Y THỦ CHE THIÊN

Nhìn thấy Hàn Như Liệt, khoé miệng Mộ Thiên Tĩnh lặng yên tươi cười sâu hơn vài phần.

- Trở lại là tốt rồi, chuyện vẫn chưa đến nỗi nghiêm trọng lắm.

- Phụ thân, người hiện tại đừng nói chuyện, con sẽ giúp người chữa thương, sau khi thương thế tốt hơn rồi chúng ta có thể từ từ trò chuyện.

Mộ Chỉ Ly lo lắng nói, tình hình Mộ Thiên Tĩnh hiện tại không tốt, việc nói chuyện đối thân thể hắn có tác động rất lớn.

- Chỉ Ly nói đúng, Mộ huynh, hiện tại chữa thương quan trọng hơn, chúng ta sẽ chờ tình hình tốt hơn xong rồi nói chuyện với nhau cũng không muộn.

Hàn Thành Hạo cười nói, hiện giờ nguy hiểm đã diệt trừ, tuy rằng thương vong trong gia tộc không nhỏ, nhưng đây đã là kết quả tốt nhất rồi .

Mộ Thiên Tĩnh cười gật đầu, nhìn bộ dáng tự tin của nữ nhi nhà mình, biết nàng đối với thương thế trên người mình có cách chữa trị, không cần lo lắng.

Không khí căng thẳng giờ phút này đã thoải mái hơn, Bạch Mạt Lăng cũng đi tới một bên ngồi xuống, tâm tư lo lắng đã dần dần biến mất.

Mộ Chỉ Ly lấy ra Thiên Huyền ngân châm rồi đâm vào vết thương, ngay sau đó bắt đầu một màn trị liệu làm cho người ta hoa mắt, bàn tay Mộ Chỉ Ly cứ thoăn thoắt không ngừng, mấy người xung quanh tuy rằng thấy nhưng lại không thể nhìn rõ ràng.

Phương pháp trị liệu bác đại tinh thâm như thế, cho đến bây giờ bọn họ đều không rõ Chỉ Ly đã chữa trị như thế nào, duy chỉ mình Hàn Như Liệt là biết được, nhưng mà hắn đối với y thuật cũng không tinh thông, chỉ là nhờ Mộ Chỉ Ly giới thiệu nên biết được vài cái huyệt vị thôi.

Chi lực thông qua ngân châm hồi phục không ngừng, cuồn cuộn và dũng mãnh rót vào bên trong cơ thể Mộ Thiên Tĩnh, bàn tay mềm mại nhanh chóng kết ra những thủ ấn phức tạp, ngân châm không ngừng thay đổi vị trí, theo động tác của Mộ Chỉ Ly, sắc mặt Mộ Thiên Tĩnh dần trở nên hồng hào.

Hồi phục chi lực trong cơ thể thì dần dần lan ra điều trị các tĩnh mạch, lục phủ ngũ tạng cũng đều được chữa trị, đau nhức trong cơ thể từng chút một biến mất, Mộ Thiên Tĩnh cảm thấy thân thể thoải mái lên không ít.

Bạch Mạt Lăng nhìn thấy Mộ Thiên Tĩnh sắc mặt dần dần khôi phục, vỗ nhẹ bàn tay lên ngực, lộ ra vẻ tươi cười nhẹ nhõm.

Chỉ có trải qua đau khổ như vậy thì sau đó mới có thể biết được sự an bình bây giờ đáng quý như thế nào, Tần Lãng đã bị diệt trừ, bọn họ cũng không còn việc gì lo lắng nữa. Nhìn bộ dạng của Chỉ Ly và Hàn Như Liệt xem ra ở Chủ thế giới rất tốt, bộ dáng tràn đầy tự tin kia rất dễ nhìn ra.

Mộ Chỉ Ly trong lòng cũng vui sướng, tu vi nàng ngày càng tăng lên, Thiên Huyền ngân châm sử dụng cũng càng thêm thuận tay, Hồi phục chi lực lại cuồn cuộn vô tận, nếu lúc trước việc chữa trị thương thế phải tốn không ít sức lực, thì bây giờ lại không còn khó khăn nào nữa.

Nếu đổi lại là lúc trước, thương thế Mộ Thiên Tĩnh nghiêm trọng như thế, nàng muốn trị liệu cũng phải hao phí một phen tâm tư, bây giờ thì lại dễ như trở bàn tay.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rầm rập, tuy là khoảng cách không gần, nhưng năm người ở bên trong đều có thể nghe được rõ ràng, đại đội ngũ Mộ gia đã từ Thiên Âm Môn trở về.

Đệ tử Mộ gia trở về có không ít người bị thương, bất quá khí thế so với lúc đi đến Thiên Âm Môn đã cao hơn rất nhiều, trên mặt mỗi người đều là rất phấn khởi, ngay cả đau đớn trên người dường như cũng giảm đi không ít.

Mộ Chỉ Ly chính là người đại diện của Mộ gia, biểu hiện của nàng ở Thiên Âm Môn quả thật là làm cho tất cả mọi người của Mộ gia đều cảm thấy tự hào, trong gia tộc có một nhân vật mạnh mẽ như thế, địa vị của Mộ gia ở Thiên Huyền đại lục không ai có thể lay động.

Giờ phút này, Mộ gia vô cùng náo nhiệt, từng nhóm đệ tử trẻ tuổi đều bàn luận sôi nổi bộ dáng thê thảm lúc sắp chết của Tần Lãng.

Ngày hôm qua thì là nhân vật mạnh mẽ đến mức bọn họ chỉ có thể nhìn lên, hôm nay lại biến thành cái bao trút giận trên tay bọn họ, Tần Lãng từ trên xuống dưới dường như không có chỗ nào còn nguyên vẹn, ngay cả xương cốt cũng bị người ta bóp nát vỡ vụn.

Bộ dạng máu tươi đầm đìa khiến trong lòng mọi người sợ hãi, nhưng người ở nơi này cuối cùng cũng chỉ có cảm giác thống khoái, sau đó bọn họ chỉ còn thấy một bãi máu loãng, Tần Lãng đã hoàn toàn biến thành thịt nát.

Mộ Kình Lệ sắp xếp thật tốt cho các đệ tử bị thương, sau đó lập tức đi đến phòng Mộ Thiên Tĩnh, ông biết thương thế của Mộ Thiên Tĩnh cực kỳ nghiêm trọng, ông đã rất cao tuổi, không có khả năng chịu được đả kích như thế.

Mộ Kình Lệ đi vào trong phòng liền nhìn thấy Mộ Chỉ Ly đang trị liệu cho Mộ Thiên Tĩnh, đám người Hàn Thành Hạo đồng thời làm một cái động tác đừng lên tiếng, ý bảo không được làm ảnh hưởng đến Mộ Chỉ Ly trong lúc trị liệu.

Mộ Kình Lệ khẽ gật đầu, lặng yên đi đến một bên ngồi xuống chờ đợi, nhỏ giọng hỏi.

- Thiên Tĩnh không có việc gì chứ?

- Ly nhi nói không có vấn đề, sắc mặt Thiên Tĩnh đã khá hơn rất nhiều.

Bạch Mạt Lăng cười điềm đạm.

- Vậy là tốt rồi.

Mộ Kình Lệ thở ra một hơi, lẳng lặng chờ đợi .

Một lúc lâu sau, Mộ Chỉ Ly mới chậm rãi thu hồi ngân châm, nàng đứng dậy, cười cười:

- Cha, thương thế đã không còn đáng ngại nữa, tuy nhiên mấy ngày nay vẫn phải nghỉ ngơi nhiều.

Mộ Thiên Tĩnh cười gật đầu, hắn vừa ngồi dậy, động đậy thì cảm thấy thân thể của mình cứng ngắc, cũng biết mấy ngày liền không nhúc nhích thì bị như thế này là bình thường, quả thực so với lúc hắn mới từ trong cỗ quan tài băng đi ra cũng không khá hơn là bao.

Xương cốt truyền đến tiếng vang răng rắc, Mộ Thiên Tĩnh thả lỏng gân cốt, cười nói:

- Y thuật của Ly nhi quả thật lợi hại, thương thế nghiêm trọng như vậy mà chỉ chữa trị trong một thời gian ngắn.

Mọi người nhìn về phía Mộ Chỉ Ly, trong mắt cũng mang theo tia cảm khái, có Mộ Chỉ Ly ở đây, cho dù còn một hơi thở cũng có thể cứu sống, nếu như Mộ Chỉ Ly cùng với Bạch Mạt Lăng cùng ở đây, căn bản là không cần lo lắng gì khi bị thương.

- Chuyện của Thiên Âm Môn đã được giải quyết rồi sao?

Mộ Thiên Tĩnh vội hỏi, trong khoảng thời gian hôn mê, đối với những chuyện đã xảy ra hắn không biết gì cả.

Hàn Thành Hạo cười gật đầu,

- Đúng vậy, con gái của ngươi vừa xuất hiện đã ngay lập tức bắt được Tần Lãng, đem tu vi phế đi, tất cả mọi người đều xông lên báo thù, ta cũng nhân cơ hội đạp mấy phát.

Dứt lời thì sắc mặt Hàn Thành Hạo trở nên nham hiểm hơn mấy phần, Mộ Chỉ Ly liền chuyển ánh mắt nhìn về phía Hàn Như Liệt, nàng vẫn luôn nghi ngờ việc Hàn Như Liệt da mặt dày như vậy là giống ai, hiện tại xem ra là giống Hàn Thành Hạo rồi.

Hàn Như Liệt nhìn ánh mắt Mộ Chỉ Ly liền biết được ý nghĩ của nàng, hắn cũng chẳng hề để ý cười cười, mày nhíu lại: nếu như ta không mặt dày một chút, chúng ta có thể đi đến nước này sao?

Mộ Chỉ Ly bĩu môi, có chút yếu thế.

- Tần Lãng đã chết rồi à?

Mộ Thiên Tĩnh nhíu mày.

- Hắn đánh ta nhiều quyền như vậy, ta cũng chưa có cơ hội đòi lại đâu.

- Ha ha, Mộ huynh, uất ức của ngươi chúng ta đã đòi lại, đệ tử Mộ gia đích thân ra tay thật đúng là làm cho người ta khiếp sợ a.

Hàn Thành Hạo cảm khái nói, chuyện kia quả thực giống như là dã thú, một đám điên cuồng công kích Tần Lãng, nhìn thôi mà da đầu hắn cũng muốn run lên.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, Mộ Kình Lệ vừa mở cửa phòng liền thấy Bạch Thịnh Triều, Bạch Thịnh Triều liền lên tiếng hỏi:

- Tôi nghe nói Thiên Tĩnh bị trọng thương? Bây giờ tình hình sao rồi?

- Nhạc phụ, thương thế của ta đã được chữa trị rất tốt rồi.

Mộ Thiên Tĩnh vội vàng đi tới hành lễ nói.

Nhìn sắc mặt hồng hào của Mộ Thiên Tĩnh thì Bạch Thịnh Triều yên lòng, nói:

- Không có việc gì là ta an tâm rồi.

Hắn chuyển ánh mắt nhìn Mộ Chỉ Ly cùng Hàn Như Liệt, trong mắt hiện lên sự vui mừng khôn xiết.

- Ta nghe nói hôm nay biểu hiện của hai người các ngươi quả thực là làm cho người ta khiếp sợ a, ta may mắn có được ngoại tôn nữ và ngoại tôn nữ tế như vậy, thật sự là phúc đó.

Mộ Chỉ Ly cười nói:

- Ngoại công, đều là công lao của người nha, nếu không có người, con cũng không có tồn tại trên thế giới này mà.

- Ta đi chuẩn bị rượu và thức ăn, mọi người ngồi chờ một chút.

Bạch Mạt Lăng vừa nói vừa bước ra khỏi phòng, hôm nay thật đúng là một ngày đại lành.

- Lão Mộ, lần này thương vong của gia tộc các ngươi thế nào?

Bạch Thịnh Triều chỉ vui mừng trong chốc lát, nhớ tới chuyện này nên liền hỏi, Tần Lãng xuất hiện quả nhiên kéo theo một hồi đại nạn, Bạch gia thương vong không nhỏ.

Nghe nói tới, sắc mặt Mộ Kình Lệ khó coi hơn vài phần, ngữ khí có chút bất đắc dĩ.

- Tần Lãng thực lực quá mạnh mẽ, đệ tử Mộ gia vừa xuất hiện liền bị công kích của hắn hủy diệt, thương vong thật sự không nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn thì không thể khôi phục lại được. Các ngươi thì sao?

Bạch Thịnh Triều hít một hơi.

- Chúng ta thương vong cũng không nhỏ, không riêng gì hai gia tộc chúng ta, các môn phái và gia tộc khác đều bị ảnh hưởng nhất định, thực lực và trình độ của mọi người đều trở nên yếu hẳn.

Hàn Thành Hạo cũng lên tiếng nói:

- Lần này thương vong tuy không nhỏ, nhưng ít nhất mọi chuyện không phát sinh đến mức đến không thể khôi phục, qua vài năm nữa thì có thể dần dần khôi phục lại.

Trên bàn cơm.

- Chỉ Ly, Như liệt, tu vi của các ngươi ở mức nào? Tu vi Tần Lãng kia là gì?

Mộ Kình Lệ nhịn không được, hỏi, hôm nay ông không chỉ cảm thấy thực lực hai người bọn họ sâu không lường được, căn bản là không thể nhìn thấu.

Theo sau câu hỏi của Mộ Kình Lệ, tất cả mọi người đều lộ ra thần sắc hứng thú, thực lực tu luyện giả Chủ thế giới so với Thiên Huyền đại lục quả nhiên là cách biệt một trời.

- Bây giờ tu vi của bọn ta là Xuất Khiếu Cảnh hậu kỳ, Tần Lãng là tu luyện giả Kim Đan Cảnh.

Mộ Chỉ Ly cười giải thích.

- Trên Càn Khôn Cảnh còn có Trúc Cơ Cảnh, Kim Đan Cảnh, Linh Tịch Cảnh, Nguyên Anh Cảnh, Hóa Thân Cảnh, Xuất Khiếu Cảnh.

Hàn Như Liệt lên tiếng, khóe miệng thản nhiên tươi cười.

Hàn Thành Hạo ngẩn người

- Nói như vậy, thực lực của các ngươi ước chừng mạnh hơn Tần Lãng bốn đại cấp?

- Phải, ở Chủ thế giới, tu vi Tần Lãng căn bản không coi là cái gì, chỉ có thể là để tự do tồn tại, ngay cả Bồng Lai bí cảnh cũng không thể tiến vào.

Hàn Như Liệt bất đắc dĩ giải thích.

Lúc trước khi bọn họ vừa tới Chủ thế giới cũng là không thể tin được, nhưng hôm nay khi thực lực bọn họ tăng lên, tầm mắt cũng cao hơn, tu vi Kim Đan Cảnh ở trước mặt bọn họ cũng không là cái gì.

Thiên Huyền đại lục bởi vì một gã tu luyện giả Kim Đan Cảnh liền trở thành nông nỗi thế này, chỉ có thể nói là do Thiên Huyền đại lục cùng với Chủ thế giới mất đi liên hệ lâu quá, thực lực không đủ mạnh, về sau bọn họ tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy phát sinh nữa!

- Vậy thực lực các ngươi bây giờ ở Chủ thế giới thuộc loại trình độ gì?

Mộ Thiên Tĩnh nhíu mày, Chủ thế giới cường đại vượt qua cả tưởng tượng của bọn họ, cũng làm cho bọn họ biết được bản thân mình thật nhỏ bé.

Tần Lãng bất quá chỉ là Kim Đan Cảnh mà đã khiến cho Thiên Huyền đại lục hỗn loạn không chịu nổi, nếu người tới là cao thủ Xuất Khiếu Cảnh, bọn họ ngay cả cơ hội xoay người cũng đều không có. Nếu muốn bảo vệ gia tộc, phải làm cho gia tộc có cao thủ tọa trấn.

Chỉ tu luyện trong một thời gian tương đối dài thôi mà tu vi Hàn Như Liệt đã mạnh mẽ như thế, nếu ở Chủ thế giới còn chưa đủ mạnh, đối với bọn họ đả kích còn lớn hơn nữa .

- Tu vi bọn ta cũng là không tồi, tu luyện giả bình thường không phải là đối thủ của bọn ta.

Hàn Như Liệt cân nhắc một lát, lúc này mới khẳng định trả lời.

Ở Bồng Lai tụ địa, tu luyện giả Xuất Khiếu Cảnh hậu kỳ cũng xem như không nhiều, như vậy với thực lực bọn họ ở Bồng Lai tụ địa thì có thể tự bảo vệ mình .

Mấy người Bạch Thịnh Triều đồng thời thở ra một hơi, may mắn không có cường đại thái quá.

- Những người tu luyện giả đi tới Chủ thế giới sau các ngươi giờ thế nào rồi?

- Bọn họ cũng xem như không tồi, lúc trước bởi vì lo lắng cho tình hình của Thiên Huyền đại lục, cho nên lập tức liền chạy tới, chưa kịp thông báo cho bọn họ.

Mộ Chỉ Ly thè lưỡi, nàng đã quên mất luôn.

- Chỉ cần mấy người các ngươi trở về là có thể giải quyết tốt rồi , bọn họ bây giờ không trở lại cũng không sao. Hiện tại thông đạo đã sửa xong rồi sao?

Trong con ngươi màu đen Bạch Mạt Lăng hiện lên vẻ tò mò .

Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu

- Đã sửa xong, về sau có thể xuyên qua lúc nào cũng được, không cần lo lắng.

Mộ Chỉ Ly dừng một chút.

- Cha, mẹ, các người lúc trước ở trong thư nói muốn đi Chủ thế giới, bây giờ đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?

- Lúc trước chúng ta đã chuẩn bị đi Chủ thế giới, ngay lúc chúng ta định đi thì Tần Lãng xuất hiện, vì vậy mới không thể thành công đi tới đó.

Nhắc tới Tần Lãng, Mộ Thiên Tĩnh còn có chút tức giận.

- Như vậy lần này hãy cùng bọn ta trở về đi, bất quá tạm thời hai người hãy ở trong trụ sở bí mật tu luyện, bởi vì trong khoảng thời gian này Chủ thế giới có thể sẽ không được yên bình.

Mộ Chỉ Ly chậm rãi nói, sâu trong đôi mắt có lo lắng, Quang Minh lão nhân không biết khi nào sẽ tìm tới cửa, vì sự an toàn của cha mẹ, đây là biện pháp bảo đảm nhất.

Mộ Thiên Tĩnh nhíu mày, nhìn bộ dáng Mộ Chỉ Ly dường như là đang lo lắng chuyện gì, càng nghĩ càng thấy mình đúng nhưng vẫn không hỏi, bọn trẻ đều có quyết định của chính mình, nếu đã sắp xếp tốt mọi thứ cho bọn họ, bọn họ chỉ cần nghe theo là được.

Lúc này, Hàn Thành Hạo cũng nói:

- Lần này ta cũng muốn đi tới Chủ thế giới, tu vi của ta nếu tiếp tục ở Thiên Huyền đại lục này thì khó có thể tinh tiến, không bằng cùng các ngươi đi tới Chủ thế giới.

- Ý này quả thực rất tốt.

Hàn Như Liệt rất là cao hứng, Hàn Thành Hạo đi tới Chủ thế giới hắn cũng có thể quan tâm chăm sóc ông rồi.

- Cha, người cùng nhạc phụ nhạc mẫu cùng nhau ở trong trụ sở bí mật đi, ở trong trụ sở bí mật tu vi cũng có thể nhanh chóng tăng lên, tài nguyên tu luyện cũng không cần lo lắng.

- Ta nghe theo các ngươi, các ngươi nói như thế nào thì ta liền làm như thế đấy.

Vài năm không gặp, mọi người nói chuyện cũng phá lệ nhiều lắm, đem tất cả chuyện đã xảy ra trong vài năm thời gian qua nói ra hết, nhất là bọn họ đối với Chủ thế giới đều thực cảm thấy hứng thú, khiến cho Mộ Chỉ Ly cùng Hàn Như Liệt nói không ngừng về sự tình ở Chủ thế giới .

- Đúng rồi, còn có một việc, ở Chủ thế giới cũng tồn tại một Thiên Âm Môn, hơn nữa môn chủ Thiên Âm Môn ở Chủ thế giới là sư tổ của ta.

Mộ Chỉ Ly khẽ cười nói.

Lời nói của Mộ Chỉ Ly vừa hạ xuống, mấy người trên khuôn mặt đều hiện lên vẻ kinh hãi

- Môn chủ Thiên Âm Môn trước kia bây giờ vẫn còn sống?

Mộ Thiên Tĩnh chậm rãi lên tiếng, trên khuôn mặt là biểu tình khó nén kinh ngạc.

Hàn Như Liệt cũng có chút kinh ngạc, lúc cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghe Chỉ Ly nói qua chuyện này, bọn họ ngày đó ở tại Thiên Âm Môn chỉ biết môn chủ Thiên Âm Môn cùng với Thiên Âm Môn ở Thiên Huyền đại lục chắc chắn có quan hệ, bọn họ còn chưa có cơ hội được nhìn thấy bộ dáng của môn chủ, và chưa từng nghĩ tới Chỉ Ly đã biết trước.

Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu,

- Ta cũng mới vừa biết được chuyện này thôi.

Mộ Chỉ Ly chuyển con ngươi nhìn về phía Hàn Như Liệt,

- Lúc ta nhận truyền thừa xong liền đi đến Huyết Sắc địa ngục, vừa vặn gặp được sư tổ ở Huyết Sắc địa ngục, nhờ thế mới biết được sự tình trước kia. Môn chủ mấy ngày nữa hẳn là cũng sẽ đến Thiên Âm Môn.

Mộ Thiên Tĩnh tràn đầy cảm khái, trong giọng nói tràn đầy bội phục

- Sư tổ của ngươi sau khi rời khỏi Thiên Huyền đại lục lại có thể ở Chủ thế giới sáng tạo ra môn phái, thực lực bực này quả thực khiến cho người ta bội phục a.

Ở Thiên Huyền đại lục sáng tạo môn phái đã là chuyện cực kỳ khó khăn, sư tổ của Mộ Chỉ Ly đi tới Chủ thế giới bất quá cũng là một thân một mình lẻ loi, giữa một nơi cường giả như mây ấy lại có thể thành lập một môn phái, cũng dần dần phát triển thành chính đạo đệ nhất phái, quá trình gian khổ bọn họ có thể mường tượng ra được.

- Sư tổ đúng là rất giỏi.

Mộ Chỉ Ly cười nói, nàng cũng hiểu rõ bà có thể phát triển đến bực này nhất định là có liên quan tới năng lực của bà.

- Sư tổ đã từng là môn chủ Thiên Âm Môn, như vậy thì về sau nhất định sẽ chiếu cố Thiên Âm Môn không ít, dù sao cũng đều là người một nhà thôi.

Mộ Chỉ Ly cười hắc hắc, sư tổ có thực lực cường đại như vậy, nhất định phải nghĩ biện pháp làm cho sư tổ vì Thiên Huyền đại lục xuất ra một chút khí lực a.

Hàn Như Liệt ngẩn người, hắn phát hiện Chỉ Ly hình như càng ngày càng giống kẻ xảo trá, chẳng lẽ là bị ảnh hưởng từ hắn?

Mộ Dật Thần, Ngạo Khinh Cuồng cùng với tộc nhân của Khiếu Nguyệt Thiên Lang tộc giờ phút này đều ở Thiên Âm Môn nghỉ ngơi, Thiên Âm Môn cũng nhiệt tình tiếp đãi, đệ tử Thiên Âm Môn giúp bọn hắn sắp xếp một chỗ ở tốt, Mộ Dật Thần cùng Ngạo Khinh Cuồng cũng bắt đầu ôn chuyện .

- Dật Thần, Chủ thế giới cường đại như thế, ta nghĩ tộc nhân của chúng ta cũng có thể đi trải nghiệm một phen, nếu không tương lai thực lực của con người nhất định là mạnh hơn chúng ta rất nhiều.

Ngạo Khinh Cuồng bình tĩnh, cổ họng chậm rãi nói.

Qua chuyện của Tần Lãng, bọn họ biết được rằng Chủ thế giới quả thật rất mạnh, con người đã bắt đầu trải nghiệm, bọn họ cũng không thể bị bỏ lại phía sau.

- Đại ca, tộc nhân chỉ cần đạt tới Càn Khôn Cảnh thì có thể đi tới Chủ thế giới, không vấn đề gì.

Mộ Dật Thần đáp, hắn hiểu được suy nghĩ của Ngạo Khinh Cuồng, vì tương lai Khiếu Nguyệt Thiên Lang tộc, phải sớm tính toán kỹ càng

- Nhưng mà, đại ca, ngươi không đi Chủ thế giới sao?

Ngạo Khinh Cuồng lắc đầu

- Ta là Thiên Lang vương, phải luôn ở trong Khiếu Nguyệt Thiên Lang tộc, trừ phi Thiên Lang vương tiếp theo xuất hiện, nếu không tuyệt đối không thể rời đi.

Ngạo Khinh Cuồng nói rất nhẹ nhàng, Mộ Dật Thần lại nghe ra trong giọng nói của hắn có chút bất đắc dĩ.

- Đại ca, nói thế nào đây cũng là trách nhiệm của ta, bây giờ lại đổ lên trên người của ngươi.

Nghe thế, Ngạo Khinh Cuồng cười nói:

- Chúng ta là huynh đệ, ngươi mạnh cũng chính là ta mạnh, có gì khác nhau? Huống chi Thiên Lang vương tiếp theo không lâu nữa sẽ xuất hiện, tương lai ta vẫn còn có cơ hội, đến lúc đó phải dựa vào ngươi rồi, ta chẳng lo lắng gì cả.

- Đại ca, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ cường đại lên, rồi khiến cho Khiếu Nguyệt Thiên Lang tộc cũng cường đại lên!

Mộ Dật Thần trầm giọng nói, trong mắt là nồng đậm quyết tâm.

Hắn nhất định sẽ đánh bại Hắc Ám lão nhân, rồi trở thành một Hắc Ám lão nhân mới, chờ đến lúc đó, không người nào có thể đả thương cho người mà hắn muốn bảo vệ. Bi kịch Tần Lãng sẽ không bao giờ được phép tái diễn.

- Ta tin tưởng ngươi, vài năm không gặp, thực lực của ngươi so với ta mạnh hơn nhiều như vậy, nhất định phải chiếu cố tốt tộc nhân đi Chủ thế giới

Ngạo Khinh Cuồng chân thành nói.

- Ta biết, hiện giờ thông đạo giữa Chủ thế giới và Thiên Huyền đại lục đã sửa xong, qua lại cũng rất tiện, đại ca không cần lo lắng, đi tham quan một thời gian ngắn cũng không có gì.

Mộ Dật Thần cười sáng lạn, hai mắt bừng sáng như trăng rằm, trong suốt như ánh trăng.

Cùng lúc đó, Long tộc cũng tính toán giống như vậy. Cơ hội tốt như thế bọn họ tuyệt đối không thể bỏ lỡ, trừ người canh gác ở ngoài, những người khác trong Long tộc đều đã đi ra, đem truyền tin tức này về.

Bình luận

Truyện đang đọc