Y THỦ CHE THIÊN

“Hôm nay ngươi đến dược điền trồng Băng Tâm thảo để làm gì? Vì sao phải giả dạng Tử Di?” Diệu Thừa Ninh chậm rãi nói, khuôn mặt uy nghiêm không lộ ra chút cảm xúc nào, không biết suy nghĩ cái gì. . .

Mộ Chỉ Ly ngẩng đầu, khuôn mặt tinh xảo tràn đầy bình tĩnh, thẳng thắn trả lời, “Vì Băng Tâm thảo.”

Thấy Mộ Chỉ Ly không chút che dấu nói ra mục đích của mình, trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ nghi hoặc.

Thông thường mà nói, bất cứ ai khi rơi vào tình huống này không phải là đều ra sức giải thích sao? Phải biết rằng đứng ở trước mặt nàng chính là Chưởng môn Bách Thảo Viên! Một khi Chưởng môn phán rằng nàng có tội, cuộc sống sau này của nàng sẽ rất khổ sở.

Ánh mắt Diệu Thừa Ninh hiện lên vẻ kỳ quái, hỏi: “Ngươi gia nhập Bách Thảo Viên từ khi nào?” Từ lúc nhìn thấy Diệu Thừa Ninh, Mộ Chỉ Ly đã khôi phục dung mạo của mình. Nếu đã bị phát hiện, tiếp tục giấu diếm cũng không có chút tác dụng nào nữa.

“Nửa năm trước, thông qua Vô Tận thí luyện mà tới đây.” Mộ Chỉ Ly trả lời, đôi đồng tử trong suốt như nước mùa thu, khuôn mặt bình thản làm cho người nhìn vào đó có cảm giác mơ hồ.

Nghe vậy, chân mày Diệu Thừa Ninh hơi nhíu lại, đệ tử của Bách Thảo Viên vô cùng đông đúc, thân là Chưởng môn hắn đương nhiên không có thời gian chú ý đến từng người một. Nhưng mà với đệ tử thông qua Vô Tận thí luyện của nửa năm trước để đến đây thì hắn lại có một số hiểu biết nhất định.

Dựa theo lời của Thủ tịch trưởng lão Hạ Trường Thanh, cuộc thi lần trước cũng tuyển ra được vài người không tệ, theo nhận định của hắn thì cơ hội phát triển của bọn họ sau này rất lớn.

Lúc ấy, hắn thậm chí còn muốn tự mình xem xét tên đệ tử được đưa đến Bách Thảo Viên, chẳng qua là bị chuyện khác trì hoãn làm cho hắn quên mất, không ngờ sau cùng lại gặp nàng trong tình huống này.

Có thể được Thủ tịch trưởng lão nhìn trúng , bản tính nhất định là không tệ mới đúng? Tại sao nàng ta lại làm những chuyện như thế này? Kỳ quái nhất chính là làm sao nàng lại bị đuổi đến viện Minh Mạt? Nơi đó vốn là chỗ ở cho những đệ tử phạm lỗi, không lẽ nàng vừa đến Thiên Âm môn thì đã phạm sai lầm?

“Trước tiên, ngươi nói cho ta biết nguyên nhân vì sao ngươi làm vậy.” Diệu Thừa Ninh nói, hắn cũng không vì lời nói từ một phía của đám người Quý Ngọc Thiến mà đưa ra kết luận. Thân là Chưởng môn của Bách Thảo Viên, nhiều chuyện hắn cũng biết rất rõ.

Vẻ kinh ngạc hiện lên sâu trong đôi mắt Mộ Chỉ Ly, nàng không nghĩ tới Chưởng môn vậy mà sẽ nghe lời giải thích của nàng, xem ra Chưởng môn hình như cũng không phải loại người bất công như nàng từng nghĩ.

“Lúc trước, khi ta vừa tới Bách Thảo Viên báo cáo, liền bị chấp sự Đồng Mẫn Nhi phân phó đến viện Minh Mạt. Sau này ta mới biết được, viện Minh Mạt là nơi ở của những đệ tử bị xử phạt, mặc dù ta không biết nguyên nhân vì sao, nhưng với thân phận và địa vị hiện tại thì ta cũng không thể làm được gì.

Mấy ngày nay, Quý Ngọc Thiến và Kiều Phương Kỳ vẫn nói cho ta biết, Bách Thảo Viên trước đó không lâu vừa mới bắt đầu trồng Băng Tâm thảo, trước mắt, số đệ tử có thể gieo trồng được Băng Tâm thảo không nhiều. Chỉ cần ta trồng được Băng Tâm thảo thì có thể rời khỏi viện Minh Mạt, sau khi nghe thấy vậy ta liền có chủ ý muốn đạt được hạt giống của Băng Tâm thảo, sau đó tiến hành nuôi trồng…” Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói, giọng nói bình tĩnh không một gợn sóng, hệt như đang trần thuật một sự thật.

Sắc mặt đám Thẩm Hướng Thiên khẽ biến, lúc trước còn tưởng rằng Mộ Chỉ Ly cố ý làm chuyện xấu, cho rằng Mộ Chỉ Ly muốn đối phó với Tử Di, không nghĩ tới cuối cùng lại vì một nguyên nhân đơn giản như vậy, điều này thật sự là…

Thế nhưng, lời Mộ Chỉ Ly nói lại chiếm được niềm tin của mọi người. Tính tình Đồng Mẫn Nhi bọn họ ít nhiều đều hiểu rõ, lại thêm dung mạo Mộ Chỉ Ly xuất sắc như vậy, đuổi nàng ta đến viện Minh Mạt cũng không có gì là lạ, mà Mộ Chỉ Ly cũng chỉ là tu luyện giả mới tới, nàng không biết rất nhiều chuyện của Bách Thảo Viên, nên hiểu mọi chuyện như vậy theo lý lẽ cũng là bình thường.

Sắc mặt Quý Ngọc Thiến và Kiều Phương Kỳ thay đổi, vội vàng chỉ vào Mộ Chỉ Ly nói: “Ngươi nói nhảm! Chúng ta căn bản chưa từng nói với ngươi như vậy!”

“Chuyện này không phải là do hai người các ngươi thiết kế sao, nếu như các ngươi thật sự không biết rõ tình hình, sao có thể đi nói chuyện này cho Tử Di?” Mộ Chỉ Ly hỏi ngược lại. Nếu hai người các nàng có chủ tâm tìm mình gây phiền toái, dù cho mình gặp chuyện không may, cũng sẽ không cho hai người bọn họ được sống tốt!

Hai người Quý Ngọc Thiến cứng họng, chợt nói: “Chuyện này căn bản là một mình ngươi tự nghĩ ra, hai người chúng ta chưa từng nói cho ngươi biết. Chỉ là vô tình biết tính toán của ngươi, sau đó, mới đi nhắc nhở Tử Di trước.”

“Các ngươi là vô tình biết được? Các ngươi làm sao vô tình biết được? Chẳng lẽ ta lại tự mình lẩm bẩm nói chuyện này cho các ngươi nghe?” Ánh mắt sắc bén, Mộ Chỉ Ly lớn tiếng chất vấn.

Mọi người rối rít nhìn về phía hai người Quý Ngọc Thiến, ngay từ lúc hai người các nàng xuất hiện nói ra mục đích của Mộ Chỉ Ly, bọn họ liền biết hai người Quý Ngọc Thiến chắc chắn có mâu thuẫn với Mộ Chỉ Ly, nếu không sẽ không cố ý đến đây báo cho Tử Di.

So với lí do của bọn họ, mọi người dường như càng thêm tin tưởng Mộ Chỉ Ly. Trừ nguyên nhân này ra cũng không còn cách nào giải thích được tại sao nàng lại muốn trộm Băng Tâm Thảo, thứ này căn bản hoàn toàn vô dụng với nàng.

Ánh mắt Diệu Thừa Ninh quét qua trên người Quý Ngọc Thiến và Kiều Phương Kỳ, ánh mắt sắc bén kia làm cho bọn họ vô cùng hoảng hốt.

Kiều Phương Kỳ hấp tấp giải thích: “Chưởng môn, chuyện này thật không phải là chúng ta giật giây, ngài phải tin tưởng chúng ta!” Nàng cũng không hề nghĩ đến Mộ Chỉ Ly sẽ dùng chuyện này để kéo các nàng xuống nước, bộ dáng của Chưởng môn rõ ràng chính là bắt đầu tin tưởng lời Mộ Chỉ Ly nói. Nếu thật là vậy, hậu quả rất lớn sẽ rơi xuống đầu hai người bọn họ.

Chân mày Diệu Thừa Ninh cau lại, không khí trong đại điện giống như đang đông cứng lại, tất cả mọi người đều im lặng chờ đợi quyết định của Diệu Thừa Ninh.

Diệu Thừa Ninh lúc này cũng không còn chú ý đến chuyện của Mộ Chỉ Ly, mà là nghĩ đến chấp sự Đồng Mẫn Nhi này tựa hồ có chút thất trách. Lúc trước từ lời những người khác nói, hắn đã loáng thoáng biết được một chút, hiện tại cách đối xử của nàng ta với Mộ Chỉ Ly lại càng làm cho hắn thấy rõ được điều này.

Một lúc lâu sau, Diệu Thừa Ninh lên tiếng nói: “Cho dù động cơ của ngươi là gì, chuyện lần này vẫn là ngươi không đúng! Phạt ngươi đi lao động tại mỏ tinh thạch một tháng, một tháng sau trở về, vào ở trong viện Lưu Ly.”

Nghe vậy, sắc mặt mọi người đều biến đổi. Diệu Thừa Ninh đưa ra hình phạt này tuy nặng nhưng lại không quá khắt khe. Mỏ tinh thạch chính là nơi mọi người không thích lui tới nhất. Chỉ những tu luyện giả phạm lỗi nặng mới bị điều đến mỏ tinh thạch lao động.

Nói cách khác khi đến đó ngươi không còn là tu luyện giả nữa mà phải làm việc cực nhọc. Chỉ có thể đào tinh thạch đến không biết ngày đêm, thời gian nghỉ ngơi còn không có chứ đừng nói đến chuyện tu luyện. Nếu như trong thời gian quy định không hoàn thành mục tiêu, thậm chí sẽ còn bị quản đốc đánh đập, chuyện này mọi người đều biết.

Hễ là những tu luyện giả đi mỏ tinh thạch, nếu có thể trở về thì đều bị gầy đi rất nhiều, thậm chí còn có người chết ở đó. Bình thường một khi đã đi tới đó thì sẽ không bao giờ trở lại, nhưng Chưởng môn lại chỉ để cho Mộ Chỉ Ly đi một tháng, chỉ cần kiên trì qua một tháng này, sau khi trở về thì mọi chuyện đều được khôi phục bình thường.

Đãi ngộ của viện Lưu Ly tại Bách Thảo Viên cũng không tệ nhưng nếu so sánh vớiviện Minh Mạt mà Mộ Chỉ Ly từng ở thì lại tốt hơn rất nhiều. Một khi Mộ Chỉ Ly cố gắng sống ở mỏ tinh thạch qua một tháng, sau khi trở về liền có thể thoát khỏi tình trạng trước kia, cho nên hình phạt này với nàng cũng có thể coi là một phần may mắn.

Mộ Chỉ Ly không biết mỏ tinh thạch này có ý nghĩa như thế nào, nhưng nếu Diệu Thừa Ninh đã nói như vậy, nàng chỉ có thể tuân theo. Ngay sau đó, ánh mắt Diệu Thừa Ninh liền dời đến trên người Quý Ngọc Thiến và Kiều Phương Kỳ, nói: “Sau này, hai người các ngươi đi lao dịch ở mỏ tinh thạch đi.”

Diệu Thừa Ninh vừa dứt lời, vẻ mặt hai người Quý Ngọc Thiến đột nhiên biến đổi. Ý của Diệu Thừa Ninh chẳng phải là để cho bọn họ sau này sống và lao dịch ở mỏ tinh thạch cả đời hay sao? Nếu vậy thì không riêng gìvĩnh viễnkhông thể ngẩng đầu lên mà còn phải làm việc quần quật cho đến chết.

“Chưởng môn, chúng ta…” Dưới tình thế cấp bách, Quý Ngọc Thiến vội vàng lên tiếng nói.

Không chờQuý Ngọc Thiến nói xong, Diệu Thừa Ninh đã cắt đứt lời của nàng, “Bây giờ không cần nhiều lời, các ngươi lập tức đi mỏ tinh thạch ngay đi.”

Nói xong, Diệu Thừa Ninh nhìn về phía Thẩm Hướng Thiên nói: “Ngươi dẫn ba người bọn họ đi đến mỏ tinh thạch,nói rõ hình phạt của bọn họ cho đốc công biết. Tất cảmọi người giải tán.”

Diệu Thừa Ninh quyết định dứt khoát, một khi đã nói xong thì không thể nào thay đổi. Nghe Diệu Thừa Ninh nói xong, Thẩm Hướng Thiên vội vàng gật đầu đồng ý, ngay sau đó liền dẫn mọi người cùng nhau rời đi.

Mọi người vừa rời đi, Diệu Thừa Ninh vung tay lên, một tu luyện giả liền xuất hiện ở trước mặt của hắn.

“Gọi Đồng Mẫn Nhi tới.”

Chuyện này hắn nhất định phải chấn chỉnh lại.

“Vâng.”

Đám Tử Di đã rời đi, Thẩm Hướng Thiên mang theo Mộ Chỉ Ly, Quý Ngọc Thiến và Kiều Phương Kỳ đivề hướng mỏ tinh thạch. Lúc này ác cảm của hắn với Mộ Chỉ Ly đã không còn tồn tại, hắn chỉ cảm thấy hai người Quý Ngọc Thiến thật sự rất đáng ghét. Xem ra các nàng chính là hi vọng Mộ Chỉ Ly sẽ phải sống cả đời ở mỏ tinh thạch, không nghĩ tới thiếu chút nữa mình cũng đã giúp các nàng hại người rồi.

Quý Ngọc Thiến và Kiều Phương Kỳ giờ phút này mặt xám như tro tàn, đôi mắt giống như vô hồn, ảm đạm đến không còn chút ánh sáng.Các nàng bắt đầu hối hận, saolại quyết định một chuyện ngu xuẩn như vậy? Ban đầu thấy Hoa Trác Phỉ đắc tội với Mộ Chỉ Ly, đã nhận được kết cục như vậy, lúc đó các nàng cũng đã biết Mộ Chỉ Ly không phải là loại người dễ chọc.

Suy nghĩ lâu như vậy mới nghĩ ra được một cách, không ngờ lại nhận phải hậu quả này, hai người thật sự là khóc không ra nước mắt.

“Mộ Chỉ Ly, chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Cho dù cả đời chúng ta sống ở mỏ tinh thạch, thì tuyệt đối cũng sẽ không cho ngươi rời khỏi mỏ tinh thạch!” Quý Ngọc Thiến hung hăng nói, trong mắt tràn đầy ngoan độc nhìn về phía Mộ Chỉ Ly,giống nhưhận không thểngay lập tức giết chếtnàng.

Nghe vậy, khóe miệng Mộ Chỉ Ly khẽ nhếch thành một vòng cung, giễu cợt nhìn hai người nói: “Chuyện đã đi đến nước này, các ngươi có tư cách gì để nói với ta những lời đó?”

“Chúng ta tuyệt đối sẽ không để ngươi được sống tốt !” Kiều Phương Kỳ lạnh lùng nói, trong đôi mắt băng lãnhtràn đầy tuyệt vọng.

Sắc mặt Mộ Chỉ Ly lạnh nhạt, cũng không để ý đến ánh mắt chỉ hận không thể giết chết nàng ngay của hai người kia. Ban đầu nàng còn kiêng kỵ thực lực của hai người các nàng, nhưng bây giờ thì nàngcăn bản không cần lo lắng.

Thẩm Hướng Thiên nghe ba người nói chuyện với nhau, nhưng chưa từng mở miệng nói bất cứ một lời nào. Đây là mâu thuẫn giữa các nàng, cho dù hắn nói gì cũng vô dụng thôi.

Dưới sự dẫn dắt của Thẩm Hướng Thiên, ba người cuối cùng cũng đi tới mỏ tinh thạch. Nhìn khung cảnh trước mắt, Mộ Chỉ Ly mới hiểu được vì sao Kiều Phương Kỳ lại tuyệt vọng đến vậy. Đổi lại là nàng, đoán chừng cũng sẽ tuyệt vọng như vậy thôi.

Quặng mỏ khổng lồ trước mắt chính là mỏ tinh thạch, nhìn vào chỉ thấy một mảnh tối đen như mực có vô số lối vào xen kẽ lẫn nhau.Từng thân hình gầy như que củi lưng đeo giỏ trúc ở bên cạnh ra ra vào vào, bộ dạng này có chỗ nào giống một tu luyện giả? Người bình thường dù vô cùng nghèo khổ sợ là cũng không trở thành như thế này.

Chát !

Tiếng roi da quật vào người đột nhiên vang lên, Mộ Chỉ Ly chuyển con ngươi nhìn về nơi phát raâm thanh gần đó.

“Đi nhanh chút, ngươi chậm chạp như vậy nhiệm vụ hôm nay làm sao hoàn thành!”

“Nhìn cái gì, nếu không nhanh lên một chút, ta sẽ đánh chết ngươi!” Đốc công cầm roi da trong tay tức giận nói. Roi da kia quất vào trên người một nam tử, tạo ra những vết máu, rõ ràng đến lạ thường.

Ánh mắt nam tử chết lặng mà trống rỗng, đó là con ngươi khác hẳn với ánh mắt của người bình thường, giống như nhìn không ra một tia hy vọng được sống trên cõi đời này nữa, dù bị roi đánh đến thấy rõ cả máu, cũng chưa từng rên rỉ lên một tiếng nào.

Mọi người xung quanh dường như không hề thấy cảnh đó, hoặc là bọn họ đã quen với cảnh như vậy rồi, thậm chí còn không có ai thèm nhìn lấy một cái.

Sắc mặt Quý Ngọc Thiến càng ngày càng trắng bệch, giống như là nghĩ đến việc tiếp theo bọn họ cũng sẽ trở thành một thành viên trong đó mà cảm thấy kinh khủng. Nàng muốn chạy trốn, nhưng hôm nay nàng căn bản không thể chạy trốn được.

Một tia khiếp sợ cũng hiện lên trong mắt Mộ Chỉ Ly, nàng thế nào cũng không nghĩ tới trong Thiên Âm môn lại có cảnh tượng kinh hoàng đến bậc này, chỗ này cùng với thế giới lúc trước nàng được tiếp xúc thật sự khác biệt nhau quá lớn. Hóa ra, chỗ tinh thạch mà nàng dựa vào đó để tu luyện là do những người này khai thác lên.

Thẩm Hướng Thiên trước tiên đã tìm được đốc công Khang Hiếu Nghị, nói: “Khang đại ca.”

Khang Hiếu Nghị đang nhẹ nhàng quan sát mỏ tinh thạch, nghe thấy tiếng gọi thì lập tức xoay đầu lại, đợi đến lúc hắn thấy Thẩm Hướng Thiên, trên mặt cũng lộ ra nụ cười tươi tắn: “Thẩm lão đệ, sao hôm nay ngươi đến đây?”

“Chưởng môn bảo ta mang ba tu luyện giả tới đây.” Thẩm Hướng Thiên cười nói.

“Bách Thảo Viên?” Khang Hiếu Nghị hỏi, chợt thấy ba người Mộ Chỉ Ly, vẻ kinh ngạc liền hiện lên trong mắt hắn. Ở mỏ tinh thạch mà lại xuất hiện ba cô gái xinh đẹp như vậy, trước đây có lẽ chưa từng xảy ra.

Phần lớn tu luyện giả ở trong mỏ tinh thạch đều là nam, tuy nữ tu luyện giả cũng có, nhưng là số ít. Dù sao thể lực của nữ tử không thể nào so sánh với nam tử được.

Thẩm Hướng Thiên gật đầu trả lời, chợt chỉ vào Quý Ngọc Thiến và Kiều Phương Kỳ nói: “Chưởng môn nói hai người họ sau này sẽ ở luôn tại mỏ tinh thạch.” Nói xong, hắn lại chỉ ngược lại về phía Mộ Chỉ Ly: “Nàng bị phạt ở đây một tháng, sau một tháng sẽ được trở lại Bách Thảo Viên, mong Khang đại ca chiếu cố nàng một chút.”

Nghe lời Thẩm Hướng Thiên nói, trong mắt Khang Hiếu Nghị lại hiện lên một tia kinh ngạc nữa. Hắn thế nhưng biết rõ Thẩm Hướng Thiên thích Tử Di, nhưng bây giờ lại vì một cô gái mà bảo mình chiếu cố cho nàng ta?

“Yên tâm đi, việc này ngươi cứ giao cho ta, không có vấn đề gì.” Khang Hiếu Nghị rất sảng khoái vỗ vai Thẩm Hướng Thiên mà nói.

Mộ Chỉ Ly thấy Thẩm Hướng Thiên nhìn nàng thật sâu, sắc mặt vẫn bình thản như trước. Làm cu li ở chỗ này một tháng, thật sự là rất vất vả, nhưng trong đầu nàng lại nghĩ đến mình có nên nhân dịp này mà kiếm chút tinh thạch hay không.

Số tinh thạch mà nàng có vốn không nhiều lắm, nửa năm nay có lẽ tu luyện giả trong trụ sở bí mật đã tiêu hao hết tinh thạch rồi, cho nên, trước mắt, làm thế nào để có được tinh thạch đã thành việc quan trọng nhất của nàng.

Nếu như có thể đạt được tinh thạch ở nơi này, vậy hình phạt này ngược lại cũng không thể gọi là hình phạt được, chỉ không biết là lúc đào tinh thạch có người chú ý hay không…

Thẩm Hướng Thiên trước khi đi vẫn cố ý nhìn thoáng qua Mộ Chỉ Ly, muốn nói với Mộ Chỉ Ly lời xin lỗi bởi vì nàng rơi xuống cái tình cảnh này cũng một phần là do hắn. Sau khi biết được toàn bộ sự việc, hắn cảm thấy Mộ Chỉ Ly cũng là bởi vì không thể làm được gì cho nên mới làm như vậy, vậy nên hắn mới có chút không đành lòng.

Nhưng mà, Mộ Chỉ Ly không hề có cảm giác với chuyện này. Có thể rời khỏi viện Minh Mạt không phải là hy vọng của nàng đấy sao?

Đợi sau khi Thẩm Hướng Thiên rời khỏi, Khang Hiếu Nghị mới quay đầu lại nhìn ba người bọn họ, khuôn mặt thô kệch kia đã không còn nụ cười như lúc nãy nữa, một luồng sát khí hung ác từ trên người hắn tràn ngập ra, làm cho mọi người đều cảm thấy chột dạ trong lòng.

“Các ngươi đã tới đây rồi, bây giờ đi đào tinh thạch đi. Trước tiên đi thay quần áo, mỗi người một cái giỏ trúc, yêu cầu mỗi ngày đào được 100 khối tinh thạch hạ phẩm, một khối tinh thạch trung phẩm bằng mười khối tinh thạch hạ phẩm, một khối tinh thạch thượng phẩm bằng mười khối tinh thạch trung phẩm, nếu hết giờ mà không hoàn thành được công việc, buổi tối sẽ không được nghỉ ngơi.

Nếu hoàn thành vượt mục tiêu, ngày hôm sau không hoàn thành được mục tiêu thì sẽ lấy phần vượt quá hoàn thành tính vào trong số đó. Không được lười biếng, nếu bị phát hiện, roi của ta sẽ không lưu tình.” Khang Hiếu Nghị giới thiệu đơn giản.

Mộ Chỉ Ly thay một bộ quần áo bằng vải gai, lưng đeo giỏ trúc, cầm cái xẻng rồi đi vào bên trong mỏ. Hai người Quý Ngọc Thiến chọn hướng ngược lại với nàng, bên trong đường hầm một mảnh đen kịt, chỉ là cái này cũng không thể cản trở ánh mắt của Mộ Chỉ Ly.

Tiếng đinh đinh đang đang truyền ra từ bên trong đường hầm, chỗ này có rất nhiều đường hầm, có đường hầm từ đầu tới cuối đều có người, có đường hầm thì không có ai. Mộ Chỉ Ly nhìn cái xẻng trong tay ngược lại có chút buồn bực, nàng không biết đào cái tinh thạch này như thế nào.

Đi tới đi lui, Mộ Chỉ Ly phát hiện phía trước có một người đang đi tới, không khỏi bước nhanh hơn đi đến bên cạnh hắn, hỏi: “Vị đại ca này, không biết ngươi có thể nói cho ta biết làm thế nào để lấy được tinh thạch không?”

Nhưng mà, sau khi Mộ Chỉ Ly hỏi xong, nam tử kia giống như không nghe thấy nàng hỏi mà vẫn tiếp tục bước về phía trước.

“Đại ca?” Mộ Chỉ Ly lại lên tiếng hỏi một lần nữa.

Nam tử vẫn im lặng bước về phía trước như lúc nãy, hắn căn bản không để ý tới Mộ Chỉ Ly. Nhìn thấy vậy, Mộ Chỉ Ly cũng hơi bất đắc dĩ, không nghĩ tới mỏ tinh thạch lại khủng khiếp đến như vậy, có thể biến người ta thành bộ dáng như thế kia.

Tiếp theo, Mộ Chỉ Ly cũng không tiếp tục hỏi thăm những người khác, mỗi người ở nơi này hình như đều có cùng một biểu lộ, không có vui buồn yêu giận, chỉ có im lặng hoặc chết lặng.

Mộ Chỉ Ly thở dài: “Không ai có thể nói cho ta biết, vậy chỉ có thể dựa vào cố gắng của bản thân mà thôi!”

Giờ phút này, Xảo Xảo lại chạy từ bên trong trụ sở bí mật ra, nhìn bộ dáng bất đắc dĩ của Mộ Chỉ Ly mà cười nói: “Đào tinh thạch, Xảo Xảo thế nhưng có cách đây!”

Nghe vậy, hai mắt Mộ Chỉ Ly sáng ngời, nói: “Có cách gì?”

“Trước kia Xảo Xảo đã có đào qua tinh thạch, ha ha, đây chính là mỏ tinh thạch cỡ lớn đấy, bên trong có không ít tinh thạch, nếu như có thể thu hoạch một ít tinh thạch thì tốt rồi.” Xảo Xảo hưng phấn nói, trong đôi mắt to tròn lóe lên vẻ thèm thuồng.

Mộ Chỉ Ly gật đầu: “Đúng vậy, ta cũng nghĩ như vậy. Cho nên có cách nào tranh thủ thời gian thì ngươi mau nói cho ta biết đi, chúng ta phải hành động nhanh lên một chút. Chỉ là, cái mỏ tinh thạch này rốt cuộc đào như thế nào?” Nàng chỉ có thời gian ở đây một tháng thôi, cho nên trong một tháng này phải cố gắng mới được.

“Bên trong mỏ tinh thạch có rất nhiều tinh thạch, bên trong những tường đất trước mặt ngươi đây đều có tồn tại tinh thạch, chẳng qua mỗi viên tinh thạch đều có một khoảng cách nhất định, có nơi khoảng cách giữa các tinh thạch nhỏ, có nơi khoảng cách giữa các tinh thạch lớn, hơn nữa, cấu tạo và tính chất của đất ở mỏ tinh thạch không phải là cứng rắn bình thường, nếu như dùng cái xẻng để đào, muốn một ngày đào được 100 khối tinh thạch hạ phẩm, thật sự rất khó khăn.” Xảo Xảo xúc động nói.

Bình luận

Truyện đang đọc