiên đã hiểu lầm ý đồ của hắn, cho rằng Trương Văn Trọng muốn tranh giành tấm Trúc Thạch Đồ với mình.
Người phụ nữ mỹ lệ định lên tiếng, nhưng Trương Văn Trọng đã nhanh hơn một bước, lắc đầu nói: “Tấm Trúc Thạch Đồ này chỉ là hàng giả!”
“Cái gì?”
Những lời này của Trương Văn Trọng khiến cho mọi người có mặt ở trong cửa hàng đều bị chấn động.

Còn ông chủ cửa hàng thì sắc mặt trầm xuống.
Nếu không phải hiện giờ người phụ nữ kia vẫn còn ở trong cửa hàng, thì lão chủ tiệm đồ cổ đã phái hai tên tiểu đệ dạy dỗ cho cái tên có mắt không tròng này một bài học rồi.

Chẳng biết ăn gan hùm mật gấu gì, tự nhiên chạy đến phá rối sinh ý của mình.

Lão chủ quán biểu tình âm trầm, nghiến răng nói: “Anh không mua đồ cũng không sao, nhưng đừng ở đây nói hươu nói vượn làm ảnh hưởng đến danh dự của chúng tôi.

Hừ, nơi này không chào đón anh, xin mời anh đi ra ngoài ngay lập tức.”
Trương Văn Trọng căn bản không thèm quản tới thái độ của lão chủ quán, hắn nghiêm túc nhìn người phụ nữ mỹ lệ kia nói: “Cô hãy tin tưởng tôi đi, cái tấm Trúc Thạch Đồ của Trinh Bản Kiều này thật sự là đột vật nguỵ tạo.”
“Vì sao anh dám chắc chắn nó là đồ nguỵ tạo?” Người phụ nữ mỹ lệ tò mò nghiêng đầu nhìn Trương Văn Trọng hỏi.
----------------------
Chú thích: Trinh Bản Kiều tên là Trinh Tiếp, tự là Khắc Nhu.

Bản Kiều là danh xưng của ông.

Ông quê ở Giang Tô, Hưng Hoá, làm tiến sỹ dưới thời vua Càn Long đời nhà Thanh.

Ông tạm trú ở Dương Châu, được mệnh danh là “Tam tuyệt”: thơ, hoạ và thư pháp nổi tiếng một đời.


Bình luận

Truyện đang đọc