Y THỦ CHE THIÊN

Trong lòng xuất hiện cảm giác nguy hiểm, Mộ Dật Thần chau mày, trong đôi mắt tràn ngập đau đớn, mặc cho hắn vùng vẫy như thế nào, trước mắt vẫn không thể nhìn thấy gì.

Không chỉ không nhìn thấy mọi thứ, thậm chí cảm giác của hắn đối với vạn vật xung quanh cũng yếu đi, giống như đưa thân vào một vùng sáng, không biết được xung quanh xảy ra chuyện gì.

Một chiêu này, hắn cũng từng lĩnh hội qua, Thiên Nhi cũng có chiêu số này, chỉ là thực lực của Thiên Nhi khác xa so với Quang Minh lão nhân, cùng một chiêu thức nhưng khi xuất ra lại khác biệt không nhỏ.

Cầm Uyển Kim nhìn vẻ mặt mờ mịt của Mộ Dật Thần, miệng tươi cười yêu mị pha trộn với nồng đậm sát khí, lưỡi dao quang minh sắc bén lại bắn ra, mạnh mẽ tấn công Mộ Dật Thần.

Hôm nay sẵn tiện giúp Hắc Ám lão nhân một chuyện, giải quyết Hắc Ám chi tử giùm lão ta, ngẫm lại bản thân mình có thể một lần giải quyết ba tên người thừa kế thuộc tính, tâm trạng tốt lên hẳn.

- A...

Một tiếng kêu rên từ trong miệng Mộ Dật Thần truyền ra, hàng loạt các lưỡi dao sắc bén đâm vào cơ thể hắn, chỉ một thoáng, y bào màu tím đã nhuốm đầy máu tươi, vết thương sâu nhìn thấy cả xương trắng, trông thật ghê rợn.

Mộ Chỉ Ly run lên, nhìn mặt biển bị máu nhuộm đỏ, lòng nàng quặn thắt, một mình Dật Thần đối phó với Quang Minh lão nhân, kết cục thế nào có thể biết trước, mà hiện tại nàng cũng chẳng giúp đỡ được gì.

Lần đầu tiên, Mộ Chỉ Ly cảm nhận sự bất lực của mình, tuy rằng trước kia đã dự liệu được ngày hôm nay, nàng cũng không sợ mình sẽ chết, nhưng nhìn thấy Thiên Nhi và Dật Thần vì mình mà trọng thương, nàng mới cảm thấy thật là tàn khốc.

Hàn Như Liệt dùng ánh mắt nhắc nhở Mộ Chỉ Ly, ngay bây giờ, Chỉ Ly tuyệt đối không được để cảm xúc ảnh hưởng tới chiêu thức này, nếu không thì tất cả sẽ thất bại trong gang tấc!

Nhận được ánh mắt của Hàn Như Liệt, Mộ Chỉ Ly gật gật đầu, nàng hiểu tình cảnh bây giờ của bọn họ, tuyệt đối sẽ không để mọi thứ trở thành công cốc.

Mộ Dật Thần ngã xuống biển, nước biển đỏ như máu bao quanh hắn, mắt hắn nhắm chặt, quần áo màu tím đã rách bươm, trên người lại huyết nhục mơ hồ, giờ phút này ngay cả lực để đứng lên hắn cũng không còn, lênh đênh trên mặt nước, sắt mặt tái nhợt.

Tại sao mình lại bất lực như thế? Ngay cả sức lực để phản kháng cũng không có! Nhớ lại lúc Thiên Nhi bị trọng thương, trong lòng Mộ Dật Thần lại thấy không cam lòng, tại sao a? Nếu thực lực của mình có thể cường đại hơn một chút, sẽ không lâm vào tình huống hiện tại!

- A...

Giống như dã thú rống giận, tiếng gầm lớn truyền ra từ miệng Mộ Dật Thần, hắn cố gắng đứng thẳng dậy, một thân đầy máu, nhìn Quang Minh lão nhân, ánh mắt bướng bỉnh.

Nếu hắn không thể chiến đấu, vậy thì sẽ dùng tính mạng này kéo dài thời gian cho bọn Mộ Chỉ Ly! Ít nhất, hắn không cho phép bản thân mình yếu đuối chết đi, ít nhất, hắn muốn nỗ lực hết mình, ít nhất, hắn không muốn hối hận!

Cầm Uyển Kim nhìn thấy Mộ Dật Thần đứng lên, trong mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc, Mộ Dật Thần bị thương nặng như vậy, tại sao vẫn có thể đứng lên?

Một đôi mắt phiếm tơ máu khiến lòng người phát lạnh, mắt hơi nhíu lại, không hiểu tại sao Mộ Dật Thần lại kiên trì như vậy. Lúc trước cũng có người ở trước mặt bà kiên trì cố gắng, nhưng chỉ khiến cho bà cười nhạo.

Chỉ là, tại sao lại có nhiều người kiên trì như vậy? Chẳng lẽ, bọn họ không biết kiên trì đối với thế lực trước mắt là không có ý nghĩa sao?

Trong mắt đẹp xẹt qua vẻ thấu hiểu, Cầm Uyển Kim cười lạnh, nói.

- Ngươi muốn kéo dài thời gian cho bọn chúng? Thấy ngươi rơi vào tình huống thế này, bọn chúng cũng không chịu xuất hiện, ngươi vì cái gì mà muốn bảo vệ cho bọn chúng?

Mộ Dật Thần mâu quang u ám, thân thể như tùng bách cao ngất, kiên nghị bất khuất, nhìn Quang Minh lão nhân, trong lòng đột nhiên có hơn một tia thương hại.

- Uổng công ngươi sống nhiều năm như vậy, ngay cả cái gì là tình cảm chân chính cũng không hiểu, thật đáng buồn thay!

Một câu nói đơn giản của Mộ Dật Thần lại đâm trúng tim đen của Cầm Uyển Kim, bà giận tím mặt.

- Nực cười!! Ngươi vì cái loại tình cảm đó mà kiên trì chống đối ta, chẳng là cái thá gì!!!

Ngữ khí biến đổi, trong mắt Cầm Uyển Kim đã hiện lên sát ý, vốn định trêu chọc tiểu tử này một chút, mà lại bị tên tiểu tử này châm trúng chỗ đau, một khi đã như vậy, bà nhất định phải khiến chúng chết thống khổ!

Bỗng nhiên tay bà đánh về phía Mộ Dật Thần, năng lượng quang minh trong nháy mắt tạo thành một cơn lốc quang minh, giống như rồng, như phượng, rống lên giận dữ rồi lao xuống.

Đối mặt với lực lượng quang minh đang tấn công đến thì từ bên trong xương cốt Mộ Dật Thần truyền ra một cảm giác đau đớn, hai bên áp chế thuộc tính năng lượng, áp bách đến mức này đã khiến hắn khó chịu đến cực điểm.

Hai tay nắm hờ, thả lỏng, Mộ Dật Thần tự cười bản thân mình, đến ngay cả lực lượng như vậy mà cũng không có sao? Lúc trước lực lượng quang minh đã chiếm cứ thân thể hắn, làm cho hắc ám chi lực sụp đổ, thân thể đã trở thành một cái vỏ rỗng.

Cầm Uyển Kim cười hung tợn, trong lòng sảng khoái, khiến tiểu tử này chết trước mặt mình thì tất cả cố gắng của hắn chỉ làm trò cười cho thiên hạ mà thôi.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc như thế này thì đột nhiên nước biển văng lên tung tóe, văng đến người Mộ Dật Thần thì trong đáy mắt hắn hiện lên sự vui mừng.

Sắc mặt Mộ Chỉ Ly ửng đỏ lên, lửa giận trong lòng đã thiêu đốt đến cực điểm, bộ dạng của Mộ Dật Thần khiến lòng nàng đau như cắt, trong lòng giống như bị ai đó cầm dao cứa vào, nàng sẽ không suy nghĩ thêm nữa, hợp lực đánh một trận, nàng không thể để những người mà nàng yêu thương nhất bỏ mạng trước mặt mình được.

Ánh mắt Quang Minh lão nhân thay đổi, nhìn hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt đột nhiên xuất hiện, ánh mắt bà dừng lại ở quang cầu rực rỡ trên tay Mộ Chỉ Ly, khí tức này bà không xa lạ gì, chính là khí tức Quang Minh phù chú, tuy nhiên Quang Minh phù chú này so với Hắc Ám phù chú mà Hoàng Phổ Vân trúng phải lúc trước còn mạnh hơn nhiều.

Nếu như Mộ Chỉ Ly khắc phù chú này lên người Hoàng Phổ Vân thì Hoàng Phổ Vân chắc chắn bị phế đi rồi, chẳng lẽ là do nàng ta vừa mới ngưng luyện ra được? Rõ ràng là bà đã nhìn thấy Mộ Chỉ Ly ngưng luyện phù chú một cách thành thục, như vậy.....sức sáng tạo thật là đáng sợ.

Mộ Chỉ Ly không chút do dự nào, tất cả lực lượng trong nháy mắt bạo phát lên, thực lực tăng lên đến cực điểm, di chuyển chớp mắt, thân hình quỷ mị, bước đi không theo hướng nhất định, ngay sau đó chợt nhanh chóng hiện lên một giác độ, cầm quang cầu trong tay đánh úp về phía Quang Minh lão nhân.

Con ngươi Cầm Uyển Kim hơi co lại, Mộ Chỉ Ly xảo quyệt khi dùng giác độ, đúng là nằm ngoài dự đoán của bà, bà nghênh đón đòn công kích này.

- Ầm!

- Bốp bốp bốp!

Bầu trời giống như ngập tràn pháo hoa, ánh sáng lóe lên, rơi xuống biển, tiếng nổ vang lên ầm trời, quang vũ khắp bầu trời, cực kì đẹp, tuy nhiên, đám người Mộ Chỉ Ly nhìn vào quang vũ thì tâm tình cực kì nghiêm trọng.

Đây là chiêu thức có khả năng ngưng luyện cực mạnh, nếu một đòn này mà cũng không có tác dụng gì thì kết quả ra sao bọn họ cũng có thể đoán ra rồi.

Trước mắt là một ánh sáng chói lóa, bao phủ lấy Quang Minh lão nhân, Mộ Chỉ Ly lập tức nói:

- Trốn!

Bọn họ không có năng lực để tiếp tục đối phó với Quang Minh lão nhân nên chỉ có thể chạy trốn. Đây là cơ hội duy nhất.

Mộ Chỉ Ly vừa dứt lời thì ba người không hề do dự, lao xuống nước, nhanh chóng chạy đi.

Tuy nhiên máu cứ lan ra nên Mộ Dật Thần dừng lại, nói:

- Chúng ta tách nhau ra đi, ta đi một hướng để dụ Quang Minh lão nhân, các ngươi nhân cơ hội mà trốn đi.

Nghe vậy Mộ Chỉ Ly lập tức lắc đầu:

- Không được, bọn ta không thể bỏ ngươi được, hôm nay ngươi đã tận lực chống đỡ rồi, hãy mau theo ta trở về trụ sở bí mật, nếu cuối cùng chúng ta vẫn không thể trốn được thì hãy chết chung một chỗ đi.

Giọng nói của Mộ Chỉ Ly chắc như đinh đóng cột, không cho hắn từ chối, nàng tuyệt đối không thể buông Dật Thần ra được.

- Ly nhi nói đúng, đừng nói ngu ngốc như vậy nữa, lúc Thiên Nhi bị thương nặng ngươi cũng không bỏ Thiên Nhi thì lẽ nào bọn ta lại bỏ ngươi sao? Trong mắt bọn ta thì ngươi còn quan trọng hơn cả mạng sống của bọn ta nữa.

Ánh mắt Hàn Như Liệt sắc bén, vừa vung tay lên thì Mộ Dật Thần liền bị hắn mang vào trụ sở bí mật.

Sau đó, bên cạnh Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt xuất hiện hơn 100 người. Hôm nay muốn tránh cũng không thể tránh, bọn họ chỉ còn biện pháp duy nhất.

Một lưỡi dao sắc bén nhất loạt xuất hiện trong tay mọi người, họ cứa vào cánh tay, máu tươi không ngừng chảy ra, mặt biển lần thứ hai được nhuộm đỏ, mọi người chia làm nhiều hướng khác nhau bơi đi. Nếu như bọn họ bị Quang Minh lão nhân bắt lại thì toàn bộ tu luyện giả ở trụ sở bí mật cũng không thể sống sót được, hành động như vậy có thể khiến bọn họ mất mạng, nhưng cũng có thể còn một vài người giữ lại được tính mạng.

Tu luyện giả trong trụ sở bí mật được huấn luyện nghiêm chỉnh nên Mộ Chỉ Ly hầu như không giải thích gì, đa số đều nghe theo mệnh lệnh của Mộ Chỉ Ly mà thực hiện. Từ lúc bọn họ nhìn thấy Mộ Dật Thần bị thương nặng thì họ liền hiểu được lần này sẽ gặp phải một kẻ thù mạnh nhất từ trước đến giờ.

Lúc tất cả trước mắt Cầm Uyển Kim khôi phục lại như bình thường thì ba người Mộ Chỉ Ly đã sớm biến mất, mặt mày u ám, trên khuôn mặt bà hiện lên sự tức giận:

- Mấy tiểu tử kia lại có thể thi triển ra Quang minh phù chú đến trình độ này, đúng là đánh giá thấp bọn nó rồi.

Nếu có người ở đây thì sẽ phát hiện ra trên gương mặt của Cầm Uyển Kim bỗng xuất hiện một Quang minh phù chú ở đó. Đường hoa văn tuy nhỏ nhưng lại thấy rõ.

Mặc dù bà nỗ lực phản kháng, thế nhưng Quang minh phù chú vẫn trói buộc được bà, may mà thuộc tính lĩnh ngộ của Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt mới chỉ là lục trọng. Bị dính Quang minh phù chú nhưng bà cũng sẽ gỡ bỏ được nó, hôm nay đợi sau khi trở về bà sẽ tìm Hắc Ám lão nhân trợ giúp giải trừ phù chú đáng nguyền rủa này.

Ánh mắt nhìn vào nước biển cuồn cuộn, bà hừ lạnh một tiếng:

- Các ngươi, hôm nay nhất định phải chết trong tay ta.

Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt thi triển tốc độ nhanh nhất, ở ngoài khơi không giống như mặt đất bằng phẳng, lòng của hai người càng lúc càng nặng nề, với lực lượng của Quang Minh lão nhân, e rằng với cách này cũng không có tác dụng nhiều, cuối cùng bọn họ cũng sẽ bị phát hiện thôi.

Nhưng bây giờ họ không có tâm tư để lo lắng nhiều, bây giờ chỉ có thể đi từng bước mà thôi.

Tịch diệt sâm lâm, đoàn người Yên Hồng Hãn rốt cuộc cũng đến được nơi truyền thừa, nhìn nơi truyền thừa chưa bị phá hủy thì trên khuôn mặt mọi người hiện lên sự vui mừng khôn xiết.

- Tìm nhiều năm như vậy cuối cùng chúng ta cũng không bị thất vọng.

Yên Hồng Hãn kích động nói, hắn hiểu rằng việc này là trách nhiệm của hắn, gánh nặng trên vai hắn, chưa bao giờ dám lơ là, nhiều năm nỗ lực, hôm nay nhận được thành quả, cảm giác này khó mà nói thành lời được.

Yên Uẩn Viễn nhìn nơi truyền thừa kia, trong lòng cũng kích động không ít, trách nhiệm của hắn với Yên gia giờ đã hoàn thành rồi.

Ngay sau đó một tòa cung điện khổng lồ xuất hiện trước mặt họ, trong nháy mắt nhìn thấy cung điện xuất hiện thì ai cũng kinh ngạc, âm thầm sợ hãi, quả không hổ danh là nguyên tố truyền thừa à, tòa cung điện trước mặt này chỉ có thể là truyền thừa thôi.

Trong mắt mọi người đầy vẻ mong đợi, nếu bọn họ có thể nhận được truyền thừa thì rất có thể tương lai bọn họ sẽ là nguyên tố lão nhân, đạt được cảnh giới bất tử, đồng thời thực lực sẽ vô cùng mạnh mẽ, từ đó về sau trời đất to lớn sẽ do bọn họ đảm nhiệm.

Đây hầu như là giấc mơ của đệ tử Yên gia, cho dù là bất kì ai trong Yên gia nhận được truyền thừa thì Yên gia đều sẽ phát triển mạnh, nhưng nói cho cùng thì ai cũng mong mình sẽ là người nhận được truyền thừa.

Yên Uẩn Viễn nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, chậm rãi nói:

- Các ngươi thử một chút đi, để xem ai là người có thể nhận được truyền thừa.

Truyền thừa là một chuyện, nhưng phải xem ai là người có duyên nữa, nhất là nguyên tố truyền thừa, điều kiện hà khắc thế nào cũng không cần nói nữa.

Cũng rất có khả năng là trong cả đám người bọn họ không có ai thành công nhận được truyền thừa cả, đám người Mộ Chỉ Ly để cho bọn họ đến đây trước đã là rất hiếm rồi.

- Yên bá, bá có muốn thử một chút không?

Yên Hồng Hãn dò hỏi, hắn thấy thực lực của Yên Uẩn Viễn rất mạnh, cho ông ấy thử mới là cơ hội lớn nhất.

Yên Uẩn Viễn cười lắc đầu:

- Ta vốn muốn sống tự do, những năm gần đây làm người bảo vệ vậy là đủ rồi, ngươi vẫn muốn ta tiếp tục làm người bảo vệ cho Yên gia sao? Huống chi nếu ta có duyên thì đã sớm nhận được truyền thừa rồi, với lại đã từng tuổi này rồi, không còn thích hợp nữa.

Hắn cũng giống như Tù Vô Bi, sống nhiều năm như vậy, chuyện trên thế gian họ đã nhìn thấy nhiều, chuyện bất tử cũng không quá hấp dẫn, chi bằng cứ sống như vậy đi, không cần phải mang theo trách nhiệm này nọ, sống an nhàn tự tại sẽ tốt hơn nhiều.

Nghe vậy Yên Hồng Hãn dừng lại một chút, cũng không nói thêm nữa mà tiếp tục quan sát truyền thừa.

- Đây là truyền thừa Thổ thuộc tính (đất).

Yên Uẩn Viễn chậm rãi nói. Trong khoảng thời gian này cũng đã đủ để bọn họ phán đoán được thuộc tính truyền thừa.

Yên Uẩn Viễn vừa dứt lời thì không ít đệ tử Yên gia hiện lên vẻ thất vọng, bọn họ không có Thổ thuộc tính nên truyền thừa này không liên quan gì đến họ cả, đồng nghĩa với việc những đệ tử có Thổ thuộc tính bị kích động không ngừng.

Yên Uẩn Viễn nhìn Yên Hồng Hãn, nói:

- Ngươi có Thổ thuộc tính vậy thì thử trước đi.

Yên Hồng Hãn gật đầu, lập tức ánh mắt của mọi người liền nhìn vào trong cung điện, ánh mắt sắc bén và nghiêm trọng, một khi đi vào trong đó thì tất cả không còn do hắn khống chế nữa.

Cầm Uyển Kim trôi giữa không trung, nhìn máu trôi trên mặt biển, mắt híp lại, lẩm bẩm nói:

- Muốn dùng cách này để khiến ta không nhận ra sao? Nghĩ đơn giản quá rồi đấy.....

Vừa dứt lời, thân hình Cầm Uyển Kim biến mất trong nháy mắt, ngay sau đó từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, trên mặt biển máu tươi đậm hơn vài phần.

Đột nhiên Cầm Uyển Kim nhìn về một phía, đôi môi khẽ nhếch lên:

- Lần này không ai có thể cứu được các ngươi đâu.

Mộ Chỉ Ly, Hàn Như Liệt và Mộ Dật Thần đồng thời phát hiện ra một một khí tức quang minh cực khủng đang tiến gần đến bọn họ.

- Quang Minh lão nhân.

Mộ Chỉ Ly nhỏ giọng nói, sắc mặt cực kì nghiêm trọng, hôm nay có thể nói là họ đã đi đến cùng đường, công kích như vậy cũng không ảnh hưởng đến Quang Minh lão nhân, chẳng lẽ hôm nay bọn họ thực sự phải bỏ mạng ở đây sao?

- Ha ha.

Một tiếng cười khanh khách truyền đến, Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt nghe như tiếng ma âm địa ngục.

- Các ngươi chạy tiếp đi.

Nếu đã bị đuổi theo thì hai người Mộ Chỉ Ly quyết định ngừng lại, thân hình khẽ động, chân đạp hư không, nhìn Quang Minh lão nhân đang cấp tốc đến gần, yên lặng mà chống đỡ.

Mộ Chỉ Ly chú ý tới đạo phù chú trên khuôn mặt Quang Minh lão nhân, trong lòng hiện lên một chút nghi hoặc, lúc trước rõ ràng trên mặt Quang Minh lão nhân không có đạo phù chú này, vậy bây giờ sao lại có?

Cảm nhận được ánh mắt của Mộ Chỉ Ly thì sắc mặt Cầm Uyển Kim hơi khó coi.

- Với thực lực của các ngươi mà có thể thi triển ra Quang Minh phù chú thì đúng là không tệ, nhưng lực lượng vẫn còn quá yếu.

Mộ Chỉ Ly nhíu mày, mắt lộ vẻ nghi hoặc.

- Chiêu bọn ta thi triển lúc nãy là Quang Minh phù chú sao?

Tên này nàng chưa nghe qua bao giờ, chẳng lẽ chiêu thức do mình bỗng nhiên nghĩ ra lại thực sự tồn tại sao?

Ánh mắt Cầm Uyển Kim ngưng lại, nhìn bộ dạng kinh ngạc của Mộ Chỉ Ly thì trong lòng càng khiếp sợ hơn, chẳng lẽ Mộ Chỉ Ly không biết về Quang Minh phù chú mà tự mình sáng tạo ra sao?

Nhưng nếu cái gì cũng không biết thì làm sao có thể thi triển Hắc Ám phù chú để đối phó với Hoàng Phổ Vân và thi triển Quang Minh phù chú đối phó với mình? Chuyện này hình hình như có chút khó hiểu à...

Trên thực tế, lúc Mộ Chỉ Ly đối phó với Hoàng Phổ Vân là hợp thể với Mộ Dật Thần, tất nhiên là hai thuộc tính dung hợp lại với nhau sẽ cực mạnh, còn đối phó với Quang Minh lão nhân thì lại nghĩ rằng thực lực của bà nhất định hơn họ rất nhiều, lúc dùng lực lượng Quang Minh thật sự là đánh bậy đánh bạ.

- Không sai.

Đến lúc này rồi bà cũng không cần giấu diếm nữa.

- Hôm nay các ngươi cũng sẽ đến Hoàng Tuyền thì chỉ có thể trách vì đã nhận truyền thừa của hai người Lưu Nhan Ngọc.

Khóe miệng Cầm Uyển Kim nở một nụ cười nhàn nhạt, bỗng nhiên đưa tay ra, hai đạo công kích từ lòng bàn tay nổ bắn ra xa, xuyên thủng hư không, bắn đến hai người Mộ Chỉ Ly với tốc độ ánh sáng.

Hai người thay đổi thủ ấn rất nhanh, nghênh chiến từng đạo công kích, tuy rằng có thể khiến cho lực lượng quang minh yếu đi vài phần nhưng tác dụng cũng không lớn.

- Ầm! Ầm!

Hai người bay ngược ra, phun một ngụm máu tươi giữa không trung, rơi xuống mặt biển.

Mộ Chỉ Ly chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đau rát, lực lượng Quang minh thuộc tính trong cơ thể nàng chạy tới chạy lui, thực lực của bản thân trong nháy mắt đã yếu đi.

Nàng nhíu mày, cứ thế này thì phải làm thế nào đây?

Xảo Xảo bay nhanh đến bên cạnh Mộ Chỉ Ly, nhìn Mộ Chỉ Ly bị thương nặng thì nước mắt nó khẽ rơi.

- Chủ nhân, người ổn không?

Mộ Chỉ Ly thấy Xảo Xảo đột nhiên xuất hiện thì vội vàng nói:

- Xảo Xảo, ở đây nguy hiểm lắm, ngươi mau trở về cho ta.

Xảo Xảo nước mắt lưng trong, lắc đầu.

- Không!

Bình luận

Truyện đang đọc