Y THỦ CHE THIÊN

Nghe được lời nói của Trọng Tôn Phong …, trên mặt mọi người tràn đầy vẻ kiên nghị. Vô Tận Hải chính là mục tiêu kết tiếp của bọn họ!

“Vô Tận Hải, tên như ý nghĩa là một vùng biển, là nơi do chư vị môn phái liên kết lập ra để khảo hạch đệ tử. Bên trong đầy rẫy nguy hiểm cùng với kỳ ngộ, rất nhiều đệ tử môn phái cũng muốn tiến vào Vô Tận Hải, bên trong rất có thể có bảo bối nha.

“Các ngươi nên nắm chắc tốt cơ hội này, tốt nhất có khả năng thì giúp đỡ lẫn nhau, dù sao các ngươi cũng là đệ tử của Trì Mân quốc ta.” Giọng nói Trọng Tôn Phong mang theo chút cảm khái, hiển nhiên hắn cũng không cưỡng cầu giữa các đệ tử có thể vui vẻ ở chung.

“Không biết môn phái là ở địa phương nào?” Bắc Minh Hải lên tiếng hỏi, vẫn nghe nói môn phái cường đại, lại chưa từng nghe được bất cứ tin tức gì về vị trí của môn phái.

Nghe vậy, Trọng Tôn Phong một phen lưỡng lự nói: “Chính là Bồng Lai bí cảnh ở phía đông Chủ thế giới này, nơi đó có chứa nhiều tiên đảo, các môn phái đều có vị trí vững vàng trên tiên đảo. Nơi đó, cùng với chúng ta là hai thế giới bất đồng, những Tu Luyện Giả mạnh mẽ ở nơi đó đều theo đuổi cuộc sống bất tử.

Không dối gạt các ngươi, ta cũng từng là đệ tử môn phái, chẳng qua là thực lực vẫn không được tinh tiến, bị buộc phải rời môn phái, mới đến Trì Mân quốc để làm hoàng đế. Hiện tại, mặc dù ta hưởng thụ quyền lực và vinh hoa, nhưng hoài niệm chính là cuộc sống thần tiên trước kia.

Thiên đạo Pháp tắc cường đại, không khống chế được lực lượng thuộc tính trong tay thì các ngươi bây giờ không có cách nào hưởng thụ được khoái cảm thực lực mang đến. Sở hữu thuộc tính mạnh mẽ nhất mà không ai qua được đó là thuộc tính Thời gian và Không gian, chỉ tiếc là đã nhiều năm vẫn chưa từng xuất hiện qua.

Trước mắt thuộc tính Hắc Ám và Quang Minh chính là thuộc tính mạnh nhất, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ năm loại ngang hàng. Dĩ nhiên, một loại thuộc tính có thể lĩnh ngộ đến nơi đến chốn cũng đã có thể ngạo thị thế giới.”

Nghe lời nói của Trọng Tôn Phong…, Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt không khỏi liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng là tốt nhất là không có đem thuộc tính thiên phú của bọn họ nói ra. Lần tỷ thí này, bởi vì bọn họ vẫn không có thi triển lực lượng của thuộc tính này ra, cho nên sử dụng cũng chỉ là thuộc tính Hỏa.

Hàn Như Liệt không khỏi lên tiếng hỏi: “Hoàng thượng, không biết nhiều loại thiên phú thuộc tính có chỗ nào tốt? Trong lúc tu luyện tất cả các loại thuộc tính có thể liên kết với nhau không?”

Nghe vậy, Trọng Tôn Phong khẽ mỉm cười, nhìn Hàn Như Liệt nói: “Xem ra ngươi không chỉ có một loại thuộc tính thiên phú, trong lúc tìm hiểu đã phát hiện cả hai có liên kết rồi sao?”

Hàn Như Liệt cười nhạt, coi như là chấp nhận lời của Trọng Tôn Phong nói…, các đệ tử khác cũng không ngừng tò mò nhìn Trọng Tôn Phong, bọn họ còn không hiểu cả hai đến tột cùng có liên hệ gì.

“Lực lượng của hai loại thuộc tính thì làm sao một loại thuộc tính có thể so sánh được? Nhưng nếu lĩnh ngộ mỗi một chủng loại thuộc tính thì cần tốn hao rất nhiều thời gian hoặc tinh lực, hết lần này tới lần khác thuộc tính liên kết với nhau khiến cho người có nhiều loại thuộc tính giống như là con cưng của trời đất vậy.

Đệ tử có nhiều loại thuộc tính, chỉ cần trong đó một môn thuộc tính tìm hiểu thành công, những lĩnh ngộ của các thuộc tính khác phát triển cũng vô cùng dễ dàng, nhất định cũng có thể thành công, nhưng cả hai cũng có sự phân chia thành chủ yếu và thứ yếu.

Nhưng nếu một người có thuộc tính Hắc Ám và thuộc tính Kim …,khi thuộc tính Hắc Ám tăng lên sẽ kéo lĩnh ngộ của thuộc tính Kim cùng tăng lên, mà thuộc tính Kim tăng lên chỉ có thể đối với thuộc tính Hắc Ám tạo thành những ảnh hưởng nhất định, lại không thể khiến cho lĩnh ngộ thuộc tính Hắc Ám cùng nhau tăng lên, nhưng nếu như là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ thì sẽ không có sự phân chia như vậy. Ta nói như vậy, các ngươi có hiểu không?” Mọi người rối rít gật đầu, trên mặt đều mang theo vẻ hiểu biết, không nghĩ tới hai cái lại có mối liên kết mật thiết như vậy. Mộ Chỉ Ly là người vui vẻ nhất. Vốn là nàng còn cảm thấy nhiều thuộc tính như vậy muốn tìm hiểu phát triển không biết phải mất ít nhất là bao nhiêu thời gian, cho nên nàng cũng vẫn chỉ chuyên tâm tìm hiểu thuộc tính Không gian, nhưng bây giờ thì không cần phải phiền não nữa rồi.

“Song, thăng cấp này cũng nhất định có hạn chế, trong khi thuộc tính của hắn tăng lên tới tầng thứ sáu sau đó thì không cách nào tiếp tục tăng lên, trừ phi chủ tu, có điều là đạt tới tầng thứ sáu có rất nhiều khó khăn?” Trọng Tôn Phong cảm khái nói, có thể đạt tới thuộc tính tầng thứ sáu ở Bồng Lai bí cảnh cũng là nhân vật nổi danh, trước mắt những thứ này đệ tử cho dù tiến vào môn phái, để lĩnh ngộ đến tầng thứ sáu là không có khả năng. Nhận thấy hứng thú của Trọng Tôn Phong suy giảm, mọi người cũng không có tiếp tục hỏi. Hôm nay chuyến đi này thu hoạch đã không nhỏ rồi, Vô Tận Hải, Bồng Lai bí cảnh đều là địa phương mà ngày sau bọn hắn muốn tới.

“Một tháng sau chính là đi Vô Tận Hải, trước tiên trong khoảng thời gian này các ngươi có thể hồi hương để thăm cố nhân, một tháng sau tập họp ở trại huấn luyện Hạt giống, lời nói không nhiều nhưng hiểu rõ ràng chứ ?” Trọng Tôn Phong trầm giọng nói

“Hiểu !”

Đợi cho mọi người rời khỏi điện Triệu Thánh, Trọng Tôn Phong nhìn Giang Văn Đình trước mặt hỏi: “Đối với lần Vô tận thí luyện này, ngươi thấy thế nào?”

Nghe vậy, Giang Văn Đình trầm giọng nói: “Ta cảm thấy được thành tích của trại huấn luyện Hạt giống lần này so với trước đây đều giỏi hơn, mấy đứa trẻ này trên người có thể có không ít bí mật, dĩ nhiên đây là ý kiến của riêng ta, bọn họ chỉ cần ở trong thí luyện mà không chết, nhất định có năm người có thể tiến vào môn phái!”

Trước mặt Trọng Tôn Phong nổi lên vẻ rất khiếp sợ, trong giọng nói mang theo chút kích động cùng với bất khả tư nghị, nói: “Là năm người đó? Vì sao ngươi đối với bọn họ tin tưởng như vậy?”

Nhãn lực của Giang Văn Đình trước giờ vẫn vô cùng chính xác, đây cũng là lý do hắn để cho Giang Văn Đình đảm nhiệm chức vụ tổng huấn luyện viên ở trại huấn luyện hạt giống. Thời điểm trước đây khi hắn hỏi Giang Văn Đình, đáp án của hắn ta luôn là không xác định, nhưng lúc này đây hắn ta cứ như vậy chắc chắc, thật sự bất thường.

“Lúc trước thời điểm ta ở thành Thiết Thạch đúng lúc nhìn thấy đám người Mộ Dật Thần cùng đối thủ giao chiến, đối mặt với các lão đạo Tu Luyện Giả có nhiều kinh nghiệm kia, bọn họ có thể đâu vào đấy đối phó, nhất là bọn họ trong lúc đó lại phối hợp ăn ý, không có nhiều năm tôi luyện là tuyệt đối không thể nào đạt tới.

Mộ Dật Thần, Mộ Chỉ Ly, Hàn Như Liệt cùng với Thiên nhi, bọn họ là một đoàn đội, quan trọng nhất chính là bọn họ sinh tử gắn bó ! Chỉ cần ở trong Vô tận thí luyện bọn họ làm thành một đoàn đội, tin tưởng sẽ không gặp phải vấn đề lớn.

Về phần người còn lại chính là vương quốc Bắc Minh Hải chúng ta rồi, thực lực của hắn tin tưởng ngươi rõ ràng hơn, ta không nhiều lời.” Giang Văn đình chậm rãi phân tích nói

“Sinh tử gắn bó?” chân mày Trọng Tôn Phong khẽ nhăn lại: “Ngươi thật không cảm thấy thực lực của Mộ Chỉ Ly chỉ ở Càn Khôn Cảnh, đi Vô Tận Hải có thể sống sót?”

Giang Văn đình khẽ gật đầu: “Lực chiến đấu của nàng ấy ở trong Hạt Giống chiến lần này đã biểu hiện ra rồi, dĩ nhiên, đây cũng chỉ là phỏng đoán của ta, cuối cùng có thể có hay không xuất hiện chuyện xấu gì còn không thể nào biết được.”

“Nếu như thật giống như lời ngươi nói , Vô tận thí luyện lần này Trì Mân quốc chúng ta có thể bộc lộ tài năng rồi.” Trọng Tôn Phong cảm khái nói, đáy mắt cũng là hiện lên vẻ kích động, nếu như thật có thể lấy được thành tích như vậy…, nói không chừng mình còn có hi vọng trở lại Bồng Lai bí cảnh!

. . . . . .

Đám người Mộ Chỉ Ly ra khỏi hoàng cung sau chính là tách ra, đám nguời Bắc Minh Hải vốn chính là người của Trì Mân quốc, đương nhiên trực tiếp đi trở về.

“Dật Thần, Thiên nhi, các ngươi cũng muốn về Thiên Mạc quốc một chuyến sao? Vậy chúng ta ở chỗ này tách ra, đến lúc đó thì lại gặp nhau ở Trì Mân quốc, cùng nhau đi tới Vô Tận Hải, như thế nào?” Mộ Chỉ Ly lên tiếng hỏi

Mộ Dật Thần và Thiên nhi liếc mắt nhìn nhau, chợt nói: “Chúng ta về Thiên Mạc Quốc trước một chuyến, đợi mọi chuyện xử lý xong sau đó đi Linh Viêm quốc tìm các ngươi.”

Mộ Chỉ Ly gật đầu: “Tốt, trực tiếp tới Đông Phương gia Hoàng Thành của Linh Viêm quốc tìm chúng ta là được, chúng ta hiện tại vẫn sống ở Linh Viêm quốc.”

“Ừ, vậy thì lần này chia ra đi. Không được bao lâu chúng ta sẽ đi tìm các ngươi vậy.” Thiên nhi cười nhạt nói, giọng nói như chuông bạc dễ nghe và động lòng người.

Sau khi cùng đám người Thiên nhi tách ra, Mộ Chỉ Ly, Hàn Như Liệt cùng với Cung Tuấn Bân cùng nhau đi tới trại huấn luyện hạt giống, bọn người Triệu bá vẫn đang chờ bọn họ cùng nhau trở về đây.

Thời điểm Mộ Chỉ Ly đi tới , đám người Triệu bá đã chờ khá lâu, nhìn bọn họ, mặt của mọi người đều là lộ ra nụ cười vui vẻ.

“Mộ cô nương! thương thế của ngươi như thế nào?” Triệu bá quan tâm hỏi, nhìn gương mặt phiếm hồng kia thì ánh mắt đích thực tràn đầy mừng rỡ, lần này sau khi trở về sợ là cả Linh Viêm quốc được một phen sô động , đã bao nhiêu năm rồi không có đạt được thành tích tốt như vậy !

“Đa tạ Triệu bá lo lắng, thương thế của ta đã không sao rồi.”

“Vậy thì tốt a, lần này các ngươi thật là làm cho Linh Viêm quốc vẻ vang rồi!” Triệu bá vui mừng nói, chợt nhìn thoáng qua mọi người, “Nếu mọi người đã đến đủ, vậy chúng ta xuất phát thôi, Hoàng thượng đang rất mong đợi chúng ta trở về đây.”

Mọi người cùng nhau quay về, dọc đường đi đám người Lăng Lạc Trần cũng cùng Mộ Chỉ Ly trao đổi không ít, thảo luận với bọn hắn bước phát triển kế tiếp.

“Một tháng sau các ngươi muốn đi Vô Tận Hải trước sao?” Lăng Lạc Trần lên tiếng hỏi

Mộ Chỉ Ly gật đầu: “Không sai, chúng ta đi Vô tận thí luyện trước, các ngươi cũng phải nắm chặt thời gian, ngày sau chúng ta ở Bồng Lai bí cảnh gặp nhau!”

“Lần này quả thật là mở rộng tầm mắt nha, ở Bồng Lai bí cảnh theo đuổi Vĩnh Sinh, ta không nghĩ tới người thật có thể đạt được Vĩnh Sinh.” Tư Đồ Diêu một bên không nhịn được xen vào nói: “Kết cấu của Phân thế giới và Chủ thế giới có nhiều điểm tương đồng, nhưng mà khoảng cách giữa hai cái cũng hoàn toàn khác nhau.”

“Ta cảm thấy được sự phấn khích ở đây chính là Bồng Lai bí cảnh, từ hoài niệm trong mắt của hoàng đế Trì Mân quốc kia thì có thể nhìn ra.” Hàn Như Liệt nói: “Chắc chắn, tất cả những bí mật cũng sẽ được công bố ở nơi đó.”

Có lẽ là bởi vì mọi người Quy Tâm Tự Tiến*(trong lòng như mũi tên), có lẽ là bởi vì tâm tình của mọi người vui vẻ, nên cảm thấy tốc độ trở về thật nhanh. Ngăn cản trước mặt mọi người người chính là Hoàng Thành của Linh Viêm quốc, trong lòng đều hiện lên vẻ cảm khái.

Giờ phút này Hoàng Thành cũng vô cùng náo nhiệt, nhìn thấy đám người Triệu bá xuất hiện từ xa, từng đạo tầm mắt nóng bỏng rơi trên người mấy người bọn họ, Mộ Chỉ Ly nháy mắt một cái chính là thấy trong đám người trên mặt nụ cười nhìn bọn họ chính là Đông Phương gia Đại trưởng lão —— Đông Phương Huấn!

Đông Phương Huấn bước nhanh đi lên phía trước, cười nói: “Các ngươi trở lại, lần này Đông Phương gia chúng ta hoàn toàn dựa vào các ngươi mà vẻ vang rồi!” Thành tích của Hạt Giống chiến lúc trước cũng đã truyền về, cả Đông Phương gia cũng vì thế vui vẻ không dứt.

Trải qua Hạt Giống chiến lần này, ít nhất trong mấy năm nữa địa vị của Đông Phương gia bọn họ không cần phải lo lắng, để cho mọi người vui vẻ chính là trong tứ đại thế lực chỉ có đệ tử Đông Phương gia đạt được danh sách trong mười tên đứng đầu, hơn nữa còn là số lượng hai người!

Hôm nay, thái độ của tam đại thế lực đối với bọn họ cũng trở nên cung kính không ít, vốn là xung đột giờ phút này có thể toàn bộ tránh khỏi, không gì sảng khoái bằng!

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly khẽ mỉm cười: “Đại trưởng lão quá khen.”

Triệu bá nhìn thoáng qua mọi người, chợt nói: “Mộ Chỉ Ly, Hàn Như Liệt, Cung Tuấn Bân, ba người các ngươi theo ta đi vào hoàng cung một chuyến, những người khác hiện tại có thể trở về.”

“Đúng vậy a, các ngươi mau đi đi, Quán chủ đã ở hoàng cung trước rồi.” Đông Phương Huấn nói, gương mặt tang thương trước kia ngay giờ phút này đầy rẫy những niềm vui không cách nào che dấu được.

Âu Dương Hào và Trầm Tinh chào hỏi bọn họ sau đó cùng Đông Phương Huấn trở về Đông Phương gia, mặc dù lần này thành tích của bọn họ ở Hạt Giống chiến không đạt được thứ hạng, nhưng là tin tưởng Hạt Giống chiến lần sau thì bọn họ nhất định có thể bộc lộ ra hết tài năng của mình.

Đi theo phía sau Triệu bá , tâm tình của ba người vui vẻ hướng về hoàng cung, cảm thụ được không khí hân hoan này, thật không khác gì cảm giác vinh quy bái tổ.

Trong đại điện.

Dật Sở ngồi ngay ngắn ở trên ghế rồng, gương mặt vốn nghiêm túc trầm tĩnh trong giờ phút này tràn đầy nụ cười rạng rỡ, Dật Trần, Dật Mộng đều đứng ở một bên đại điện, mà Đông Phương Khiếu cùng với Thanh Vân Thanh gia còn lại là đứng ở trong đại điện.

Triệu bá dẫn theo mọi người tiến vào đại điện sau đó tự động lui xuống, đám người Mộ Chỉ Ly hành lễ nói: “Bái kiến Hoàng thượng, bái kiến Hoàng tử, bái kiến Công chúa.”

Dật Sở khoát tay nói: “Không cần đa lễ, hôm nay ba người các ngươi chính là đại công thần của Linh Viêm quốc ta, nói ra cũng chính là ta muốn cảm tạ các ngươi.” Dật Sở không có nửa điểm kiêu ngạo, cười híp mắt hướng mọi người nói.

Đông Phương Khiếu trong mắt đầy dẫy kích động, kết quả như vậy kết quả thực là vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn, Đông Phương gia bọn họ hiện tại có hẳn liên tiếp hai nhân tài mới, nếu như là bọn họ có thể tiến vào Cổ võ môn phái …,thì sau này Đông Phương gia rất phát triển rồi!

Gương mặt tràn đầy tang thương trước đây của Thanh Vân giờ phút này cũng cực kỳ hưng phấn, đây hết thảy đối với hắn mà nói giống như là tin vui trời ban xuống. Lúc trước Cung Tuấn Bân có thể gia nhập trại huấn luyện Hạt Giống cũng đã để cho Thanh gia bọn họ rất kinh ngạc, căn bản là không nghĩ tới hắn ta có thể đi tới được một bước này.

Khi hắn nghe được tin tức báo về, cơ hồ đứng không vững. Chuyện này hắn chưa bao giờ dám ảo tưởng thế nhưng thật sự đã xảy ra! Lão Thiên có mắt, để cho Thanh gia bọn họ có được đệ tử ưu tú như Cung Tuấn Bân!

“Đây vốn là việc mà chúng ta phải làm .”

Dật Sở cười ha ha, nói: “Ban ngồi! Hôm nay các ngươi cũng là khách quý của Linh Viêm quốc ta, Hạt Giống chiến có thể lấy được biểu hiện như vậy, ta tin tưởng ở Vô Tận Hải biểu hiện của các ngươi có thể tốt hơn.”

Bởi vì quan hệ với đám người Hàn Như Liệt, tiếp theo sau đó Đông Phương Khiếu và Thanh Vân cũng hưởng thụ được đãi ngộ tương tự, thật ra khiến bọn họ có chút thụ sủng nhược kinh.

“Khi phần thưởng của Trì Mân quốc mang đến, đến lúc đó chúng ta phái người đưa đến Đông Phương gia và Thanh gia. Đông Phương Khiếu, Thanh Vân, các ngươi rất tốt, bồi dưỡng được đệ tử ưu tú, Linh Viêm quốc ta sẽ không bạc đãi các ngươi!”

Nghe vậy, Đông Phương Khiếu và Thanh Vân vội vàng đứng lên tạ ơn: “Đa tạ Hoàng thượng, bọn ta chắc chắn sẽ đem hết toàn lực!” Lần vinh hạnh đặc biệt này, thực tại để cho bọn họ động tâm.

“Ngồi đi, hôm nay chúng ta không phải là quân thần, là bạn tốt. Ngày sau, nếu là ba vị có năng lực rồi, còn hi vọng không quên Linh Viêm quốc ta đây a.” Dật Sở hơi thử dò xét hỏi, đôi mắt thâm sâu lóe lên một tia sáng .

Hôm nay, bọn họ trong lúc này là quan hệ quân thần, một khi bọn họ tiến vào Bồng Lai bí cảnh, mối quan hệ hai người trong đó sẽ gặp hoàn toàn bất đồng, cho nên hắn sẽ không ngây ngốc mà tự cao tự đại.

Nghe ra ý tứ không rõ ràng trong giọng nói của Dật Sở, Hàn Như Liệt đáp: “Đó là đương nhiên, Linh Viêm quốc chính là quê hương của chúng ta ở Chủ thế giới, làm người làm sao có thể quên mất cố hương của mình.”

Nụ cười trên mặt Dật Sở càng sâu: “Hàn công tử nói rất đúng! Hôm nay bọn ta cũng không có chuyện gì trọng yếu, nay ba vị vinh quy bái tổ, hôm nay cả Linh Viêm quốc đều biết danh hào của ba người. Hiện tại đều xem như là chuyện để tán gẫu, nếu không ngại thì nói một chút chuyện xảy ra ở Trì Mân quốc đi.”

Dật Mộng nhìn về phía Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt tầm mắt mang theo chút phức tạp, chỉ trong một năm ngắn ngủn như vậy, không nghĩ tới thân phận của bọn họ lại xảy ra biến chuyển to lớn như thế. Hoặc là đệ đệ có ánh mắt tốt, ban đầu ở buổi đấu giá đã nhìn thấu tiềm lực của hai người bọn họ mà cùng bọn họ giao hảo, nếu không. . . . . .

Dật Trần trước mặt vẫn tràn đầy nụ cười nhàn nhạt, là hắn biết tương lai của bọn họ không thể nào đoán trước được. Dĩ nhiên, hắn chính là cảm tạ ơn cứu mạng của Mộ Chỉ Ly đối với hắn, hắn hôm nay rốt cục có thể hoàn toàn thoát khỏi thân phận bệnh tật, có thể tu luyện, bày ra thực lực bản thân rồi!

Một đêm này, hoàng cung cử hành dạ tiệc cực kỳ xa hoa, mà nhân vật chính của dạ tiệc lần này dĩ nhiên là ba người Mộ Chỉ Ly. Những người có tiền có thế ở Linh Viêm quốc đều có thể tham dự , còn có không ít người đến đây để tạo mối quan hệ.

Mộ Chỉ Ly đối với dạ tiệc lần này cũng không am hiểu, cũng may Hàn Như Liệt sớm hình thành thói quen giao tế, thật ra khiến nàng thanh tĩnh không ít. Cung Tuấn Bân còn lại vẫn là đi theo bên cạnh Thanh Vân, đối mặt với những người muốn lấy lòng, hắn có chút thụ sủng nhược kinh. Nói tóm lại đây là sự thành công của dạ tiệc.

Mà ở bên trong dạ tiệc, vui vẻ nhất chính là hai tiểu tử Xảo Xảo và Tuấn Tuấn này rồi, trong buổi tiệc bọn chúng không kiêng nể chuyển dịch mọi thứ một phen, cũng may lực chú ý của mọi người đều đặt trên thức ăn, cho nên cũng không có ai chú ý tới một màn này.

Xảo Xảo đang lúc vui đùa vui vẻ cũng có chút tiếc nuối, bởi vì tiểu Ác ma không có ở đây, nên có chút nhàm chán.

Thời điểm đám người Mộ Chỉ Ly trở lại Đông Phương gia cũng đã là nửa đêm , Đông Phương Khiếu sau khi dặn dò hai người một phen chính là trở lại Quán chủ phong, hai người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Một buổi tối xã giao này cũng không dễ dàng gì, nhìn con người muôn hình muôn vẻ, trên thực tế có rất nhiều người bọn họ cũng chưa từng biết đến tên. Chỉ biết có mấy người thì lại quan hệ không tốt với bọn họ, nhất là Quán chủ Lương gia và Thủy gia, đều miễn cưỡng cười vui, bộ dáng thực tại bất đắc dĩ.

Cung Tuấn Bân và Thanh Vân cùng nhau trở về nhà, nói là ngày sau trở lại tìm bọn hắn. Chân chính mà nói, Cung Tuấn Bân mới đó bỗng nhiên nổi tiếng, chỉ là nghĩ tới bộ dáng Quán chủ Thanh Vân kia mừng rỡ không thôi, bọn họ cũng đã thấy được.

Hai người nằm ở trên giường, thở một hơi thật dài, chỉ cảm thấy cả người đều nhẹ đi nhiều, vốn là gánh nặng giờ phút này đúng là giảm bớt mấy phần.

Nhìn lên trần nhà, Mộ Chỉ Ly không khỏi hồi tưởng lại ban đầu mình vừa tới Đại Lục Thiên Huyền, lúc đó mình đang ở một nơi nhỏ bé như cái vỏ ốc đầy rẫy những nguy cơ, khóe miệng không tự chủ vung lên nụ cười vui vẻ , “Thời gian trôi qua thật là nhanh.”

“Đúng vậy a, tới Chủ thế giới cũng đã hai năm rồi.” Hàn Như Liệt cảm khái nói, sau một khắc, trong mắt đột nhiên hiện lên tia sáng kỳ dị: “Ly nhi, nàng nói xem Tư Đồ huynh bọn họ thông qua giếng cổ có thể đến với Chủ thế giới kia đã nói lên được giếng cổ mặc dù nhất có định vấn đề, song vấn đề cũng không phải nhỏ nhưng ít nhất đều có thể tới Chủ thế giới, chẳng qua là tới địa điểm không ổn định thôi.”

Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu, xoay người lại nhìn về phía Hàn Như Liệt trước mặt, ánh mắt ngưng tụ, “Ý của chàng là chúng ta thông qua lối đi này hướng Thiên Âm môn truyền tin tức đi?”

“Không tệ! Nhưng nàng nhớ được ban đầu giếng cổ của Thiên Âm môn chính là có thể nhận được đồ vật đến từ Chủ thế giới, vậy chúng ta đem đồ bỏ lại đi, Đại Lục Thiên Huyền hẳn là cũng có thể nhận được mới đúng.” Tự tin trong mắt Hàn Như Liệt càng ngày càng thậm.

Mộ Chỉ Ly kích động ngồi dậy, lôi kéo tay của Hàn Như Liệt, nói: “Đúng vậy, ta làm sao không nghĩ tới điểm này!"

Bình luận

Truyện đang đọc