Y THỦ CHE THIÊN

Liễu Như Sương nhìn thấy sự kiên định của hai người trước mặt thì kinh ngạc, nàng vốn thấy đề nghị của mình cũng rất tốt, Mộ Hàn Mặc hẳn sẽ không từ chối. Dù sao nàng cũng đã gặp qua không ít tu luyện giả, có rất nhiều người hy vọng tìm được một chỗ dựa vững chắc, như vậy thì có thể giảm bớt đi con đường giao tranh, nhưng Mộ Hàn Mặc trước mặt này lại khác hoàn toàn.

Tuy nhiên nàng cũng không thể không thừa nhận là vì Mộ Hàn Mặc đi ngược lại với số đông mà làm cho nàng đã xem trọng hắn thêm vài phần. Mặc dù không biết tương lai hắn liệu có đạt được thành tựu nào ra trò hay không nhưng nếu đã có chí khí mạnh mẽ như vậy thì nàng càng thêm thích Mộ Hàn Mặc.

Nhưng lang bạt bên ngoài rất nguy hiểm, tốn thời gian, tốn sức, và cũng không biết được kết quả cuối cùng. Ích Quỳ đã sớm nói tình cảm của nó với nàng, nha đầu kia đã nói rằng trong tương lai muốn được ở bên cạnh Mộ Hàn Mặc, trước đây Ích Hàn đã chịu nhiều đau khổ nên bây giờ nàng chỉ hy vọng con bé được vui vẻ.

Một khi Mộ Hàn Mặc ra ngoài giao tranh, nếu lỡ có bất trắc gì thì hậu quả thật khó tưởng tượng được, nhớ lại tình cảnh của Ích Quỳ trước đây thật khiến nàng đau lòng, thật sự hy vọng có một bước ngoặt nào đó.

Mộ Chỉ Ly và Ích Hàn đứng bên ngoài nghe chuyện một lúc mà chưa vội vào là để xem thử tài thuyết phục của Liễu Như Sương ra sao, tuy nhiên Mộ Hàn Mặc đã khiến cho Liễu Như Sương phải uống một viên thuốc an thần rồi.

- Xem ra mẹ ta bắt đầu dao động rồi.

Nghe tiếng nói chuyện từ trong phòng thì Ích Hàn cười tươi như mặt trời tỏa nắng khiến cho người ta nhìn vào hoa cả mắt. (Editor: Chém quá, làm gì đẹp đến mức ấy).

- Nếu như có thể thì hãy đưa Ích Quỳ theo chúng ta ra ngoài lang bạt một phen, cũng không phải là chuyện gì xấu.

Mộ Chỉ Ly thản nhiên nói, ánh mắt chuyển động lộ ra sự nhìn xa trông rộng.

Ích Hàn sửng sốt chớp mắt rồi gật đầu lịa lịa.

- Ý tưởng này của ngươi thật không tồi, trước đây Ích Quỳ vẫn ở Tuyệt Tình Cốc, những nơi khác ở Bồng Lai tụ địa chưa từng đi qua, khó tránh khỏi nhàm chán. Đúng lúc chúng ta phải chuẩn bị hàng loạt chuyện nên hành động tập thể thì sẽ tốt hơn.

Nhìn gương mặt nghiêm túc của Ích Hàn thì Mộ Chỉ Ly cười khẽ:

- Đến lúc đó chỉ sợ cốc chủ và cốc chủ phu nhân nổi giận vì cả hai đứa con bảo bối đều ra ngoài lang bạt thôi.

- Muốn trách thì trách Hàn Mặc kìa, hắn vừa đến đã lừa gạt được muội muội của ta rồi, dù sao trong nhà này cho dù có mười ta thì cũng không bằng một mình Ích Quỳ.

Ích Hàn nhún vai, mặc dù nói như vậy nhưng trong đáy mắt hắn hiện lên sự vui vẻ.

Mộ Chỉ Ly đắc ý cười, nụ cười cực kì tinh khiết và đẹp:

- Đệ đệ của ta rất giỏi đấy.

- Mới nói có hai câu mà ngươi đã đắc ý rồi, còn nói nữa thì không biết ngươi sẽ bay đến tầng mây thứ mấy nữa? Rõ ràng ta mới là người bày mưu tính kế, là công tử Ích Hàn khôi ngô tuấn tú, tài năng xuất chúng.

Ích Hàn nhướng mày, mắt mở to, nói.

Nhìn bộ dạng của Ích Hàn khiến Mộ Chỉ Ly buồn cười không thôi, nhưng ngay sau đó thì liền trở nên nghiêm túc, nói:

- Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên đi vào thôi, đến lúc đó ngươi cũng phải hùa vào theo ta đấy.

Ích Hàn nhíu mày:

- Tỷ đệ các ngươi cao tay như vậy mà còn cần ta giúp sao?

- Ngươi không giúp cũng không sao, ta chỉ muốn cho ngươi được dịp thể hiện một chút trước mặt muội muội của mình mà thôi.

Mộ Chỉ Ly bĩu môi rồi bước vào trong phòng.

- Khoan đã, ta cũng có nói là không đồng ý đâu.

Ích Hàn vội lên tiếng và nhanh chóng bước theo.

Trong phòng, Mộ Hàn Mặc và Ích Quỳ đứng ở giữa phòng nhìn về Liễu Như Sương trước mặt.

Liễu Như Sương ngồi ngay ngắn, mặc dù chỉ ngồi yên lặng nhưng khí chất cao quý vẫn bộc lộ ra rất rõ, một mỹ nhân đẹp lộng lẫy như vậy mà lúc này cũng phải chau mày. Trong đôi mắt đẹp và sáng như sao kia ẩn chứa một chút do dự, một chút suy nghĩ, một chút ngập ngừng.

Nhìn thấy ánh mắt của Liễu Như Sương thay đổi như vậy thì Mộ Chỉ Ly khẽ mỉm cười. Mộ Hàn Mặc nhìn thấy Mộ Chỉ Ly cùng Ích Hàn đi vào thì rất ngạc nhiên, vội nói:

- Tỷ, Ích Hàn đại ca.

Mộ Chỉ Ly phất tay, rồi nhìn về phía Liễu Như Sương đang ngồi, nói:

- Phu nhân, sự quyết tâm của đệ đệ ta thì phu nhân cũng đã thấy rồi, thái độ của Ích Quỳ cũng rất kiên định. Bọn họ đều là người trẻ, muốn đi phiêu lưu, lang bạt cũng là điều bình thường, hy vọng phu nhân có thể đồng ý.

Nghe vậy ánh mắt của Liễu Như Sương lại thay đổi, nếu là trước đây thì lời nói của Mộ Chỉ Ly sẽ không đủ nặng để nàng phải quan tâm, nhưng Mộ Chỉ Ly của hiện tại đã khác trước rất nhiều. Theo như Ích Diệp nói thì nàng cũng biết được một ít, mặc dù Ích Diệp không nói rõ nhưng nàng cũng hiểu được tương lai của Mộ Chỉ Ly sẽ tỏa sáng đến mức không ai ngờ được.

Lúc ấy Ích Diệp còn nói với nàng một câu là phải giữ mối quan hệ tốt với Mộ Chỉ Ly. Chỉ với một câu đơn giản như vậy mà nàng hiểu ra được rất nhiều điều, trong quá khứ bọn họ chưa bao giờ chủ động đặt mối quan hệ với bất kì thế lực nào cả, nhưng Mộ Chỉ Ly này xứng đáng để họ giữ quan hệ thân thiết.

- Nhưng......

Liễu Như Sương cau mày, trong lòng có chút phiền muộn, vốn tưởng rằng chỉ là một việc đơn giản, không ngờ là lại nảy sinh ra nhiều vấn đề như vậy, đây là một kết quả mà nàng không mong muốn.

Mộ Chỉ Ly nghiêm túc nói:

- Phu nhân, ta hiểu được sự lo lắng của phu nhân đối với Ích Quỳ nhưng những năm gần đây Ích Quỳ đã chịu khổ nhiều rồi cho nên phu nhân hy vọng Ích Quỳ sẽ được vui vẻ, không muốn nó ra ngoài lang bạt.

Trong mắt Liễu Như Sương hiện lên vẻ kinh ngạc, không ngờ Mộ Chỉ Ly lại có thể đọc được suy nghĩ của mình.

- Tuy nhiên ngồi mát ăn bát vàng và tự mình chiến đấu để giành được thành quả thì lại là hai việc khác nhau, có thể sẽ thất bại, nhưng phải gặp khó khăn thì hai người bọn họ mới có thể đồng tâm hợp lực đối mặt, tình cảm phải trải qua sóng gió mới càng thêm bền chặt, khi đã vượt qua được tất cả mọi khó khăn thì họ sẽ nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp trước đây. Phu nhân, ta nói như vậy không biết phu nhân có thấy đúng hay không?

Mộ Chỉ Ly nói, đôi mắt thông minh sáng lên.

Liễu Như Sương im lặng suy nghĩ những gì Mộ Chỉ Ly vừa nói. Nàng thừa nhận những gì Mộ Chỉ Ly nói rất có lý, nếu kết quả tốt như vậy thì cho ra ngoài lang bạt một phen cũng được, nhưng ai có thể đảm bảo được là đến cuối cùng bọn họ có thể an toàn trở về?

Cho dù Tuyệt Tình Cốc cũng có địa vị ở Bồng Lai tụ địa nhưng ai có thể cam đoan là họ sẽ không bị người khác làm hại, hoặc một khi họ ra tay thì họ cũng sẽ là sát thủ?

- Mẹ, Chỉ Ly nói rất đúng. Nhiều năm qua Ích Quỳ vẫn ở trong nhà, không biết chuyện gì ở bên ngoài cả, cứ tiếp tục như vậy cũng không tốt với Ích Quỳ. Mẹ cứ bảo bọc nó như vậy, nếu có một ngày mẹ không ở bên cạnh nó nữa thì nó làm sao đối mặt với những khó khăn đây? Chẳng lẽ mẹ muốn nhìn thấy Ích Quỳ cứ mãi như vậy sao?

Ích Hàn nói.

Liễu Như Sương quá cưng chiều Ích Quỳ, đó cũng là một tật xấu, thân là con của cốc chủ Tuyệt Tình Cốc, tương lai phải đối mặt với rất nhiều chuyện mà nếu cứ bảo bọc như vậy thì chỉ là điều bất lợi với Ích Quỳ mà thôi.

Ích Hàn vừa dứt lời thì người Liễu Như Sương khẽ run lên, nhìn Ích Hàn, câu nói của Ích Hàn đã hoàn toàn đánh tan ý muốn của nàng. Đúng vậy, những gì trước mặt nàng đều thấy, nhưng lại không hề nghĩ đến chuyện tương lai.

- Mẹ, đại ca nói đúng, mẹ đồng ý cho con đi nhé.

Ích Quỳ đến trước mặt Liễu Như Sương, hai gò má ửng hồng, tươi cười lấy lòng mẹ kèm theo cả một chút hờn dỗi khiến Liễu Như Sương bật cười.

- Phu nhân, ta nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho Ích Quỳ.

Mộ Hàn Mặc lên tiếng, chưa thể hiện được nhiều nhưng chỉ với một câu nói ấy thì đã nói lên được quyết tâm của hắn.

Nhìn bốn người trước mặt, Liễu Như Sương thở dài, phất tay, nói:

- Những người trẻ các ngươi đều có suy nghĩ của riêng mình, ta cũng không cản trở, chỉ hy vọng các ngươi nhớ rõ những gì đã nói hôm nay, chăm sóc Quỳ Nhi cho tốt.

Nghe Liễu Như Sương nói vậy thì cả bốn người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm. Ích Quỳ vội chạy đến bên cạnh Mộ Hàn Mặc, hai người nhìn nhau cười, khuôn mặt lộ rõ sự vui mừng.

Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Mộ Chỉ Ly liền cùng Ích Hàn tiếp tục trao đổi kế hoạch tiếp theo. Hai người vừa chuẩn bị bàn bạc thì Mộ Hàn Mặc đi vào, đến cạnh hai người, bộ dạng kia tất nhiên là muốn cùng bàn bạc kế hoạch chung rồi.

Mộ Chỉ Ly thấy vậy thì hơi ngạc nhiên, hỏi:

- Hàn Mặc, sao ngươi lại đến đây? Ích Quỳ đâu?

- Ích Quỳ đang ở cùng phu nhân, còn hai người thì chuẩn bị kế hoạch tiếp theo nên đệ muốn đến xem thử có gì cần hỗ trợ hay không?

Mộ Hàn Mặc cười rạng rỡ, giọng nói có phần sảng khoái.

Tuy nhiên lúc này Mộ Chỉ Ly đã nhìn thấy điều mà chưa từng nhìn thấy trong ánh mắt Mộ Hàn Mặc đó chính là trách nhiệm, không sai, sau khi đồng ý với Liễu Như Sương là sẽ chăm sóc Ích Quỳ, mang lại hạnh phúc cho Ích Quỳ thì đó chính là trách nhiệm của Mộ Hàn Mặc.

- Ha ha, tiểu tử khá lắm.

Ích Hàn cười lớn vỗ vai Mộ Hàn Mặc.

- Không uổng ta đã xem trọng ngươi.

- Nếu đã đến đông đủ thì ta sẽ nói một chút về tình hình hiện tại. Hai người các ngươi chưa biết nhiều về Bồng Lai tụ địa nên ngày hôm qua ta đã hỏi cha ta một chút, hướng đi tiếp theo đã có rồi.

Ích Hàn chậm rãi nói.

- Muốn xây dựng đế quốc kinh doanh ở Bồng Lai tụ địa cũng không phải là chuyện đơn giản, Lâm Lang thành ở Bồng Lai tụ địa rất nhỏ nên muốn chứng minh được mình thành công ở Bồng Lai tụ địa thì ngoài các tu luyện giả ở Bồng Lai tụ địa đến mua bán thì còn phải phát triển buôn bán ra những vương quốc ngoài Bồng Lai tụ địa nữa, đến lúc đó thì mới chân chính là đế quốc buôn bán.

Mộ Chỉ Ly lộ vẻ kinh ngạc, lúc trước cứ nghĩ đến Bồng Lai tụ địa để phát triển buôn bán, chỉ cần các môn phái đến mua tài nguyên thì đã khủng lắm rồi, chưa từng nghĩ đến việc giao thiệp với những nước khác.

Như vậy thì nó còn lớn hơn cả ý muốn của bọn họ nữa, đó mới chính là đế quốc buôn bán khổng lồ.

- Như vậy muốn buôn bán giữa các nước thì phải có một chỗ ở Lâm Lang thành của Bồng Lai tụ địa à?

Mộ Chỉ Ly hỏi:

- Ví dụ như bán đấu giá chẳng hạn?

Điều đầu tiên nàng muốn làm ở chủ thế giới đó là tham gia bán đấu giá, trong tay nàng còn nắm giữ rất nhiều thông tin của những vị thượng khách.

- Ngươi muốn bán đấu giá à?

Ích Hàn cười khẽ:

- Đúng vậy, việc bán đấu giá ở Lâm Lang thành có địa vị cũng không tồi, nếu không như vậy thì mấy người bán đấu giá cũng không thể phát triển ra bên ngoài được.

- Hóa ra là vậy.

Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu, nói:

- Vậy chúng ta phải làm như thế nào thì mới có thể chiếm giữ được một vị trí ở Lâm Lang thành?

- Chỉ có thể bắt tay vào làm ở Bồng Lai tụ địa thôi, muốn có được một vị trí ở Lâm Lang thành thì điều kiện đầu tiên chính là cửa hàng của chúng ta ở Bồng Lai tụ địa có đủ sức ảnh hưởng. Đến lúc danh tiếng từ từ bay đến Lâm Lang thành thì chúng ta sẽ tiếp tục kế hoạch.

- Theo ý của ngươi thì trước mắt chúng ta cần đến nơi khác để mở cửa hàng, vậy thì chi bằng xây dựng ở Tuyệt Tình Cốc đi, mặc dù Vạn Hoa đại hội đã chấm dứt nhưng ngày thường lượng người qua lại Tuyệt Tình Cốc cũng không phải là ít, mặc dù những người từ nơi khác đến không quen ở đây nhưng cũng không khó để mở rộng đâu.

Ích Hàn chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình, đợi Mộ Chỉ Ly và Mộ Hàn Mặc trả lời.

Mộ Chỉ Ly không hề do dự mà liền gật đầu, nói:

- Cứ làm theo lời ngươi đi, bây giờ mở một cửa hàng đầu tiên ở Tuyệt Tình Cốc, về phần phong thủy, vị trí giao cho ngươi chọn, bài trí giao cho Hàn Mặc, nguồn hàng và người làm thì giao cho ta, thế nào?

Trong thời gian ngắn mà Mộ Chỉ Ly đã sắp xếp xong công việc của ba người. Nghe Mộ Chỉ Ly nói thì Ích Hàn và Mộ Hàn Mặc cũng không có ý kiến gì, ba người nhìn nhau cười, trước hết cứ làm như vậy đã.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, đám người Hàn Như Liệt gấp rút lên đường cuối cùng cũng đã về đến Thiên Âm Môn.

- Đi nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng đã về đến.

- Cảm giác về lại Thiên Âm Môn giống như là về nhà vậy.

- Hơn nữa khoảng cách đến Bồng Lai tụ địa đúng là không gần, ra ngoài một chuyến mà mất nhiều thời gian như vậy. Tuy nhiên cuối cùng cũng đã đến nơi.

So với vẻ tươi cười của những đệ tử khác thì Hàn Như Liệt và Mộ Dật Thần đều thấy bất mãn. Việc trở về trụ sở bí mật dễ dàng nhưng cũng tốn mất một thời gian dài.

Mộ Dật Thần không nhịn được cười, nói:

- Hàn đại ca, xem như ta cũng đã hiểu được không gian thuộc tính của Chỉ Ly tỷ tốt như thế nào rồi.

Nghe vậy Hàn Như Liệt cười, nói:

- Ta cũng phát hiện ra là sau này phải đi theo Mộ Chỉ Ly mới được.

Hạ Trường Thanh thấy mọi người về đến nơi thì liền nói:

- Các người mau trở về đi, về phần thể hiện tốt của lần này thì các ngươi sẽ được môn chủ thưởng cho.

- Vâng!

Mọi người đều gật đầu, ngay sau đó Hạ Trường Thanh biến thành một làn khói trắng và biến mất trước mặt mọi người.

Hàn Như Liệt và Mộ Dật Thần cùng đi về phía cửa Thiên Âm Môn vì bọn họ và Hạ Trường Thanh ở cùng một chỗ, thật ra hai người bọn họ đã một thời gian không được gặp Mộ Chỉ Ly và Thiên Nhi nên tình hình của hai người đó giờ ra sao thì bọn họ cũng ko nắm được.

- Hạ trưởng lão nôn nóng như vậy chắc là đi nghiên cứu Bồ Đề đan. Nói ra cũng có chút thú vị, lúc trước đuổi Chỉ Ly tỷ ra khỏi môn phái, sau đó lại mua đan dược do Chỉ Ly tỷ luyện chế về, không biết khi các trưởng lão biết được Bồ Đề đan này do Chỉ Ly tỷ luyện chế ra thì sẽ cảm thấy như thế nào nhỉ?

Mộ Dật Thần thản nhiên nói, khóe miệng cười kèm theo một chút châm biếm.

Sắc mặt Hàn Như Liệt vẫn như cũ, nói:

- Lúc trước bọn họ chỉ nghĩ đến đại cục nên họ tự cho quyết định của mình là đúng, chỉ là vì chúng ta nhìn theo một khía cạnh khác thôi.

- Tuy nhiên bây giờ Chỉ Ly ở Bồng Lai tụ địa cũng không tồi, so với việc chúng ta suốt ngày tu luyện ở Thiên Âm Môn thì việc đi xây dựng một thế lực ở Bồng Lai tụ địa sẽ tốt hơn.

Đôi mắt màu xanh của Hàn Như Liệt lóe lên nhiều vệt sáng, nghĩ đến Mộ Chỉ Ly thì ánh mắt của hắn trở nên hiền hòa hơn.

Vạn Đan các.

Hạ Trường Thanh sau khi trở về Thiên Âm Môn thì liền đến thẳng Vạn Đan các, chưởng môn Vạn Đan các là Ngôn Tĩnh Hiên đang luyện đan thì bị tiếng gõ cửa dồn dập quấy rầy.

Vốn sắp luyện thành đan dược thì nhất thời lại biến thành đồ bỏ đi nên trên sắc mặt Ngô Tĩnh Hiền hiện lên sự giận dữ, vội ra mở cửa xem thử rốt cuộc là ai lại dám quấy rầy hắn như vậy.

Vừa mở cửa ra Ngô Tĩnh Hiền nhìn thấy Hạ Trường Thanh thì nhất thời kinh ngạc, nói:

- Thủ tịch trưởng lão, các người đi Vạn Hoa đại hội đã trở về rồi sao? Tìm ta gấp như vậy là có chuyện gì?

Hạ Trường Thanh gật đầu, nói:

- Lần này ở Tuyệt Tình Cốc ta đã bỏ ra một số tiền lớn và mua được một viên đan dược Bồ Đề đan, nghe nói có thể làm cho tu luyện giả dưới Xuất Khiếu cảnh hậu kì đột phá thành công 100%. Nếu đúng như vậy thì ngươi có biết gì về đan dược này không?

Nghe vậy, sự kinh ngạc trên mặt của Ngô Tĩnh Hiền càng nhiều hơn:

- Hiệu quả của đan dược này mạnh như vậy ư? Ta chưa nghe nói qua bao giờ.

Theo những gì hắn biết về đan dược thì chỉ có đan dược làm tăng tỷ lệ thành công đột phá thôi, còn đạt đến 100% thì chưa nghe bao giờ.

Nếu không phải Hạ Trường Thanh nói đan được này được mua về từ buổi đấu giá ở Tuyệt Tình Cốc thì chắc Ngô Tĩnh Hiền đã nghĩ rằng Hạ Trường Thanh nói dối rồi, đan dược có hiệu quả nghịch thiên như vậy gần như không thể tồn tại.

- Chính là cái này này, ngươi xem đi.

Hạ Trường Thanh đưa một cái bình sứ nhỏ cho Ngô Tĩnh Hiền, Ngô Tĩnh Hiền liền mở nắp bình ra và ngửi thử mùi dược liệu, không khỏi nhíu mày, nói:

- Thủ tịch trưởng lão, ta chỉ có thể nhìn thấy được dược liệu của đan dược này rất bất phàm, nhưng còn hiệu quả cụ thể thì cũng chưa phán đoán được, cho ta một chút thời gian đi.

- Cần khoảng bao lâu?

Hạ Trường Thanh hỏi.

- Một hoặc hai canh giờ là đủ cho ta nhận định được dược liệu và hiệu quả của đan dược này rồi.

Ngô Tĩnh Hiền khẳng định chắc chắn, hắn đã nhiều năm làm công việc liên quan đến đan được nên việc phân tích dược liệu chỉ là một việc đơn giản.

- Được, đến lúc đó thì ngươi đến Nghị Sự điện luôn, ta muốn nói với các ngươi chuyện xảy ra ở Vạn Hoa đại hội vừa rồi.

Hạ Trường Thanh chậm rãi nói rồi xoay người đi ra ngoài.

Ngô Tĩnh Hiền cúi đầu nhìn đan dược trên tay mình, lẩm bẩm nói:

- Cấp độ của đan dược này không phải thấp, dược sư ở chủ thế giới có thể luyện chế ra được nó cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, không biết là do ai làm đây?

Ngô Tĩnh Hiền bước nhanh vào trong phòng, lập tức nghiên cứu hiệu quả và thành phần của đan dược này.

Một lúc sau, Nghị Sự điện.

Hạ Trường Thanh cũng một vài vị chưởng môn khác đã tụ tập lại với nhau, chỉ thiếu duy nhất chưởng môn của Vạn Đan Các là Ngô Tĩnh Hiền.

Vân Thiên Mịch nhíu mày, nói:

- Đợi lâu như vậy rồi sao vẫn chưa thấy Ngô Tĩnh Hiền đến?

Võ Xích cười nham hiểm:

- Đan dược kia không đơn giản nên chắc chắn trong một canh giờ hắn không thể nghiên cứu ra được thành phần của nó nên đến giờ vẫn chưa thấy đâu. Nếu không thì với tính cách của đã sớm đến khoe với chúng là tài luyện đan thuật của hắn rất cao rồi.

Nghe Võ Xích nói xong thì trên mặt vào vị chưởng môn đều nở một nụ cười, mặc dù những gì Võ Xích nói hơi khó nghe nhưng không thể phủ nhận sự thật đó.

Trong lúc mấy người đang nói chuyện thì cửa Nghị Sự điện mở ra, Ngô Tĩnh Hiền từ ngoài đi vào, tuy nhiên vẻ mặt của hắn không được thoải mái lắm.

P/s: Thật ra Tần Lãng xuất hiện từ hai chương trước, lúc hắn lỡ tiến vào Thiên Huyền đại lục....

Bình luận

Truyện đang đọc