Y THỦ CHE THIÊN

Giọng nói của Mộ Thiên Tĩnh mang theo chút run rẩy, hắn trừ thống hận mình ở ngoài không có năng lực bảo vệ người nhà cho tốt, để cho hắn khó chịu chính là hắn để cho cha thất vọng.

Mặc dù từ nhỏ, Mộ Kình Lệ đối với hắn rất nghiêm khắc, nhưng hắn vẫn biết ông thật lòng thương yêu mình, chỉ là hắn nhìn không biết thật ra thì ông đã vì mình làm rất nhiều, cho đến một lần tình cờ bị hắn phát hiện thôi.

Từ đó về sau, Mộ Thiên Tĩnh thề nhất định phải tạo ra danh tiếng, không để cho Mộ Kình Lệ thất vọng nữa! Vừa bắt đầu hắn thật sự làm được, tham gia chiến trường Thiên Huyền, thành công tiến vào môn phái, chẳng qua là hắn lại mang đến tất cả thất vọng cho cha.

Hắn Mộ Thiên Tĩnh chẳng những không mang đến vinh quang cho gia tộc, ngược lại mang đến tai nạn khổng lồ cho gia tộc!

Nghe được lời nói của Mộ Thiên Tĩnh…, Mộ Kình Lệ cũng nặng nề gật đầu, con ngươi đục ngầu của ông lúc này cũng là ướt át , qua nhiều năm như vậy Mộ Kình Lệ thật sự phải chịu đựng quá nhiều.

Nhi tử mình thương yêu nhất ngủ say hơn hai mươi năm, mà trong giai đoạn đó ông ít khi hiện ra sự đau thương của mình, đối với cháu gái mình cũng không có biện pháp đi chiếu cố, bởi vì hắn là tội nhân của gia tộc! Chỉ có lúc ở một mình mới có thể âm thầm thương tâm thôi, dù sao chuyện này ông là người thương tâm nhất.

Kể từ sau chuyện kia mặc dù Mộ gia vẫn còn tồn tại, hình như trong một đêm ông già đi rất nhiều, hào khí ban đầu cũng không còn sót lại tí gì.

Trong lòng của ông cũng không để ý những thứ này, nhưng ông rất hi vọng con của mình có thể tỉnh lại, chỉ cần hắn có thể tỉnh lại, hắn thì cũng đã thỏa mãn rồi.

Mộ Thiên Tĩnh lập tức đi tới trước mặt Mộ Kình Lệ, không nói hai lời chính là nặng nề quỳ xuống, nói: “Cha, hài nhi bất hiếu.”

Mặc dù chỉ là một câu nói kia, nhưng mọi người đều biết những lời này thật trầm trọng , một câu nói kia bao hàm bao thiên ngôn vạn ngữ*( ngàn vạn lời muốn nói ), bao hàm áy náy sâu đậm của Mộ Thiên Tĩnh .

“Đã qua, chỉ cần con tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi a!” Mộ Kình Lệ kích động nói, vào giờ khắc này, vị lão nhân này cố chống giữ hồi lâu cũng không nhịn được mà rơi lệ.

Mấy người tại chỗ thấy một màn như vậy, trong lòng cũng hiện lên vài phần cảm động, trong mắt Mộ Chỉ Ly cũng hiện lên một nụ cười, rốt cục nguyện vọng lớn nhất của ông nội đã được thực hiện. Mặc dù ông đang khóc, nhưng nàng cũng biết đây là một ngày vui vẻ nhất trong nhiều năm qua của Mộ Kình Lệ.

Bạch Thịnh Triêu nhìn Mộ Thiên Tĩnh, trong lòng cũng có chút phức tạp, thật ra thì ông thấy tướng mạo thiên phú của Mộ Thiên Tĩnh cũng không kém, chỉ tiếc ban đầu Mạt Lăng đã đính hôn cho Lôi Tiêu Quân, lúc này mới tạo thành kết quả như vậy.

Đáng ăn mừng là hạnh phúc mặc dù muộn hơn hai mươi năm, nhưng ngày này cuối cùng cũng đến.

Người tu luyện như bọn hắn, tuổi thọ đều kéo dài không ngừng, sau này cuộc sống của họ còn dài. Thiên phú tu luyện của nữ nhi của mình cũng không tệ, chẳng qua là khi Mộ Thiên Tĩnh lâm vào hôn mê, nàng vì thương tâm cũng không tiếp tục tu luyện nữa.

Nói vậy bây giờ hai người bọn họ cũng phải tu luyện lại a, ông tin tưởng thiên phú của hai người bọn họ, tốc độ tăng lên cũng cực nhanh. Huống chi con gái, con rể của bọn họ hiện tại là cao thủ số một, số hai của Đại Lục Thiên Huyền, không phải không thừa nhận thân phận bối cảnh của Mộ Thiên Tĩnh hơn hai mươi năm qua thật đúng là biến hóa rất lớn.

Ai cũng sẽ không quên, tất cả đều do Mộ Chỉ Ly mang đến, nếu không có Mộ Chỉ Ly…, cũng sẽ không có ngày hôm nay. . . . . .

Mộ Kình Lệ đỡ Mộ Thiên Tĩnh dậy, Mộ Thiên Tĩnh lúc này mới đem chú ý chuyển dời đến trên người hai người đứng phía sau. Lúc trước sự chú ý của hắn đều đặt ở trên người Mộ Kình Lệ, cũng không có tâm thần đi chú ý những người khác.

Chẳng qua là lúc này vừa nhìn, trong mắt Mộ Thiên Tĩnh không khỏi hiện lên vẻ cảnh giác, đối với Bạch Thịnh Triêu ấn tượng của hắn cực kỳ khắc sâu, nhất là khi ông ấy mang theo một đống người đi tới Mộ gia, mạnh mẽ bắt Bạch Mạt Lăng đi . Một khắc kia hắn đối với vị nhạc phụ cường thế này có ấn tượng khắc sâu.

Tại sao ông ta lại ở chỗ này? Bản năng trong lòng hắn cũng có chút ít khẩn trương, dù sao bộ dáng cường thế phản đối trước kia của Bạch Thịnh Triêu thật sự là quá ăn sâu bén rễ rồi*(tư tưởng vững chắc không thể lung lay).

Về phần một vị cao nhân bên cạnh Bạch Thịnh Triêu thì hắn cũng không nhận ra, nhưng có thể xác định chính là thực lực hắn cũng cực kỳ cường hãn, đứng ở nơi đó có một loại cảm giác sâu không lường được, nhất là khí độ vừa nhìn là biết thân phận tất nhiên không kém.

Nhìn thấy Mộ Thiên Tĩnh thay đổi sắc mặt, Bạch Thịnh Triêu trước mặt cũng có chút lúng túng, ai bảo đây đều là do trước kia ông tạo thành sai lầm đây?

Nhìn Bạch Mạt Lăng kia cười trộm, Bạch Thịnh Triêu cười nói: “Thiên Tĩnh a, cái này. . . . . . chuyện tình hơn hai mươi năm trước đã qua, trước kia là ta quá mức cường thế, coi như là ta già nên hồ đồ rồi, còn hi vọng cháu có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước a.”

Muốn Bạch gia lại ăn nói khép nép nói xin lỗi, trước kia căn bản là chuyện không thể, nhưng vào giờ khắc này ông cũng cam tâm tình nguyện làm như vậy. Mặc dù Bạch Thịnh Triêu ông là một người sĩ diện, nhưng cũng là một người ân oán rõ ràng.

Sai lầm chính là sai lầm, chưa bao giờ ông bởi vì mặt mũi mà phủ nhận sai lầm của mình, đây không phải là cách làm người của ông, huống chi như vậy sẽ ảnh hưởng tâm cảnh của ông.

Nghe được Bạch Thịnh Triêu nói…, Mộ Thiên Tĩnh cũng rất sững sờ.

Trong tim của hắn có một loại ảo giác, đó chính là hắn đang nằm mơ? Đây là mong muốn trước kia của hắn, nhưng bây giờ thật xảy ra! gia chủ Bạch gia cường thế lại nói xin lỗi với mình, khả năng này có thể xảy ra không?

Bạch Mạt Lăng chậm rãi đi tới bên người Mộ Thiên Tĩnh, cười nói: “Thiên Tĩnh, cha ta nói xin lỗi rồi, chàng còn không mau trả lời?” Sao nàng còn không biết Thiên Tĩnh đây là sợ ngây người? Nếu là mình chợt nhìn đến một màn này mà nói…, sợ là cũng sẽ giật mình nói không ra nói .

Nghe vậy, Mộ Thiên Tĩnh lúc này mới kịp phản ứng, nói: “Không có, Bạch tiền bối có thể tiếp nhận cháu, cháu đã vui vẻ nhất rồi! Đa tạ tiền bối thành toàn.”

Trên mặt Bạch Thịnh Triêu lộ ra nụ cười sướng khoái : “Con gái của cháu và Mạt Lăng cũng lớn như vậy rồi, vậy mà còn gọi ta là Bạch tiền bối có phải hay không có chút không đúng?”

Mộ Thiên Tĩnh giật mình, đang lúc tầm mắt mọi người tràn đầy nụ cười kêu lên tiếng : “Nhạc phụ.”

“Thế này mới đúng, ha ha!”

Mọi chuyện trôi qua, hết thảy ân oán trước kia ở hôm nay cũng hoàn toàn kết thúc. Trong lòng Mộ Thiên Tĩnh như cũ tràn đầy nghi ngờ, nhưng hắn tin tưởng Mạt Lăng sẽ đem này phát sinh hết thảy trong hơn hai mươi năm qua nói cho hắn biết .

Hắn không biết, trong thời gian nhiều năm như vậy đến tột cùng xảy ra chuyện gì, dường như hắn đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện tình đặc sắc, biến hóa lớn như vậy quả thực cùng trước kia là khác một trời một vực.

“Ta là cha Như Liệt, thân gia tương lai, hôm nay ta tới cũng vì thương lượng hôn sự của Chỉ Ly và Như Liệt.” Hàn Thành Hạo dẫn đầu lên tiếng giới thiệu thân phận của mình.

Nghe nói như thế, Mộ Thiên Tĩnh lúc này mới kịp phản ứng, lập tức cũng cười nói: “Thì ra là như vậy, có phụ thân như vậy khó trách sẽ có nhi tử ưu tú.”

“Khách khí khách khí, Chỉ Ly cũng vậy a.”

Vừa thấy mặt, hai người khen tặng lẫn nhau, chỉ mới nói mấy câu ngắn ngủi mà hai người đã giống như bạn tốt nhiều năm không thấy mặt, tán gẫu cực kỳ hợp ý.

Bọn người Mộ Chỉ Ly và Mộ Kình Lệ liếc lẫu nhau một cái sau đó chào hỏi Mộ Thiên Tĩnh, lập tức mấy người cùng nhau lui ra ngoài. Mặc dù bọn họ đều có nhiều chuyện muốn nói cùng với Mộ Thiên Tĩnh, vốn dĩ sau này cuộc sống còn rất dài, lúc nào muốn nói cũng được , hiện tại Mộ Thiên Tĩnh mới vừa tỉnh lại, có rất nhiều lời muốn nói với Bạch Mạt Lăng.

Hiển nhiên hai người Mộ Thiên Tĩnh và Bạch Mạt Lăng cũng biết được ý nghĩ của mọi người, nhếch miệng mỉm cười cũng không có cự tuyệt.

. . . . . .

Đoàn người Mộ Chỉ Ly đều mang khuôn mắt tươi cười, hôm nay đúng là một ngày rất vui vẻ!

Ngày thứ hai.

Mộ Thiên Tĩnh lần nữa xuất hiện ở trước mặt mọi người, mê võng trong mắt đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó thông thấu hiểu rõ. Hôm qua từ trong miệng Mạt Lăng chuyện khó hiểu đã phát sinh khi hắn hôn mê, nghe xong trong lòng của hắn rất kinh ngạc.

Khi hắn biết Ly nhi bị khổ trong mười lăm năm thì trong lòng của hắn rất khó chịu, nếu không phải bởi vì chính mình…, Ly nhi cũng sẽ không có tuổi thơ bi thảm như vậy, chỉ mới nghe kể sơ sài đã không đành lòng, huống chi là thừa nhận hết thảy?

Song khi biết được Ly nhi cũng tham gia chiến trường Thiên Huyền và đạt được tất cả thành tựu, thậm chí hiện tại đã trở thành người đứng đầu một phái, lúc đó trong tim của hắn cũng rất rung động.

Hắn tiến vào môn phái tu luyện đương nhiên cũng biết được đây hết thảy đến tột cùng có bao nhiêu thành tựu, huống chi là trở thành người đứng đầu một phái? Gian nguy trong đó tuyệt đối không phải là bọn họ có đủ khả năng thừa nhận , nghĩ tới Ly nhi mang theo Bạch gia cùng với Hàn gia cùng nhau hủy diệt Lôi gia, hơn nữa lại luyện chế ra đan dược thập phẩm để cứu tỉnh hắn, hắn thật không cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt ra rung động của bản thân đối với nữ nhi.

Những lời nói này là từ trong miệng người khác nói ra hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng , nhưng từ trong miệng Bạch Mạt Lăng thì hắn không thể không tin.

Trong lòng Mộ Thiên Tĩnh tràn đầy mừng rỡ, con gái của mình lại có tiền đồ như vậy, hắn rất tự hào vì nữ nhi của mình! Đồng dạng, hắn cũng là hiểu Hàn Như Liệt cũng rất ưu tú, đúng như hắn phán đoán, nam tử này rất xứng đôi với con gái của mình.

Đây là một ngày người nhà của Mộ Chỉ Ly đầy đủ nhất, rốt cục cha của nàng , mẹ của nàng đã trở lại, hiện tại cuối cùng là một nhà đoàn tụ!

Tất cả người Mộ gia đều biết tin tức Mộ Thiên Tĩnh đã thức tỉnh , trong lúc nhất thời toàn gia tộc cũng vô cùng vui mừng. Này thật có thể nói là mừng vui gấp bội, chẳng những Mộ Chỉ Ly muốn thành hôn, mà Mộ Thiên Tĩnh cũng tỉnh lại, dường như chuyện tốt dồn dập xảy đến Mộ gia .

Những gia tộc khác ở trong Hoàng Thành đều rối rít đến đây chúc mừng, ngay cả Hiên Viên Long cũng chạy tới chúc mừng. Thiên thăng quốc của bọn hắn bây giờ đã không còn là vương quốc hạ đẳng trước kia rồi, mà nay trở thành vương quốc thượng đẳng.

Mặc dù thực lực Thiên Thăng quốc bây giờ vẫn còn so kém với bọn hắn, thực lực toàn thân vương quốc muốn tăng lên phải có đầy đủ tài nguyên và cần thời gian nhất định mới có thể chân chính phát triển lớn mạnh lên, nhưng là hiện tại ngay cả vương quốc cao đẳng cũng không dám ở trước mặt bọn họ khiêu chiến.

Bởi vì Thiên thăng quốc hiện tại đã có Thiên Âm Môn quản hạt, có môn phái ủng hộ, đây là ước mơ tha thiết của tất cả vương quốc, điều này có nghĩa rằng sau lưng của bọn họ có Thiên Âm Môn làm núi dựa!

Người nào không biết địa vị Thiên Âm Môn ở trong các môn phái có thể nói là như mặt trời ban trưa, đầu tiên là tiêu diệt Lôi gia, sau đó tiêu diệt Khấp Huyết Minh, danh tiếng dược sư đệ nhất thiên hạ cũng rơi vào trên người Môn chủ Thiên Âm Môn, cộng thêm hiện tại nàng ấy chuẩn bị thành thân với Hàn Như Liệt cao thủ đệ nhất thiên hạ, có thể nói hiện tại danh tiếng đứng đầu đúng là Thiên Âm Môn!

Có thể nói hiện tại căn bản không có người dám đi tìm Thiên Âm Môn gây phiền toái, trừ phi là mình không muốn sống.

Quốc vương Thiên Thăng quốc vẫn là Hiên Viên Long, nhưng hiển nhiên Mộ gia ở Thiên thăng quốc đã là địa vị siêu nhiên, mà Mộ Chỉ Ly còn lại là chân chính chúa tể của cả Thiên thăng quốc. Dù sao chỉ cần Mộ Chỉ Ly ra lệnh một tiếng, Thiên Thăng quốc lập tức sẽ bị san thành bình địa.

Để cho Hiên Viên Long cao hứng chính là Mộ Chỉ Ly cũng không có bởi vì tự thân địa vị biến hóa mà đối với hắn vênh mặt hất hàm sai khiến, ngược lại vẫn tôn hắn là người đứng đầu một quốc gia, chỉ vì điểm này mà làm cho hắn vui lòng phục tùng tiếp nhận Mộ Chỉ Ly.

Thân là đứng đầu vương quốc hạ đẳng, quá nhiều người cao ngạo với hắn, nhưng hắn chỉ có thể lựa chọn dễ dàng tha thứ, nhưng chỉ riêng Mộ Chỉ Ly làm cho hắn chân chính chịu phục, bản tính không kiêu không nóng nảy như vậy mới có thể đạt tới trình độ làm cho người ta phải ngước nhìn.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ Mộ gia đông như trẩy hội, khách nhân đến đây bái phỏng nối liền không dứt.

Trên mặt Bạch Mạt Lăng vẫn luôn nở nụ cười, dường như là muốn lấy lại nụ cười đã mất hơn hai mươi năm qua, cả người Mộ Kình Lệ phong thái toả sáng, phảng phất trong một đêm trẻ ra mấy tuổi.

Hai người Bạch Thịnh Triêu và Hàn Thành Hạo cũng không có rời đi, dù sao bọn họ cũng không có việc lớn gì phải xử lý, vẫn ở tại Mộ gia, dù sao chuẩn bị hôn sự cũng là một chuyện rất phức tạp.

Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt đều tâm đầu ý hợp, đương nhiên kết hôn là không thể tránh khỏi, hơn nữa nhất định phải chuẩn bị một đám cưới thật hoành tráng.

Chỉ là, hiện tại bọn hắn có thêm một vấn đề phức tạp, đó chính là ở chỗ nào thì tổ chức hôn lễ tốt nhất, nhưng vấn đề này bàn đi rồi bàn lại , cuối cùng không có một cái kết quả nào.

Đối với vấn đề này thì Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt lại không có ý kiến gì cả, căn bản bọn họ không thèm để ý tổ chức hôn lễ ở chỗ nào, huống chi các trưởng bối đang tranh giành vấn đề này, nếu bọn họ mà còn xen vào nữa thì rất có thể sẽ dẫn lửa thiêu thân.

Bọn họ đang đợi Thiên nhi và Mộ Dật Thần trở về, bọn hắn ở tộc Khiếu Nguyệt Thiên Lang cũng đã lâu rồi, chắc hẳn sẽ nhanh chóng trở về a.

Đêm nay, Mộ Thiên Tĩnh đến phòng của Mộ Chỉ Ly.

Nhìn thấy Mộ Thiên Tĩnh, thì trên mặt Mộ Chỉ Ly cũng nở nụ cười:” Cha! Muộn như vậy rồi, cha lại đến đấy, có chuyện gì ạ?”

Quan hệ giữa hai cha con nàng vô cùng tốt, tuy nhiều năm không thấy Mộ Thiên Tĩnh, nhưng khi bắt đầu ở cùng nhau thì lại không có nửa phần cảm giác xa cách, dù sao lúc trước Mộ Chỉ Ly cũng đã tưởng tượng quá nhiều về chuyện của Mộ Thiên Tĩnh.

Bởi vì thời thời khắc khắc đều ghi tạc trong lòng thì làm sao sẽ có cảm giác xa cách.

Nghe vậy, Mộ Thiên Tĩnh cũng khẽ gật đầu, trên khuôn mặt như ngọc kia lại không có một chút ý tứ gì:” Ta có một chuyện muốn thương lượng cùng với con. Một mình ta thì không nghĩ ra biện pháp nào tốt cả.”

Trên mặt của Mộ Chỉ Ly hiện lên một tia nghi hoặc:” Chuyện gì ạ? Cha không cần để ý, cha cứ nói thẳng đi” Ngược lại nàng rất hiếu kỳ cha của mình có chuyện gì mà không giải quyết được nhỉ?

Mộ Thiên Tĩnh thở dài, sau đó mới chậm rãi lên tiếng nói:” Ly nhi, con cũng biết, lúc trước cha không có gì cho mẹ con, mẹ con bất chấp tất cả để ở bênh cạch cha. Những năm gần đây nàng ấy đã phải chịu rất nhiều ủy khuất, thanh danh bị phá hủy cũng vì cha, so ra mà nói thì cha không làm được cái gì cả.”

Nghe đến đó , Mộ Chỉ Ly cũng gật đầu nhẹ nhàng. Đúng như lời của Mộ Thiên Tĩnh, Bạch Mạt Lăng là một nữ tử liều lĩnh vì tình yêu, rất may Mộ Thiên Tĩnh cũng là một nam nhân tốt đáng giá gửi gắm cả đời.

“Ý định của cha là như thế nào?”

“Tuy rằng mọi người đều biết mẹ con là nữ nhân của cha, nhưng trên thực tế cha cũng không cho mẹ con một hôn lễ đàng hoàng. Thân là nữ tử, không được một lần mặc hỉ bào thì rất tiếc nuối, cha không muốn mẹ con bị ủy khuất.” Trên mặt Mộ Thiên Tĩnh rất nghiêm túc.

Lúc trước ở cùng với Bạch Mạt Lăng, hắn đã thề rằng sẽ làm cho nàng trở thành nữ tử hạnh phúc nhất thế gian, chỉ là đã muộn mất hai mươi năm, nhưng ít ra vẫn còn thời gian để bù đắp lại.

Hắn rất tin tưởng Mạt Lăng ở bên mình tuyệt đối là không ủy khuất, hắn cũng có bản lĩnh để làm cho Mạt Lăng hạnh phúc, nhưng có những chuyện không phải là ngày sau đối tốt với nàng thì có thể bù đắp được . Nữ tử khác có thì hắn cũng cấp cho Mạt Lăng.

Tại thời khắc này, Mộ Chỉ Ly cũng thật rõ ràng tại sao dưới áp lực nặng nề như thế mà mẹ vẫn bất chấp tất cả để lựa chọn cha, có lẽ đó cũng là một loại lãng mạn a, kiểu lãng mạn thuộc về cha mẹ. Nam tử như vậy thì nữ tử nào cũng có thể vì hắn mà bỏ qua tất cả.

“Con hiểu rõ ý tứ của cha, cha muốn kết hôn cùng với mẹ , đúng không? Chuyện này rất tốt, chắc chắn mẹ cũng rất vui mừng a.” Mộ Chỉ Ly cười nói, chợt lên tiếng lần nữa:” Cha không muốn nói cho mẹ biết là muốn cho mẹ một sự bất ngờ?”

Mộ Thiên Tĩnh mừng rỡ gật đầu:” Đúng vậy.” Con gái của mình thật là thông minh, từ một điểm mà đã thông suốt hết tất cả.

Sau một khắc, Mộ Thiên Tĩnh cũng có chút khó xử mà nói:” Nhưng trong khoảng thời gian ngăn này cha của con cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt, cho nên mới tìm con để thương lượng một chút.”

Trong đêm này, hai người Mộ Chỉ Ly và Mộ Thiên Tĩnh bàn bạc một hồi lâu, khi Mộ Thiên Tĩnh trở về thì đã là đêm khuya rồi. Đối với điểm này thì Bach Mạt Lăng cũng không có nghi ngờ gì, Ly nhi chuẩn bị kết hôn, Thiên Tĩnh có một số việc muốn dặn dò cũng nên.

Sau hai ngày nữa là đến tiết Linh Uyên rồi, đây là thời gian náo nhiệt nhất của đại lục Thiên Huyền.

Mỗi lần đến ngày này, sẽ có rất nhiều người có tình cảm bày tỏ tình yêu thậm chí cùng một chỗ, tại ngày này mọi người cũng có thể vứt bỏ tất cả lễ nghi trói buộc, thỏa thích bày tỏ tình cảm với người mình yêu, cho nên đối với rất nhiều người hữu tình thì ngày này rất quan trọng với bọn họ.

Hàn Như Liệt phát hiện, mấy ngày nay Ly nhi rất bận rộn, thậm chí buổi sáng mình thức dậy đã không thấy bóng dáng của Ly nhi rồi, không khỏi cảm thấy rất kỳ quặc.

Sáng sớm ngày thứ hai hắn đi theo Ly nhi để xem rốt cục nàng đang làm cái gì. Song, khi hắn thấy chuyện làm cho Ly nhi bận rộn thì khẽ giật mình, bị Hàn Như Liệt phát hiện thì Mộ Chỉ Ly cũng không có giải thích gì nhiều, lập tức lôi kéo Hàn Như Liệt vào cuộc.

Tiết Linh Uyên

Trong ngày này thì Hoàng Thành vô cùng náo nhiệt.

Tất cả nam nữ trẻ tuổi đều chạy ra đường cái để ngắm phong cảnh đi, hôm nay có nhiều hội biểu diễn, đến tối còn có hội hoa đăng, tuyệt đối là thời gian vui sướng nhất.

Ngày này Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt cũng ra cửa, đối với hai người này đi ra ngoài là trong dự liệu của mọi người, dù sao bọn họ là một đôi khiến cho tất cả mọi người trong thiên hạ này hâm mộ.

Nhưng mà, chạng vạng tối thì Mộ Thiên Tĩnh cũng lôi kéo Bạch Mạt Lăng ra ngoài. Vốn là Bạch Mạt Lăng không muốn đây, dù sao con của bọn họ cũng đã lớn như vậy rồi, hiện tại đi ra ngoài có chút kỳ lạ. Cuối cùng không chịu được sự quấy rầy của Mộ Thiên Tĩnh, cho nên đành đi ra ngoài cùng với hắn.

Bạch Mạt Lăng ở Mộ gia cũng đã lâu rồi, nhưng hầu như nàng luôn ở trong nhà, rất ít đi ra ngoài. Hai người đều là người tu luyện, hơn nữa tu vi cũng không thấp, bọn họ thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi tuổi mà thôi, nhìn thế nào cũng không giống là cha mẹ của Mộ Chỉ Ly, mà giống ca ca và chị dâu của nàng ấy hơn.

Khi hai người đi lại trên đường cũng nhận lấy không ít ánh mắt hâm mộ của mọi người, dù sao tuấn nam mỹ nữ luôn là đối tượng hâm mộ của mọi người.

Cảm nhận được điều này, Bạch Mạt Lăng vốn có cảm giác không được tự nhiên thì cũng hoàn toàn biến mất, ngược lại có chút hưởng thụ cảm giác này, bước chậm cùng Mộ Thiên Tĩnh, cái này chính là mộng tưởng của nàng đã mong chờ từ lâu.

Trên cầu Hồng Loan lúc này tụ tập rất nhiều nam nữ trẻ tuổi, hai người Mộ Thiên Tĩnh cũng đi lên cầu Hồng Loan, nhìn nước chảy phía dưới, gió nhẹ thổi có một loại cảm giác rất thoải mái.

Nhưng mà, thời điểm hai người Mộ Thiên Tĩnh đứng giữa cầu, người xung quanh dần dần tán ra để lại một khu vực trống rỗng cho hai người.

Nhìn thấy một màn này, trên mặt Bạch Mạt Lăng hiện lên vẻ kinh ngạc: “Đây là xảy ra chuyện gì?” Vì sao mọi người lại tản ra như thế? Không khỏi có chút kỳ quái.

Nhưng mà, sau một khắc, miệng Bạch Mạt Lăng há to, không thể tin được tất cả xảy ra trước mắt mình.

Xung quanh hai người bọn họ lại xuất hiện một cái hình trái tim bằng hoa hồng, dưới chân họ tràn đầy màu đỏ giống như rặng mây màu đỏ ở cuối chân trời sáng lạn đến mê người.

Mọi người xung quanh vây xem nhìn thấy một màn này cũng mở to hai mắt ra mà nhìn, đây quả thực là thần kỳ, Tại sao tự dưng lại xuất hiện những đóa hoa này? Mà trùng hợp là hai người bọn họ đứng giữa hình trái tim này?

Trong lúc nhất thời mọi người vây xem ngày càng nhiều, Bạch Mạt Lăng nhiễm nhiên trở thành đối tượng hâm mộ của tất cả nữ tử tại đây.

Mà ngày cả Mộ Thiên Tĩnh cũng rất kinh ngạc, tuy nhiên Ly nhi cũng nói chuyện này với hắn rồi, nhưng khi nhìn thấy chuyện này thì hắn vẫn rung động một phen, trên dung nhan anh tuấn kia cũng giương lên một nụ cười như tắm gió xuân.

Tại trong tầm mắt của mọi người, đột nhiên Mộ Thiên Tĩnh quỳ một chân xuống, mà trên tay hắn cũng hiện ra một đóa hoa hồng đỏ rực.

Một màn này làm cho tất cả mọi người kinh hô, tràng cảnh lãng mạn như vậy, mọi người mới thấy lần đầu tiên, thấy những điều chưa bao giờ thấy. Tại một ngày lễ đặc biệt, lại có cử chỉ đặc thù như vậy, chắc hẳn sẽ chinh phục được trái tim của bất kỳ một nữ tử nào.

“Mạt Lăng! Gả cho ta.” Vẻ mặt của Mộ Thiên Tĩnh rất thành thật mà nói, đồng thời giơ cao bó hoa trong tay lên…, đợi Mạt Lăng tiếp nhận.

Lúc này thì Bạch Mạt Lăng đã không nhịn được mà lệ rơi đầy mặt, như thế nào cũng không nghĩ đến Mộ Thiên Tĩnh vì mình mà làm nhiều chuyện như vậy, tại đây ngoài ý muốn làm cho nàng một cái kinh hỉ như vậy.

Nàng thề, Nàng Bạch Mạt Lăng chưa từng có hạnh phúc như thế. Trong nhận thức của nàng, chỉ cần ở bên cạch Mộ Thiên Tĩnh là được rồi, mặc dù không có thành thân nhưng cũng có một chút tiếc nuối, mà nàng cũng không cần.

Thế nhưng Mộ Thiên Tĩnh lại làm chuyện này vì nàng. Làm cho nàng không còn một tiếc nuối nào hết.

Chợt, trong tầm mắt của mọi người, Bạch Mạt Lăng khẽ gật đầu, tiếp nhận hoa hồng kiều diễm trong tay Mộ Thiên Tĩnh.

Lúc này Mộ Thiên Tĩnh mới đứng dậy, trên mặt tràn đầy nụ cười mà ôm Bạch Mạt Lăng vào lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc