Y THỦ CHE THIÊN

Nghe thấy thế, Mộ Chỉ Ly khẽ mỉm cười, từ chối cho ý kiến.

Hai người nàng và Hàn Như Liệt đều hiểu lời của vị trưởng lão này đều là để nhắc nhở bọn họ, mà người có tư cách khiến cho vị trưởng lão này tới đây không phải là Quán chủ thì chính là Đại trưởng lão.

Thấy Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt đều có bộ dạng bình tĩnh, Đông Phương Tinh nói lại lần nữa: “Nếu là trước kia, sau khi cuộc chiến đấu này kết thúc, thì các vị trưởng lão cũng sẽ không đưa đan dược tới đây, mình có chuẩn bị đầy đủ cũng là một điểm rất quan trọng.”

Vừa nói xong, Đông Phương Tinh cười yếu ớt: “Cố gắng lên đi.”

Nhìn bóng lưng Đông Phương Tinh dần dần rời đi, Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đều hiện ra vẻ kinh hãi.

Đông Phương Tinh cũng không đem chuyện này làm rõ, bọn họ cũng không phải là kẻ ngu ngốc, rõ ràng là Đại trưởng lão lo lắng bọn họ không có đan dược để khôi phục thương thế nên lúc này mới cố ý đưa tới, đãi ngộ đặc thù như vậy đủ để chứng minh mức độ coi trọng đối với bọn họ.

Ánh mắt chuyển hướng nhìn Quán chủ và Đại trưởng lão ở trên đài cao, chỉ thấy vẻ mặt hai người bình tĩnh, căn bản là chưa từng nhìn về phía tình hình bên này.

Mộ Chỉ Ly nhìn đan dược trong tay một chút, suy nghĩ một lát rồi đem nuốt nó xuống, mặc kệ là như thế nào cũng không nên phụ lòng tốt của đối phương. Đan dược vừa vào miệng đã bắt đầu tan ra, một dòng nước ấm từ cổ họng lan ra khắp tứ chi bách hải, cơ thể cảm thấy cực kỳ sảng khoái.

Cái tinh thuần của dược lực gần như trong nháy mắt đã lan ra, thương thế bên trong cơ thể cũng bình phục làm cho người ta kinh ngạc về tốc độ của nó, nhưng mà trong một khoảng thời gian ngắn cảm giác trống rỗng trong cơ thể cũng đã biến mất không còn gì.

“Hiệu quả của đan dược này lại tốt như vậy, nếu ngày thường mang theo tính mệnh có thể sẽ được đảm bảo hơn nhiều.” Mộ Chỉ Ly nhẹ giọng lẩm bẩm: “Đan dược này chắc là lấy yêu tinh thuộc tính mộc làm thuốc dẫn, dược liệu hẳn là có Hóa Cốt thảo, Thủy Linh Hoa. . . . “

“Oa, chủ nhân thật lợi hại! Thế nhưng mới chỉ ăn một viên đan dược đã có thể nói ra cách điều chế đan dược này!” Hai cánh tay mền dẻo của XảoXảo chống cằm , con ngươi trong suốt phát ra một tia sùng bái.

Nghe thấy vậy, trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tuyệt trần của Mộ Chỉ Ly xuất hiện vẻ bất đắc dĩ, sau một khắc đột nhiên trong mắt hiện lên một tia tinh quang: “Xảo Xảo, ngươi biết đan phương*(công thức làm thuốc) này?”

Ánh mắt Mộ Chỉ Ly tràn đầy mong đợi, Xảo Xảo nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt không sao cả nói: “Đương nhiên là biết rồi, cái đan phương nho nhỏ này sao có thế làm khó được Xảo Xảo đáng yêu vô địch ta được?”

“Chậc …chậc, Ngươi có vẻ rất đắc chí! Đây không phải là đan phương của lão nhân Không gian sao?” Tuấn Tuấn bên cạnh nhìn Xảo Xảo bộ dạng đắc ý không khỏi lên tiếng.

“Này” Nụ cười đắc ý của Xảo Xảo còn chưa kịp tản ra đã bị Tuấn Tuấn cắt đứt, không khỏi quay người lại căm tức nhìn Tuấn Tuấn: “Tuấn Tuấn thối, là đan phương của chủ nhân thì sao? Đúng là Xảo Xảo biết!”

“Cầm lông gà coi là lệnh tiễn*(coi lông gà là mũi tên ý là phóng đại mọi chuyện)!”

Nghe cuộc tranh chấp giữa hai người, Mộ Chỉ Ly cũng biết thêm không ít tin tức, không khỏi lên tiếng nói: “Xảo Xảo, đan phương của sư phụ ta đã xem qua hết, nhưng mà cũng không có đan phương Sinh Cốt đan, phương thuốc này ở trong Thiên Sát Cổ Giới sao?”

“Đúng a! Đồ của Chủ nhân đều ở trong Thiên Sát Cổ giới.” Vẻ mặt Xảo Xảo đơn thuần gật đầu, trả lời cực kỳ đương nhiên.

“Vậy vì sao ta chưa từng thấy?” Mộ Chỉ Ly khẽ nhíu mày, trong mắt hiện vẻ rất nghi ngờ.

“Đan phương của Chủ thế giới được đặt ở trong một gian phòng khác, ngươi muốn nhìn thấy nó thì phải đột phá Trúc Cơ cảnh mới được, đây là quy củ mà chủ nhân bố trí.” Xảo Xảo lên tiếng giải thích: “Lúc trước thực lực của ngươi ở Phân thế giới căn bản là không có biện pháp luyện ra đan dược cấp bậc này, có biết cũng vô dụng, đan dược ở Chủ thế giới cùng với Phân thế giới có chút bất đồng.

Mặc dù Dược sư của Phân thế giới tu vi không cao nhưng cũng có thể luyện ra đan dược, có thể tưởng tượng muốn luyện ra đan dược bậc này của Chủ thế giới, thì đòi hỏi Dược sư phải có tu vi rất lớn.

Càng là đan dược cấp cao thì lúc luyện tiêu hao Thiên Lực càng nhiều, người có tu vi không cao căn bản là không thể luyện ra, ở Chủ thế giới Luyện Đan Sư rất quý giá.”

Vừa nói xong, trong mắt Mộ Chỉ Ly mê hoặc càng nhiều hơn, trước kia khi nàng luyện đan dược thì chỉ cần khống chế tốt độ lửa và nhận biết dược liệu là có thể, sao khi nghe Xảo Xảo nói hình như luyện chế đan dược của Chủ thế giới cũng không giống như vậy?

Suy nghĩ một chút cũng không có hỏi tiếp, đợi nàng đột phá Trúc Cơ cảnh sau khi cửa lớn mới mở ra thì tất cả câu hỏi sẽ có đáp án, hiện tại lúc này rõ ràng không phải là lúc để nghiên cứu.

Sau khi Hàn Như Liệt nuốt đan dược, cả người tinh thần đúng là đạt đến cực điểm, giống như lúc trước chưa từng trải qua bất kỳ trận chiến đấu nào, trận chiến đấu tiếp theo hắn nhất định có thể phát huy năng lực chiến đấu mạnh nhất của mình!

Chớp mắt đã đến buổi trưa, nghỉ ngơi xong hai mươi lăm người một lần nữa đi về phía đài cao tiến hành rút thăm!

Trong hộp tổng cộng có hai mươi lăm cái thăm, trong đó có hai mươi cái thăm phần đuôi có màu đỏ, đó chính là các đệ tử tỷ thí trong vòng hai, còn lại năm cái thăm có phần đuôi là màu trắng, khảo nghiệm của vòng thứ hai sẽ không phải đấu!

Hai người Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt cùng nhau đi lên đài cao, hai mươi lăm tên đệ tử lần lượt đi lên rút thăm, khi thời điểm Mộ Chỉ Ly đi tới ống thẻ nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Đại trưởng lão nhìn về phía nàng lộ ra một nụ cười ôn hòa.

Nhìn thấy thế, Mộ Chỉ Ly liền ngẩn ra, không lâu sau khóe miệng cũng hiện lên một nụ cười cung kính. Xem ra chuyện lúc trước vị trưởng lão kia dặn dò cũng đều là trưởng lão làm rồi, có thể được Đại trưởng lão coi trọng thật sự khiến nàng có chút thụ sủng nhược kinh.

Cánh tay nhấc lên rút ra từ chiếc hộp màu xanh nhạt kia một cái thăm, rồi xoay người đi xuống phía dưới. Nhìn cái phần đuôi cái thăm có màu đỏ chói mắt, Mộ Chỉ Ly bất đắc dĩ nhún vai, trận tỷ thí thứ hai này nàng vẫn phải ra sân a.

Hàn Như Liệt chậm rãi đi đến bên cạnh Mộ Chỉ Ly, tướng mạo khôi ngô trên mặt mang theo nụ cười yếu ớt: “Ly nhi, kết quả rút thăm của nàng thế nào?”

Mộ Chỉ Ly giơ chiếc thăm trong tay lên, bĩu môi nói: “Thăm phần đuôi có màu đỏ, còn chàng?”

Nghe thấy vậy, Hàn Như Liệt cười khẽ, trong lúc hai ngón tay gầy gò cầm thăm rõ ràng là chiếc thăm có phần đuôi màu đỏ, lúc ánh mắt Mộ Chỉ Ly vô cùng kinh ngạc liền lấy tay nhéo khuôn mặt mềm mại của Mộ Chỉ Ly, đầu ngón tay cảm nhận được sự trơn nhẵn mịn màng lúc này mới lên tiếng nói: “Làm sao vi phu có thể để cho nương tử chiến đấu một mình được?”

“Ba hoa!”

Thân hình vừa động, một lần nữa Mộ Chỉ Ly lại xuất hiện trên đài tỷ võ, mặt mày tràn đầy tự tin, khóe miệng gợi lên một độ cong nhẹ, lẳng lặng đứng tại chỗ đợi đối thủ ra sân.

Cùng một thời gian, Hàn Như Liệt cũng xuất hiện ở trên đài tỷ võ cách Mộ Chỉ Ly không xa, thân hình cao ráo và cường tráng tỏa ra một cỗ hơi thở tà tứ, trên khuôn mặt được gọi là tuấn dật yêu nghiệt chứa đựng một nụ cười tà mị.

Nhìn thấy trận tỷ thí thứ hai bắt đầu, các vị đệ tử dưới đài cũng lấy lại tinh thần, vẻ mặt mỗi người đều hồng hào nhìn đệ tử nội môn trên đài tỷ võ kia.

Điều không giống với lúc đầu chính là trong mắt mọi người khi thấy Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt đều là ngưỡng mộ cũng không còn giễu cợt và hài hước, ngược lại chính là sùng bái thậm chí còn có tôn kính, thời gian hai người tới Đông Phương gia mới có nửa năm mà đã có thể ở bên trong các đệ tử trở thành cao thủ mạnh mẽ, tương lai phát triển đương nhiên là không cần nói.

Sắc mặt Đông Phương Sam bây giờ đang cực kỳ vui mừng, không nghĩ tới vận khí của mình lại tốt như vậy, không ngờ trận tỷ thí thứ hai lại gặp được Đông Phương Ly, thế này nhất định có thể hoàn thành tốt lời dặn dò!

Một khi hoàn thành, vậy thì những ngày kế tiếp hắn có thể một bước lên mây! Nghĩ tới đây, Đông Phương Sam liếm liếm môi, trước mặt nhiều người như vậy giày vò nhục nhã một mỹ nhân như vậy, thật sự là làm cho người ta mong đợi a.

Đông Phương Cường nhìn thấy Đông Phương Sam và Đông Phương Ly là đối thủ, trên khuôn mặt kiên nghị cũng lộ ra nụ cười âm hiểm, Đông Phương Ảnh này không phải đấu, vốn là hắn đã có ý định xấu, có lẽ chỉ có thể dựa vào Đông Phương Ảnh đến khiêu chiến.

Nhưng mà, không ngờ đối thủ của Đông Phương Sam đúng lúc lại là Đông Phương Ly, xem ra ngay cả ông trời cũng giúp đỡ hắn!

Nhìn bộ dạng Đông Phương Sam không che dấu vẻ mặt tràn đầy hung ác, chân mày Mộ Chỉ lẽ hơi nhăn lại, trong ấn tượng của nàng cũng không cùng với nam tử trước mắt này qua lại, vì sao trong mắt của nam tử này nhìn về phía mình dường như xen lẫn những cái khác?

“Bắt đầu tỷ thí” trưởng lão vừa ra lệnh một tiếng, hai người trong nháy mắt đã bắt đầu trận thế.

“Giao chiến lại để cho ta gặp phải một mỹ nhân như vậy, thật là khiến cho người khác hâm mộ.” Đông Phương Sam trầm giọng cười nói, ánh mắt kia lại càng không chút kiêng kỵ gì đánh giá trên người Mộ Chỉ Ly.

Sắc mặt Mộ Chỉ Ly lạnh lùng, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, nhưng cũng không vì Đông Phương Sam nhìn đánh giá mà nổi giận. Tình thế như vậy nàng đã gặp quá nhiều, sao có khả năng bị hắn chọc giận như vậy.

Thấy bộ dạng Mộ Chỉ Ly bất vi sở động, Đông Phương Sam lên tiếng lần nữa nói: “Ngươi đi theo phế vật Đông Phương Liệt kia đúng là lãng phí ngươi, chẳng thà cùng ta ở chung một chỗ, ta đảm bảo công phu trên giường lợi hại hơn so với hắn ta, như thế nào?”

Lời này vừa nói ra, mọi người có mặt ở đây chân mày đều nhíu lại, Đông Phương Sam này ở đây tranh tài vậy mà lại phát ngôn bừa bãi, ý tứ trong lời nói tràn đầy vũ nhục, có hơi qua đáng một chút.

Mộ Chỉ Ly giương mắt, nhìn về phía Đông Phương Sam đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng: “Lời chó sủa như vậy, sau khi tỷ thí chấm dứt ngươi sẽ được kêu thỏa thích, không phải ai cũng nhàn rỗi giống như ngươi.”

Đông Phương Sam ngẩn ra, đợi đến khi phản ứng lại vẻ mặt cũng biểu hiện vô cùng giận dữ: “Ngươi lại dám nói ta là chó?”

“Ai thừa nhận thì chính là người đó.” Mộ Chỉ Ly nhún vai không sao cả, bộ dạng khinh thường kia căn bản là không đem Đông Phương Sam để vào mắt.

Mộ Chỉ Ly đột nhiên bước lên một bước, Thiên Lực trong cơ thể nháy mắt tuôn ra, trong chớp mắt hơi thở mạnh mẽ tràn ngập! Hai tay hơi thu hẹp, cảm thụ sức mạnh khổng lồ ẩn chứa trong cơ thể, khóe miệng khẽ giương lên một độ cong, rút kiếm Vị Ương ra.

Bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng giơ lên, kiếm Vị Ương nhắm thẳng vào Đông Phương Sam: “Miệng chó không mọc được ngà voi, ta sẽ đem răng trong miệng chó của ngươi xóa sạch toàn bộ!”

Đông Phương Sam nhìn thanh thế mà Đông Phương Ly bộc phát ra, ánh mắt hơi nheo lại, tiếng quát khẽ đột nhiên truyền ra, năng lượng thuộc tính Thổ trong cơ thể trong nháy mắt đã bắt đầu khởi động, trong một khoảng thời gian ngắn ánh sáng màu vàng đất đã bao vây Đông Phương Sam, ở bên ngoài thân thể tạo thành một tầng áo giáp hộ thể.

Nhìn áo giáp hộ thể trên người Đông Phương Sam, ánh mắt Mộ Chỉ Ly ngưng tụ, năng lực khống chế của Đông Phương Sam này rất tỉ mỉ, năng lực khống chế như vậy ngay cả nàng cũng không cách nào so sánh được.

Bình luận

Truyện đang đọc