Y THỦ CHE THIÊN

Mặc dù tình lữ là tồn tại phổ biến mọi người đã tiếp nhận, nhưng có tình lữ Tu Luyện Giả luôn là số ít, trong Hoàng Thành định tên đạo lữ cũng chỉ có hai đôi của Đông Phương Liệt và Đông Phương Hào, đều là Đông Phương gia, thật hiếm có.

Thời điểm Đông Phương gia đã tới, mọi người mới chú ý tới đệ tử Thủy gia và Nghê gia cũng đã đến, mấy vị Quán chủ gặp mặt cũng lên tiếng chào hỏi, ngoài mặt thoạt nhìn hòa khí nhưng trên thực tế đều rất đề phòng đối phương.

Trong tứ đại thế lực chỉ còn Lương gia còn chưa đến, nhưng từ giờ tới khi bắt đầu Tư Cách Chiến còn một thời gian, cho nên tất cả mọi người đều bình tĩnh chờ đợi.

Mộ Chỉ Ly chú ý tới một phương thế lực trên đài cao, trong đó Dật Mộng và Dật Trần khi nhìn thấy nàng thì rối rít hướng nàng gật đầu chào hỏi, ở trường hợp như hôm nay bọn họ cũng không thể biểu hiện quá mức quen thuộc, cho nên trong tươi cười mang theo chút xin lỗi.

Nghĩ đến bọn họ hẳn là đại biểu hoàng thất đến, dù sao Tư Cách Chiến này cuối cùng sẽ chọn lựa nhân tài tranh đấu cho cả Linh Viêm quốc, cho nên hoàng thất tới nơi này cũng đúng.

Nhìn bộ dáng hai người Dật Trần, Mộ Chỉ Ly khẽ cười một tiếng, nàng biết tâm ý của hai người bọn họ, đối với một ít lễ tiết nàng luôn luôn không chú ý.

Thấy Mộ Chỉ Ly cười, hai người Dật Trần cũng yên lòng. Trên thực tế với thân phận hai người bọn họ không cần đối với Mộ Chỉ Ly khách khí như vậy, cho dù y thuật của Mộ Chỉ Ly có khá hơn nữa, nhưng địa vị cũng không cao như bọn họ.

Nhưng trong đầu của bọn họ từ đầu chưa hề có những ý nghĩ khác, chỉ cảm thấy làm như vậy mới đúng, quan trọng hơn là bọn họ tin tưởng thành tựu cuối cùng của Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt tuyệt đối không đơn giản, với nhãn lực của hai người bọn họ nhìn thấu điểm này cũng không khó khăn.

“Đông Phương Quán chủ, những ngày gần đây Đông Phương gia của ngài thật là danh nổi như cồn a, hôm nay Tư Cách Chiến hẳn là tràn đầy tự tin .” Nghê Kinh Minh chậm rãi lên tiếng nói, trên khuôn mặt uy nghiêm mang theo một nụ cười nhàn nhạt, chẳng qua là nụ cười kia không đạt tới đáy mắt.

“Đúng vậy a, nghe nói Đông Phương Liệt và Đông Phương Ly có danh tiếng thật cao ở Tư Cách Chiến lần này a.” Thủy Liễu Tư nhếch miệng tán ngẫu, chẳng qua là ngữ điệu nghe có mấy phần ý trào phúng.

Xung đột giữa Thủy Khinh Nhu và Đông Phương Ly ở trong Hoàng Thành hôm nay có thể nói mọi người đều biết, nàng làm Quán chủ làm sao sẽ không rõ ràng? Nếu Đông Phương Ly đắc tội những người khác cũng thôi, nhưng Thủy Khinh Nhu chính là môn sinh đắc ý của nàng, đồng thời cũng là chiêu bài củaThủy gia.

Hàng năm số đệ tử hướng về phía Thủy Khinh Nhu gia nhập Thủy gia không phải số ít, hiện nay bị Đông Phương Ly như vậy xung đột, khiến số lượng đệ tử bọn họ thu được rõ ràng ít đi không ít, mà đệ tử Đông Phương gia thì nhiều hơn.

Nghe được hai người kia lời nói và tâm tình không đồng nhất, sắc mặt Đông Phương Khiếu vẫn nhìn không ra nửa điểm biến hóa: “Nơi nào, chỉ là tin đồn thôi, nghe nói lần này Nghê Thiên Hoàn ở trong truyền thừa chi địa đạt được truyền thừa không tệ, hẳn là thực lực lần nữa tinh tiến.”

Đông Phương Khiếu nhanh chóng nói sang chuyện khác, mấy ngày nay gần đây danh tiếng hai người Đông Phương Ly rất thịnh, bọn họ đã trong lúc mơ hồ có thanh danh không kém so với cao thủ thành danh đã lâu như Đông Phương Hào có thể làm được điểm này thật sự không dễ dàng.

Đối với hành động của hai người Đông Phương Ly, Đông Phương gia luôn luôn ủng hộ, tăng thêm danh tiếng đối với việc phát triển của bọn họ ngày sau cũng có chỗ tốt, chỉ cần bọn họ ở Tư Cách Chiến này có thể thể hiện ra thực lực làm cho người tin phục, như vậy tin tưởng không bao lâu sẽ nữa là tứ đại cao thủ hoặc cũng có thể nói tứ đại cao thủ nên thay đổi lại.

Thấy Đông Phương Khiếu cũng không nhiều lời ở đề tài này, trong mắt Thủy Liễu Tư hiện lên vẻ sắc nhọn, cứ để cho Đông Phương gia kiêu ngạo thêm một hồi, sau hôm nay xem một chút xem Đông Phương Ly còn có thể lớn lối như thế nào!

“Nghê gia chúng ta không có biện pháp so sánh với các ngươi, các ngươi một nhà nhưng là chiếm hai nơi di tích a.” Nghê Kinh Minh cười nói.

“Chỉ là gặp may thôi.” Đông Phương Khiếu cũng không phủ nhận, bọn họ rõ ràng tại trong rất nhiều đệ tử cướp đoạt hai nơi di tích tuyệt đối không phải là vận khí là có thể làm được , huống chi trận chiến của Đông Phương Ly và Lương Tĩnh Viên ai cũng rõ ràng.

Trong lúc mấy người nói chuyện, Lương Đỉnh Thiên mang theo mười tên đệ tử Lương gia chậm rãi đi tới, khi thấy Đông Phương Khiếu, trong mắt thoáng hiện vẻ lạnh lẽo chỉ trong chớp mắt.

“Đông Phương Quán chủ hôm nay tới sớm a, xem ra đã cho là nắm chắc phần thắng rồi?”

Lời của Lương Đỉnh Thiên truyền ra xa xa, không có chút nào quan tâm tới cách nhìn của những người khác. Kể từ khi xảy ra trận chiến của Đông Phương Ly và Lương Tĩnh Viên, thì quan hệ của hai bên cũng đã xơ cứng.

Trước kia quan hệ của hai bên cũng vốn không coi là tốt, hôm nay mới chỉ tỏ rõ ra ngoài thôi, huống chi hôm nay nhất định phải phế đi hai người Đông Phương Ly, bọn họ cũng không cần sợ hãi Đông Phương gia.

Nghe được Lương Đỉnh Thiên châm chọc không che dấu chút nào, sắc mặt Đông Phương Khiếu cũng không dễ nhìn, lập tức cười lạnh nói: “Không dám nói nắm chắc phần thắng nhưng so với Lương gia các ngươi thì phải nắm chắc hơn mấy phần.”

Trước mặt mọi người vạch mặt thì như thế nào? Với thực lực của Đông Phương gia hắn còn không đem Lương gia để vào trong mắt!

Đám người Nghê Kinh Minh nhìn thấy Đông Phương Khiếu và Lương Đỉnh Thiên nảy sinh mâu thuẫn trong lòng liền âm thầm vui vẻ. Tốt nhất hai nhà này đấu tới ngươi chết ta sống, cuối cùng bọn họ có thể ngư ông đắc lợi!

Mộ Chỉ Ly nhìn Lương Tĩnh Viên vẫn còn sống thì chân mày không khỏi nhíu lại. Lần trước ở buổi đấu giá nhìn thấy Lương Tĩnh Viên còn sống nàng đã cảm thấy không được bình thường, nhưng nàng nghĩ có thể do Lương Tĩnh viên hấp thu không nhiều độc tố, tạm thời có thể khống chế, nhưng bây giờ đã lâu như vậy hắn lại vẫn không có chuyện gì?

Nàng đối với dược tính của độc dược tự tay mình tạo ra hiểu biết rất rõ ràng, theo lý thuyết chuyện này không thể xảy ra, khó có thể nói ở giữa đã có chuyện gì xảy ra?

Thời điểm Mộ Chỉ Ly đánh giá Lương Tĩnh Viên, tầm mắt hắn cũng rơi vào trên người Mộ Chỉ Ly, ánh mắt âm độc kia cho dù ai bị nhìn vào cũng sẽ trong lòng phát rét.

Lương Tĩnh Viên nhìn Mộ Chỉ Ly trước mắt, trong lòng đồng thời có cảm giác lo lắng cùng với hào hứng, hắn chờ ngày hôm nay đã lâu rồi, chính là muốn làm cho nàng chết ở trên tay của mình, vừa nghĩ tới chút nữa bộ dáng nàng không cam lòng chết đi trong tay mình hắn đã cảm thấy rất là thống khoái!

Nhìn trên mặt Lương Tĩnh Viên đầy vẻ tự tin, trong lòng Mộ Chỉ Ly hiện lên một chút bất an, trực giác của nàng luôn luôn rất đúng, xem ra chuyện có biến, tên Lương Tĩnh Viên này không đơn giản.

Dù trong lòng giật mình, nhưng trên mặt Mộ Chỉ Ly không có nửa điểm khác thường, khóe môi khẽ nhếch, vẻ mặt tươi cười nhìn Lương Tĩnh viên, làm như không cảm nhận được ánh mắt đầy uy hiếp của hắn.

Thấy thế, Lương Tĩnh Viên không khỏi lên tiếng nói: “Cười sao, một lát nữa chắc chắn ngươi sẽ không cười được!”

“A” Mộ Chỉ Ly đáp, nhưng tầm mắt đã sớm từ trên người Lương Tĩnh viên dời đi, dường như nhìn hắn nhiều hơn một cái cũng không có hứng thú.

Nghe được Mộ Chỉ Ly trả lời, Lương Tĩnh Viên nhất thời bị này một từ này khiến nói không ra lời, cho dù nàng châm chọc lại một câu cũng không khiến người ta quá khó chịu, nhưng cái loại không thèm nhìn đến này khiến hắn chịu không được.

Nhìn thấy Lương Tĩnh Viên kinh ngạc, Đông Phương Tinh không khỏi cười ra tiếng: “Ly sư muội, ngươi rất giỏi nha, người có thể làm cho Lương Tĩnh Viên kinh ngạc cũng không nhiều.”

Mộ Chỉ Ly khẽ mỉm cười, không để ý, mí mắt nàng khẽ cụp xuống, lẳng lặng đứng ở một bên tựa hồ đang đợi Tư Cách Chiến bắt đầu, trên thực tế là truyền âm nói chuyện với Hàn Như Liệt.

“Liệt, ta thấy tự tin của Lương Tĩnh Viên không phải là cố làm ra vẻ, có lẽ độc ta hạ cho hắn đã xảy ra chuyện.”

Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một loại khả năng này thôi, chỉ xem bề ngoài căn bản nhìn không rõ tình huống. Nàng cũng không thể đi tới bắt mạch cho Lương Tĩnh để xác định xem đã xảy ra chuyện gì?

“Nàng hãy cẩn thận, đề phòng hơn chút là được, hắn tự tin như vậy hẳn là có lá bài tẩy của hắn, tỷ thí hôm nay không có đơn giản.” Hàn Như Liệt trầm ngâm nói.

Từ biểu hiện của Lương Đỉnh Thiên hắn cũng đã nhìn ra, nếu như độc tố của Lương Tĩnh Viên không có giải trừ thì Lương Đỉnh Thiên cũng không dám gây gổ với Đông Phương Khiếu , hắn bày bộ dáng lớn lối giống như là nắm chắc phần thắng.

Mặc dù không biết trong lúc này đến tột cùng có đầu mối gì, nhưng có thể làm cho nhân vật như Lương Đỉnh Thiên tràn đầy tự tin như thế, lá bài tẩy tuyệt đối là cường đại kinh người.

“Tứ đại cao thủ không có một người nào là đơn giản, nhưng chúng ta nhất định nắm chắc nằm trong danh sách mười người đứng đầu.” Mộ Chỉ Ly khẽ cười nói, bọn Lương Tĩnh Viên có bài tẩy, bọn họ làm sao lại không có lá bài tẩy?

“Nếu tứ đại thế lực đã tới đông đủ, thì Tư Cách Chiến chính thức bắt đầu đi!” tiếng nói của Dật Trần chậm rãi vang lên, thanh âm không lớn nhưng mỗi người tại chỗ đều nghe được rõ ràng.

Quán chủ của bốn thế lực lớn đồng loạt đi về phía đài cao, phía trước võ đài Tư Cách Chiến là một đài cao, hoàng thất cùng với Quán chủ của bốn đại thế lực đều ngồi ngay ngắn ở phía trên, từ nơi này có thể thấy rõ tình huống trên mỗi đài tỷ võ.

Hôm nay tỷ thí không dùng phương pháp rút thăm, rút thăm tính ngẫu nhiên quá lớn, cũng không thể để các đệ tử cùng thế lực chém giết lẫn nhau, nên để cho công bằng các thế lực sẽ tự sắp xếp đệ tử theo thứ tự xuất trận từ kém đến mạnh, và người của hoàng thất tiến hành an bài.

Cục diện mạnh yếu khác nhau tất cả mọi người sẽ cố hết sức tránh khỏi, dù sao chọn lựa chính là mười người chứ không phải một người, nhưng nếu là có người cố ý làm như vậy thì khó nói.

Tứ đại quán chủ rất nhanh viết xong danh sách đệ tử theo thứ hạng rồi đồng loạt giao cho Dật Mộng, kế tiếp sẽ do bọn Dật Mộng tùy cơ sắp xếp hai nhà tiến hành tỷ thí.

Tỷ thí này chỉ có một cơ hội, thua có nghĩa là không có cơ hội nữa, cho nên mọi người đối với mỗi một cuộc tỷ thí đều cực kỳ coi trọng, trên thực tế chỉ cần một người có thể đấu qua hai trận, như vậy là có thể có trong danh sách.

“Nghê Thiên Bình đấu với Thủy Khinh Mẫn!” một vị lão giả bên cạnh Dật Mộng lên tiếng tuyên bố.

Sau khi lão giả dứt tiếng, hai người tiêu sái lên đài, bọn họ đều là đệ tử có thực lực thấp nhất trong mười đệ tử của thế lực nên ra sân đầu tiên đã là chuyện được lường trước.

Nhưng cũng bởi vì đều là người yếu nhất của các thế lực, cho nên nhìn đối phương trong lòng cũng không có gì lo lắng, nếu như đụng tới tứ đại cao thủ thì không cần tỷ thí trực tiếp có thể nhận thua.

Tầm mắt mọi người chuyển tới trên người hai đệ tử, từ trên người của bọn họ cũng có thể đoán được trong hai thế lực, thế lực nào mạnh hơn.

“Tỷ thí bắt đầu!” Trọng tài ra lệnh một tiếng, hai người nhanh chóng vào trận.

Bình luận

Truyện đang đọc