Y THỦ CHE THIÊN

Mộ Chỉ Li đi theo hai người đến địa điểm của hội thơ, theo ý nghĩ của nàng thì địa điểm diễn ra hội thơ sẽ có kiến trúc tương tự với tửu lâu, nhưng mà thực thế lại hoàn toàn bất đồng so với ý nghĩ của nàng.

Ở trước mặt nàng chính là một tòa bảo tháp cao ước chừng hơn mười tầng, cả tòa bảo tháp lấy màu trắng làm chủ đạo, vô luận là tượng gỗ điêu khắc hay điêu khắc trên gạch đều rất tinh xảo, làm cho người ta không có từ nào để bắt bẻ được, phía trên đỉnh cao nhất của tòa bảo tháp là dạ minh châu cực kỳ tráng lệ, thoạt nhìn vô cùng nguy nga và tráng lệ.

Nghe nói đây là địa điểm trao đổi thơ văn của văn nhân La Thiên thành, hội thi thơ hàng năm cũng sẽ hấp dẫn rất nhiều người đến đây tham quan, cho nên tháp này được gọi là Thi tháp.

Xu hướng của toàn bộ thế giới Thiên Huyền đại lục này đều tu luyện Thiên lực, chỉ có rất ít một số người có gia thế đang tu luyện Thiên lực đồng thời đối với thơ ca có một chút tình cảm sâu đậm, dĩ nhiên bọn họ cũng không tiêu tốn quá nhiều thời gian ở phương diện này, mà một số người ở phương diện tu luyện không có tiềm lực thì có thể ở phương diện này nghiên cứu sâu một chút.

Mộ Chỉ Li tò mò không biết thơ mà nàng biết cùng thơ ở đây có khác biệt hay không?

“Thỉnh” Vương Thiên Kỳ hữu lễ, mời Mộ Chỉ Li đi vào trước, Mộ Chỉ Li cũng không từ chối, trực tiếp đi vào, đợi sau khi nàng đi vào, Mộ Chỉ Li có loại cảm thụ hoàn toàn bất đồng, nơi này chung quanh treo tranh chữ, rất nhiều văn nhân nhã sĩ đang tụ tập, bắt chuyện lẫn nhau.

Mấy người vừa đến liền trở thành tiêu điểm mọi người chú ý.

“Vương công tử tới a, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu”.

“Tô công tử, không biết mọi chuyện gần đây có tốt không”.

. . . . . . . .

Tất cả mọi người đang cùng hai người kia bắt chuyện, nhưng không ai cùng Mộ Chỉ Li chào hỏi, chẳng qua là người quan sát nàng cũng không ít, mỹ nữ như thế có ai không muốn tiến đến gần a? Chẳng qua đáng tiếc giai nhân lại đứng bên cạnh hai người kia làm cho bọn họ không dám tiến lên.

Đang lúc bọn họ chào hỏi, hai cô gái tướng mạo xinh đẹp đi tới bên cạnh, một người trong số đó nghiễm nhiên chính là Vương Nhược Linh đã gặp mặt, người còn lại mặc dù chưa thấy qua, nhưng Mộ Chỉ Li cũng đại khái đoán ra nàng chính là muội muội của Tô Dự, một trong tam đại mỹ nữ La Thiên thành Tô Yên Nhiên.

Vương Nhược Linh trên người mặc áo bích lục ngọc yên, cùng váy dài tán hoa thủy vụ lục thảo bách, và bích thủy bạc yên sa, càng làm tôn thêm vẻ mảnh khảnh, ngũ quan xinh xắn, hôm nay hiển nhiên đã chuẩn bị trang phục tỉ mỉ, thoạt nhìn càng thêm động lòng người, một mái tóc dài búi thành búi tóc lưu thủy, tương xứng với bích lục trâm long lanh óng ánh, không thể không thừa nhận đích thực là mỹ nhân.

Còn Tô Yên Nhiên thì mặc toàn màu tím rất giống Vương Thiên Kỳ, mặc váy màu tím cẩm chức, eo nhỏ quấn vải, cũng không hiện ra chỗ dư thừa nào, trên đầu cài trâm thất bảo san hô, khuôn mặt như phù dung. Mi mắt cụp xuống, thoạt nhìn có vẻ điềm tĩnh, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bằng bàn tay của nàng làm cho người ta ấn tượng sâu nhất chính là ánh mắt của nàng, ướt át giống như một ao thanh tuyền, làm cho người ta đắm chìm ở trong đó.

So vẻ hoa lệ với hai người đó, Mộ Chỉ Li trang phục giản lược hơn nhiều lắm, nhưng khí chất xuất trần thì các nàng không cách nào có được, bàn về tướng mạo, thì Mộ Chỉ Li vẫn hơn một chút.

Vương Nhược Linh cùng Mộ Chỉ Li có thể nói là kẻ thù gặp mặt là đỏ mắt! Nhất là Mộ Chỉ Li còn đứng bên cạnh Tô Dự! Đây là chuyện tình mà nàng không thể. . . tha thứ nhất!

“Sao ngươi lại ở chỗ này?” Vương Nhược Linh đi tới bên cạnh Mộ Chỉ Li chất vấn.

Mộ Chỉ Li nhìn Vương Nhược Linh bộ dạng ngông cuồng tự đại, trong lòng đã cảm thấy khó chịu: “Ta tại sao lại không thể ở chỗ này?”. Sau khi nhìn sang Tô Dự, Mộ Chỉ Li tiện đà nói: “Tô Dự dẫn ta tới”. Nàng không phải quan tâm Tô Dự sao? Ta liền cố ý nói như vậy đấy.

Quả nhiên, nghe được lời của Mộ Chỉ Li nói, Vương Nhược Linh lập tức liền bĩu môi nói: “Dự ca ca, thật sự là như vậy sao?”

“Đúng vậy”. Tô Dự cũng không giấu giếm, trực tiếp hồi đáp, làm Vương Nhược Linh lại càng tức giận không chịu được.

Tô Yên Nhiên đang đứng ở một bên bắt đầu đánh giá Mộ Chỉ Li, không nghĩ tới lại gặp được một vị nữ tử như vậy, giống như một người không chịu khói lửa nhân gian, bộ quần áo màu trắng mặc trên người nàng lại thích hợp như thế, tựa hồ trời sinh nàng liền thích hợp với màu trắng, La Thiên thành từ khi nào lại có một cô gái như vậy?

Nhất là khi phát hiện ra ánh mắt nam tử chung quanh đều dừng lại trên người nàng ta, phải biết rằng lúc trước nàng cùng Vương Nhược Linh mới là tiêu điểm a.

“Vương đại ca, vị cô nương này là?” Cũng không có hỏi Tô Dự mà là hỏi Vương Thiên Kỳ. Nàng biết Vương Thiên Kỳ đối với nàng vẫn luôn là có chút hảo cảm.

Nghe vậy, Vương Thiên Kỳ có chút sửng sốt, đến bây giờ hắn vẫn còn chưa biết phương danh của giai nhân đây! “Cô nương, không biết phương danh của người là gì?”

Mộ Chỉ Li không khỏi nhìn về phía Tô Dự, mà Tô Dự cùng lúc cũng quay đầu nhìn về phía Mộ Chỉ Li, khóe miệng của hắn mang theo nụ cười nhợt nhạt: “Đã đáp ứng ta mà quên mất sao, hiện tại có thể nói tên của nàng rồi”.

Mộ Chỉ Li gật đầu: “Ta tên là Mộ Chỉ Li”.

Lời vừa nói ra, mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người, Mộ Chỉ Li không phải là đệ nhất xấu nữ sao? Cô gái trước mặt cũng không giống người phàm, chênh lệch giữa hai người không khỏi quá mức đi.

Cho dù Mộ Chỉ Li nói ra tên của nàng thì mọi người ở chỗ này đều không hẹn mà cùng cho là Mộ Chỉ Li này không phải là Mộ Chỉ Li kia, chẳng qua chỉ là trùng tên thôi.

Ngay cả Vương Thiên Kỳ cũng cảm thấy như vậy, chẳng qua là Tô Dự có chút nghi ngờ, vậy chẳng quá đúng dịp? Lúc trước hắn đã thấy hai người quá giống nhau, nhưng là tướng mạo thì. . .

Vương Thiên Kỳ trong lòng có chút không thoải mái, rõ ràng là mình hỏi, tại sao lại muốn nhìn Tô Dự?

“Mộ Chỉ Li, ha ha, thế nhưng lại cùng tên với đệ nhất xấu nữ, nghĩ qua ngươi cùng nàng cũng không kém bao nhiêu đâu!” Vương Nhược Linh giễu cợt nhưng trong lòng thì suy xét xem nàng ta cùng Tô Dự đến tột cùng có cái gì không.

Mộ Chỉ Li thế nhưng lại lơ đễnh: “Ta chính là nàng thì thế nào, tướng mạo của ta hơn ngươi, vậy ngươi chẳng phải ngay cả đệ nhất xấu nữ cũng không bằng sao?”

Vương Nhược Linh sắc mặt biến thành xanh mét, lấy ra roi bên hông muốn đánh Mộ Chỉ Li, lúc Mộ Chỉ Li đang chuẩn bị ngăn cản, Vương Thiên Kỳ đã bắt được roi, trách cứ: “Hồ nháo, bây giờ là lúc nào, quá không biết lễ nghĩa”.

“Ca, ca sao lại che chở cho một ngoại nhân!” Vương Nhược Linh thật là bị chọc giận muốn chết.

“Không nên cố tình gây sự!” Vương Thiên Kỳ nhíu mày, nhìn về phía Mộ Chỉ Li nở nụ cười: “Muội muội của ta tương đối nóng nảy, ta thay nàng hướng ngươi nói lời xin lỗi”.

“Tại sao phải hướng nàng xin lỗi!” Vương Nhược Linh không ngừng kéo tay lấy roi về phía mình, thực lực của nàng làm sao so sánh được với Vương Thiên Kỳ.

“Nếu Vương công tử đã nói như vậy, ta cũng sẽ không so đo. Vương cô nương thật đúng là không tầm thường a, lần đầu tiên Tô công tử thay ngươi hướng ta nói xin lỗi, lần thứ hai là Vương công tử, ta thật sự là tò mò về lần sau a”. Đáy mắt Mộ Chỉ Li đều là giễu cợt, mỗi lần nhìn thấy loại nữ nhân như bình hoa không có đầu óc này nàng cảm thấy rất là không có gì để nói.

“Ngươi!” Vương Nhược Linh thừa dịp Vương Thiên Kỳ không để ý, rút roi về, lần nữa hướng về phía Mộ Chỉ Li đánh một roi, lần này bởi vì đột nhiên xuất hiện, cũng không có người khác kịp thời tới ngăn cản, Mộ Chỉ Li nhìn roi càng ngày càng tới gần cũng chỉ cười. . .

Bình luận

Truyện đang đọc