Y THỦ CHE THIÊN

Sau khi Hàn Như Liệt nói xong, chung quanh cũng vẫn bình tĩnh dị thường như trước, dường như cũng không có dấu hiệu có người xuất hiện.

Ánh mắt Mộ Chỉ Ly ngưng lại, môi đỏ mọng khẽ mở: “Hà Kế Trung, Hà Kế Quán, chẳng lẽ ngay cả dũng khí xuất hiện các ngươi cũng không có sao?”

“Bốp! Bốp! Bôp!”

Một trận âm thanh vỗ tay vang lên, Hà Kế Quán và Hà Kế Trung chậm rãi đi ra, cùng bọn họ còn có các đệ tử khác của Bắc Hoàn quốc.

Nhìn đệ tử Bắc Hoàn quốc đột nhiên xuất hiện, sắc mặt mọi người khẽ biến, lúc nào đột nhiên xuất hiện đệ tử của Bắc Hoàn quốc, lúc nào gặp bọn họ mà chả được, hết lần này tới lần khác lại dưới tình huống khi bọn họ kiệt sức mệt mỏi mới gặp phải, đôi bên mâu thuẫn đã đạt đến đỉnh, hiện tại chạm mặt rất rõ ràng chính là không chết không ngừng.

“Nhanh như vậy mà có thể đoán được thân phận của chúng ta, quả nhiên rất giỏi.” Trên mặt Hà Kế Quán mang theo nụ cười ấm áp, bộ dáng dạo bước đi tới kia cũng rất phong độ nhẹ nhàng.

Mộ Chỉ Ly cười lạnh một tiếng: “Ở trong hàng đệ tử tại trại huấn luyện hạt giống, loại ưa thích làm những chuyện này đoán chừng cũng chỉ có đệ tử Bắc Hoàn quốc của các ngươi.”

Ở trong trại huấn luyện hạt giống, kẻ duy nhất trở mặt với bọn họ chỉ có Bắc Hoàn quốc, căn bản không cần đoán cũng có thể biết thân phận của bọn hắn. Nếu như thời điểm bình thường gặp được bọn hắn sẽ vô cùng sảng khoái, nhưng là bây giờ. . . . . .

Trong mắt Hà Kế Quán hiện lên vẻ lo lắng nhưng nụ cười trên khóe miệng cũng không giảm: “Mà thôi, để cho các ngươi mắng thêm hai câu nữa, nếu không một lát nữa sẽ không còn cơ hội.”

Dứt lời,sắc mặt các đệ tử Linh Viêm Quốc đều đột nhiên biến hóa, Hà Kế Quán này quả nhiên là động sát cơ, trong lúc nhất thời tâm tư của mọi người đều có chút trầm trọng.

Con ngươi Hàn Như Liệt nhanh chóng quét qua trên khuôn mặt các đệ tử Linh Viêm quốc, hắn cảm giác, cảm thấy sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy, làm sao có thể vừa thoát ra liền đụng độ với đệ tử Bắc Hoàn quốc, kì quái nhất chính là bọn hắn còn mai phục rất kỹ ở bên ngoài, giống như tự tin là bọn họ nhất định sẽ đi qua nơi này vậy.

Trong đội ngũ có nội gián! Đây chính là ý nghĩ đầu tiên của Hàn Như Liệt, chỉ là nghĩ tới đây một chút, một cỗ tức giận lập tức dâng lên, nếu để cho hắn tìm được nội gián thì nhất định hắn sẽ không bỏ qua cho hắn ta, dám bán đứng toàn bộ sự sống chết của cả đội, người như vậy chết không có gì đáng tiếc!

Vào thời điểm Hàn Như Liệt đang suy luận xem ai là nội gian, tầm mắt Mộ Chỉ Ly dừng lại ở khu vực rừng rậm khẽ quét qua, bởi vì nàng đặc biệt chú ý tới một chút, trong đám đệ tử Bắc Hoàn quốc không có ai sử dụng mũi tên, như vậy mũi tên lúc trước là từ đâu mà tới?

Chỉ có một lý do có thể giải thích tất cả những chuyện này, đó chính là trừ đệ tử Bắc hoàn quốc ra còn có một nhóm người khác, bọn chúng muốn thời điểm hai bên giao chiến có thể đột ngột xuất hiện đối phó bọn họ, đến lúc đó mười người bọn họ chỉ có thể nói là chạy đằng trời!

Linh thức toàn thân nhanh chóng tản ra, thân là dược sư, linh thức của nàng so với người bình thường mạnh hơn không ít, rất nhanh Mộ Chi Ly phát hiện ra địch nhân ẩn xung quanh, chẳng qua là khi nàng biết được thân phận đối phương thì trong mắt không khỏi hiện lên kinh ngạc.

Lý Chí Đào! Bọn Lý Chí Đào lại xuất hiện ở nơi này! Nghĩ lại, chính là hiểu được mấu chốt trong đó, rất rõ ràng chính là bọn họ lúc này chính là quan hệ hợp tác, nếu như không có chuyện bầy Khô Lâu xuất hiện khiến cho thực lực bọn họ bị tiêu hao rất nhiều thì người Bắc Hoàn quốc muốn giết bọn họ căn bản là không thể nào, có hai nhóm người sẽ an toàn hơn rất nhiều .

Chưa từng nghĩ tới bọn họ lúc trước trùng hợp như vậy trải qua một phen chiến đấu, lại thêm công kích của hai đội ngũ, bọn họ thật đúng là. . . . . .

“Hà Kế Quán, ngươi muốn gây bất lợi đối với các đệ tử trong trại huấn luyện, chẳng lẽ ngươi không sợ huấn luyện viên trưởng biết chuyện này?”

“Ha ha” Hà Kế Quán giống như là nghe được một chuyện buồn cười nhất thế gian, cười nói: “Thành Thiết Thạch lớn như vậy, ai biết huấn luyện viên trưởng ở đâu ? Các ngươi yên tâm, chỉ cần các ngươi đều chết ở chỗ này thì nhất định sẽ không có người nào biết.”

“Làm sao ngươi biết chúng ta ở chỗ này?” Hàn Như Liệt trầm giọng hỏi, hắn cũng không thể xác định là có nội gián hay không, chỉ có thể thông qua việc thử dò xét Hà Kế Quán mà xác định.

“Ngươi không phải là vẫn rất thông minh sao? Ngay cả chúng ta an bài nội gián, ngươi cũng không biết, các ngươi chết là đáng đời!” Trên mặt Hà Kế Trung hiện lên nụ cười đắc ý, Hàn Như Liệt khiến cho hắn mất hết thể diện, hiện tại hắn cuối cùng cũng có cơ hội triệt để chế nhạo hắn ta.

Hà Kế Quán không nghĩ tới Hà Kế Trung sẽ nói ra chuyện này, trong lòng cũng hiện lên vẻ bất đắc dĩ, đệ đệ hắn chính là một người thiếu kiên nhẫn, chẳng qua có nói cũng không sao, hắn lúc này cũng đủ để khó chịu.

Nghe vậy, trên mặt mọi người Linh Viêm Quốc đều xông lên vẻ tức giận, thậm chí trong bọn họ còn có nội gián, tại sao lại có người có thể đầu nhập vào Bắc Hoàn quốc, đây quả thực là sỉ nhục của Linh Viêm quốc bọn họ!

Tầm mắt Hàn Như Liệt rơi vào trên người Nguyên Hủ, ánh mắt của hắn ta rõ ràng mang theo bối rối, nghĩ lại hắn càng phát hiện từ sau khi đi tới thành Thiết Thạch Nguyên Hủ vẫn đều ở cuối cùng trong đội ngũ, bởi vì một mực đều không nói chuyện gì, lúc này mới không dẫn tới sự chú ý của mọi người.

“Nguyên Hủ, là ngươi!” Bạch Diệu cũng phát hiện sự khác thường của Nguyên Hủ, tức giận lên tiếng.

Nghe được lời nói của Bạch Diệu.., Nguyên Hủ sợ đến giật mình một cái, ánh mắt không ngừng lóe ra, nói: “Bạch Diệu, ngươi đây cũng không thể nói lung tung a.”

“Ta nói lung tung?Chính ngươi cũng không nhìn một chút bộ dạng chột dạ của mình!” Bạch Diệu chắc chắn nói, Nguyên Hủ cùng hắn đều đến từ Lương gia, lại nói cuộc sống ở chung cũng không ngắn, đủ để hắn có thể nhìn ra khác thường của Nguyên Hủ.

Tầm mắt mọi người rối rít rơi vào trên người Nguyên Hủ, Mặc Thiên Hoàn tức giận trách mắng: “Chúng ta cùng đến từ một vương quốc, chính là người mình, làm sao ngươi có thể làm ra chuyện tình bội bạc như vậy!”

Cho tới nay, Mặc Thiên Hoàn đều bảo trì trầm mặc, chỉ cần quyết định của Hàn Như Liệt không ảnh hưởng đến lợi ích của hắn, cho tới bây giờ hắn cũng không có phản bác, huống chi Hàn Như Liệt làm đội trưởng như thế này khiến cho hắn không nói ra được nửa điểm ý kiến

Hắn vốn không phải là một người thích thân cận cùng với người khác, chỉ sợ thực lực của hắn cũng không nhất định yếu hơn Âu Dương Hào, hắn vẫn như cũ khiêm tốn theo mọi người làm việc, nhưng hành động của Nguyên Hủ thực sự khiến cho người ta tức giận, ngay cả hắn cũng không nhịn được tràn ngập tức giận.

Nhìn oán khí của mọi người ở trước mắt, ánh mắt Nguyên Hủ lướt qua một chút, nói: “Chính là ta bán đứng các ngươi, thì thế nào? Ai bảo các ngươi nhất định phải đối nghịch với người Bắc hoàn quốc, điều ta muốn chỉ là phong quang trở về chứ không phải là để mạng lại đây!”

“Lời này của ngươi là có ý gì? Ngươi cho rằng ngươi làm như vậy, bọn hắn sẽ bỏ qua ngươi sao?” Ngụy Kiến Hiên lạnh lùng nói

“Thực lực của các ngươi như vậy làm sao có thể so sánh với người Bắc Hoàn quốc, đến lúc đó đệ tử Linh Viêm quốc lại cùng nhau phơi thây tại chỗ! Hết lần này tới lần khác các ngươi còn không tự giác, ta mới không ngu như các ngươi vậy!” Nguyên Hủ ưỡn ngực, tuyên thệ nói

Nhìn bộ dáng như vậy của Nguyên Hủ, Hàn Như Liệt bất đắc dĩ lắc đầu: “Không biết sống chết.” Người như vậy căn bản không đáng giá để bọn họ tức giận, cục diện hôm nay như vậy mà hắn lại vẫn không tự nhận ra, thật sự là ngu đến đáng thương.

Nguyên Hủ xoay người lại hướng đến đám người Hà Kế Quán đi tới, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ đắc ý, dường như là đang chê cười đám người Hàn Như Liệt là cỡ nào ngu ngốc, chẳng qua là sau một khắc hắn nụ cười ở đáy mắt thì đã hóa thành khiếp sợ và không thể tin được.

“Phốc”

Âm thanh đao kiếm đâm vào da thịt đột ngột vang lên, Nguyên Hủ nhìn vào lợi kiếm đang đâm vào lồng ngực mình, đờ đẫn ngẩng đầu nhìn Hà kế Trung, lẩm bẩm nói: “Ngươi. . . . . . tại sao ngươi làm như vậy?”

“Ai biết ngươi có thể phản bội chúng ta hay không? Ngươi đã không có giá trị lợi dụng rồi, ngu xuẩn!” Hà kế Trung chẳng thèm ngó tới, nói, lợi kiếm trong tay lập tức đâm sâu thêm vài phần.

Nguyên Hủ ngã xuống trước mắt mọi người, trong lòng đám người Hàn Như Liệt cũng không có nửa điểm rung động, nghĩ tới bộ dáng lúc trước của hắn cũng không biết là nên thấy đáng cười hay đáng buồn.

“Hiện tại nên tính toán nợ nần giữa chúng ta rồi!” Hà Kế Trung cười lạnh nói, trong con ngươi chợt lóe lên vẻ ngoan lệ hung ác.

“Giữa chúng ta có nợ nần gì?” Hàn Như Liệt hỏi

Hà Kế Quán cười nhạo nói: “Hàn Như Liệt, không cần phải trì hoãn thời gian, cho dù hôm nay ta cho các ngươi thời gian khôi phục thì ngươi cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của chúng ta.” Ngay cả ông trời cũng giúp bọn họ, sớm biết như vậy bọn họ cũng không cần đám người Lý Chí Đào tới hỗ trợ.

Bị Hà Kế Quán nhìn thấu ý nghĩ, sắc mặt Hàn Như Liệt cũng không thay đổi chút nào, buông tay nói: “Nếu bị ngươi nhìn thấu, vậy cũng chẳng có gì hay ho để che giấu .”

“Đệ tử Bắc Hoàn quốc làm chút ít chuyện nhận không ra người, lúc nào thì ngay cả Lý Chí Đào cũng cùng bọn hắn cấu kết, thật khiến cho người ta được mở rộng tầm mắt.” Mộ Chỉ Ly cười khẽ một tiếng, sâu trong tròng mắt có một cỗ lạnh lẽo bắt đầu khởi động.

Nghe được lời nói của Mộ Chỉ Ly …, sắc mặt Hà Kế Quán khẽ biến, đám người Lý Chí Đào cũng không hề che giấu nữa, nhanh chóng gia nhập đội ngũ Hà Kế Quán, nói: “Không nghĩ tới nhãn lực này của ngươi thật sự là không tệ, chẳng qua là lúc trước tại sao không phát hiện ra việc đắc tội chúng ta là một chuyện không sáng suốt “

Nhìn đám người Lý Chí Đào đột nhiên xuất hiện, sắc mặt của đám người Âu Dương Hào càng trở nên khó coi, trước mắt có khoảng hai mươi người, thực lực đều không thấp, hiện tại bọn họ lại chỉ có chín người, bất luận nhìn từ góc độ nào thì bọn họ cũng không có một chút phần thắng.

“Động thủ!” Hà Kế Quán lớn tiếng quát lên, dứt lời, song phương hoàn toàn triển khai chém giết.

“Cho dù hôm nay phải chết ở chỗ này cũng quyết không cho các ngươi được sống khá giả, giết một người đủ vốn, giết hai người buôn bán lời!” Ngụy Kiến Hiên la lớn

Trong khoảng thời gian ngắn, trong rừng rậm yên tĩnh vang lên âm thanh sát phạt dữ dội, sát ý bao phủ khắp bầu trời, trong mùi vị máu tanh trong không khí lại càng lan tràn.

Trong mắt Hàn Như Liệt hiện lên vẻ lo lắng, hướng Mộ Chỉ Ly nói: “Ly nhi, nàng phải ở ngay bên cạnh ta, không được rời đi!” Hắn lo lắng dưới tình huống vây công như vậy ở nơi này mình sẽ không có cách nào bảo vệ Mộ Chỉ Ly.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu, nói: “Không nên phân tâm, ta sẽ bảo vệ tốt chính mình.” Có lẽ nàng không có cách nào làm ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng nàng có thể bảo đảm mình không liên lụy mọi người.

Hàn Như Liệt dẫn đầu đón đầu Hà Kế Quán, ở trong cả đội ngũ, hắn chính là kẻ có thực lực mạnh nhất, một khi có thẻ giết chết được hắn ta có thể ảnh hưởng đến toàn cục.

Thân hình vừa động, huynh đệ Lý Chí Đào trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Mộ Chỉ Ly, hắn vẫn nhớ được cô gái này đã nhục nhã hắn như thế nào, hiện tại hắn muốn đòi lại toàn bộ!

Trong mắt Lý Chí Đào xẹt qua ý âm hàn, một chưởng mạnh mẽ phóng ra, quả đấm bén nhọn mang theo từng trận âm thanh xé gió, tốc độ của Lý Chí Triển cũng không hề chậm, một quyền tàn nhẫn tập kích vào chỗ yếu hại nơi cổ của Mộ Chỉ Ly!

Nhìn thấy huynh đệ Lý Chí Đào phối hợp công kích khăng khít, ánh mắt Mộ Chỉ Ly ngưng lại, làn da phía dưới cánh tay ánh sáng trắng bắt đầu khởi động, một vòng xanh ngọc lặng lẽ hiện lên.

“Phanh!”

Quyền chưởng cứng đối cứng, từng tiếng động to lớn vang lên, mang theo tất cả chấn động, Mộ Chỉ Ly thất thanh kêu lên, thân hình chợt lui lại, cường độ thân thể của nàng thì không sợ hãi chút nào, chẳng qua là lực lượng của Thiên Huyền cảnh không có cách nào đánh đồng cùng với Kim Đan cảnh.

Trong mắt huynh đệ Lý Chí Đào đều hiện lên vẻ vẻ kinh dị, thực lực của Mộ Chỉ Ly này bọn họ cũng biết được, lúc này hai người mới cùng nhau xuất thủ, sao hiện tại lại trở nên yếu như vậy rồi?

“Thiên Huyền cảnh?”

Mộ Chỉ Ly trầm giọng không nói, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ kế sách ứng đối.

“Ha ha, ta đã thấy người khác thực lực tăng lên, chỉ chưa thấy qua người thực lực kém đi giống như ngươi vậy.” Lý Chí Triển không chút kiêng kỵ cười to nói, vốn là còn chút cố kỵ trong lòng giờ đã biến mất hoàn toàn .

“Muốn đi? Cũng không dễ dàng như vậy!”

Lý Chí Đào nhìn ra động tác lui về sau của Mộ Chỉ Ly, tâm thần khẽ động lại lần nữa hung bạo lướt về phía Mộ Chỉ Ly, Thiên Lực mênh mông hóa thành một cột ánh sáng chói mắt, ngặn chặn toàn bộ đường đi của Mộ Chỉ Ly.

“Chỉ với thủ đoạn này của ngươi cũng muốn đối phó Mộ cô nương?” Âu Dương Hào che ở trước mặt Mộ Chỉ Ly nói, trong vòng chiến khoảng cách của hắn với Mộ Chỉ Ly rất gần, thời điểm chú ý tới tình huống nguy cấp của nàng ấy thì lập tức chạy tới.

Linh Tịch cảnh của Âu Dương Hào đối phó với Kim Đan cảnh của huynh đệ Lý Chí Đào đương nhiên không có nửa điểm khó khăn, trong khoảng thời gian ngắn đã đánh bại hai huynh đệ khiến chúng chạy thục mạng, thừa cơ này bàn tay trắng nõn của Mộ Chỉ Ly gương lên, đàn Cửu thiên tỳ bà lần nữa lại xuất hiện trên tay.

“Loong koong

Ngón tay ngọc gảy nhẹ, kèm theo âm tiết thứ nhất âm tiết xuất ra, đám người Hàn Như Liệt đã ý thức được âm tiết lần này không tầm thường, chỉ là âm thanh dao động kia khiến cho người ta có cảm giác rất hoảng hốt.

Năm ngón tay vẽ một đường, một đạo sóng âm màu đỏ thẫm liền cuốn sạch về phía đối thủ mà tới, âm ba mạnh mẽ kia cắt rách không khí truyền ra từng đạo âm thanh bén nhọn chói tai, sóng âm đến mức đối thủ của nàng đều bị ảnh hưởng khá nhiều.

Dường như đệ tử Linh Viêm quốc cũng biết Mộ Chỉ Ly không am hiểu chính diện tác chiến, đã cực kì ăn ý lập thành vòng vây đem Mộ Chỉ Ly vây quanh ở chính giữa, khiến cho người khác không có cách nào tới gần được Mộ Chỉ Ly, mà cái này cũng chính là cho Mộ Chỉ Ly một cơ hội.

Bên trong sóng âm, một cây ngân châm màu đen bén nhọn lặng lẽ xuất hiện, theo hướng âm ba mạnh mẽ đánh úp về phía đối thủ của mọi người.

“A”

Kèm theo từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, chỉ trong thời gian nháy mắt liền có hai gã đệ tử nhanh chóng ngã xuống, trên gương mặt trắng nõn dần dần xuất hiện vẻ xanh tím!

“Dùng độc! Mọi người cẩn thận!” Hà Kế Quán phát hiện trạng thái sau khi chết của hai người liền lập tức lên tiếng nói, ánh mắt nhất thời nhìn về phía Mộ Chỉ Ly cũng xảy ra biến hóa, hắn không nghĩ tới cô gái này lại có thể dùng độc tốt như vậy.

Sau khi đám người Lý Chí Đào biết được Mộ Chỉ Ly là Độc sư, lập tức ngừng hô hấp lại, sợ hút vào độc tố, đối mặt với sóng âm công kích kia cũng cấp tốc né tránh khiến cho thủ đoạn của Mộ Chỉ Ly mất đi hiệu lực.

Song phương ở giữa chém giết cực kỳ thảm thiết, trong khoảng thời gian ngắn liền có mấy người bị thương, đệ tử Linh Viêm quốc dường như đều gặp phải tình huống lấy một địch hai, giao chiến như vậy khiến bọn họ khắp nơi thụ động đón địch, chỉ có thể bị động phòng ngự, nhưng không thể có nửa điểm tấn công

Ngay cả tình huống của Hàn Như Liệt lúc này cũng là cực kỳ nguy hiểm, Hà Kế Quán và Hà Kế Trung đều oán độc hắn, đủ loại thủ đoạn công kích tàn nhẫn không ngừng phát ra, chỉ cần Hàn Như Liệt không cẩn thận một chút thì đủ để đưa hắn vào chỗ chết!

“A. . . . . .” Một đạo tiếng kêu thảm thiết mang đến sự chú ý của mọi người , cánh tay phải của Đái Văn Quân hẳn là bị đối phương mới chặt đứt, lưu lại trên mặt đất là cánh tay gãy cùng với máu đỏ chói mắt. . . . . .

“Văn Quân!” Ngụy Kiến Hiên đau lòng hô.

Chỗ cụt tay truyền đến đau nhức khiến cho sắc mặt Đái Văn Quân trắng bệch, ngay cả động tác cũng bị trì hoãn rất nhiều, đối thủ giống như là tìm được một cơ hội, thừa dịp bất ngờ một kiếm hung hăng đâm về phía lồng ngực của hắn, thậm chí có thể khuấy lợi kiếm.

Đôi mắt Đái Văn Quân trừng lớn mắt mâu, gắt gao ngó chừng người giết hắn, ngay cả một câu đều không nói ra. Thân thể cao ngất kia đang trong tầm mắt rung động của mọi người ầm ầm ngã xuống đất . . . . . .

“Đái huynh!” Âu Dương Hào không thể tin được hô lên

Hiện tại bằng hữu tốt ngày xưa chân chính ngã trước mặt mình, loại rung động này vô cùng lớn, nhất là nhìn thấy hắn bị đối phương hành hạ tàn nhẫn đến chết, tâm huyết của mọi người triệt để bộc phát rồi.

“Ta muốn giết các ngươi đám súc sinh này” Ngụy Kiến Hiên gào rít, một đôi con ngươi đỏ ngầu như máu điên cuồng đánh úp về phía đối thủ !

Trong mắt Mộ Chỉ Ly xẹt qua vẻ ngoan tuyệt, dường như có một quyết định to lớn, hai quả đan dược tròn liền đưa vào trong miệng, một lát sau, trên khuôn mặt đỏ ửng lên vẻ không bình thường, một lát sau chính là khôi phục bình thường.

Mọi người đang giao chiến mệt mỏi nên cũng không phát hiện động tác của nàng, đang lúc này, động tác trên tay đột nhiên tăng nhanh, từng đạo tiếng nhạc tràn đầy lực rung động tràn ra.

Dường như đám người Hà Kế Quán trước tiên đã phát hiện ra tiếng đàn này không bình thường, ở nơi này có tiếng đàn quấy nhiễu, tinh thần bọn hắn bị ảnh hưởng rất lớn, không ngừng hoảng hốt, hết thảy trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ.

Tiếng đàn không ngừng tăng nhanh, hai tay Mộ Chỉ Ly đã hiện đầy máu tươi nhưng dường như không có cảm giác đau đớn, nàng nên vì Đái Văn Quân báo thù, chỉ sợ cuối cùng bọn họ cũng không thể đột phá được vòng vây, nhưng cũng tuyệt đối để cho đám người Hà Kế Quán lưu lại trên đời này!

Tiếng đàn dễ nghe mà mạnh mẽ cùng với máu tươi như rót vào, bàn tay như ngọc tạo thành nét đối lập rõ ràng, trong khoảng thời gian ngắn, đàn Cửu thiên tỳ bà kia cũng bị máu nhuộm đỏ tươi, dây đàn màu trắng nhiễm màu đỏ trở nên diêm dúa lẳng lơ, tiếng đàn phát ra tràn đầy lực xuyên thấu.

Tóc đen của Mộ Chỉ Ly chẳng biết lúc nào đã xõa xuống, sợi tóc rơi lả che đi nét mặt của nàng, chỉ có một màn huyết sắc như vậy khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

Vẻ tái nhợt lặng lẽ hiện lên ở trên khuôn mặt tinh xảo trước kia của Mộ Chỉ Ly, trong đáy mắt cũng hiện lên một tia hoàn toàn điên cuồng!

“Cầm Lăng Cửu Thiên Chi Quần Ma Loạn Vũ!” tiếng quát rét lạnh từ trong miệng Mộ Chỉ Ly truyền ra, mang theo thanh âm đầu độc khiến cho tâm thần mọi người run lên.

Đám người Hàn Như Liệt kinh ngạc phát hiện đám người Hà Kế Quán giống như là bị đánh mất thần trí, công kích không phân biệt được địch ta, giống như bọn họ căn bản không có cách nào phân biệt được đối thủ trước mắt.

Tâm thần vừa động, lập tức tựu đoán được đây hết thảy cũng là kiệt tác của Mộ Chỉ Ly, nếu không quả quyết sẽ không xuất hiện tình huống như vậy, mọi người thừa dịp hỗn loạn này điên cuồng đánh úp về phía đối thủ!

Hàn Như Liệt chuyển tầm mắt nhìn về phía Mộ Chỉ Ly đang ở phía sau, vừa nhìn đã thấy những vết máu mà giật mình, cùng với khuôn mặt trắng bệch của Mộ Chỉ Ly tạo thành dáng vẻ đối lập rõ nét.

Trong lòng đau nhói, thậm chí có ý định ngăn cản Mộ Chỉ Ly, chẳng qua là sau khi hắn nhìn thấy đáy mắt điên cuồng cùng với chấp nhất của Mộ Chỉ Ly, ý nghĩ trong đầu liền dừng lại, ngược lại đem tất cả tức giận và đau lòng đều phát tiết lên trên người đám người Hà Kế Quán!

“Giết a! Vì Đái Văn Quân báo thù!”

Mộ Chỉ Ly chỉ cảm thấy khí lực của mình từng chút một tiêu tán, theo từng âm tiết nàng bắn ra, vết máu trên đàn liền ít đi một chút, mà máu tươi giống như nhận thấy một lực hấp dẫn đã nhanh chóng từ trong cơ thể tự động chảy ra.

Bình luận

Truyện đang đọc