Y THỦ CHE THIÊN

Lúc này, Mộ Chỉ Ly tất nhiên sẽ không buông tha cơ hội trêu ghẹo người: “Như thế nào? Cảm thấy cuộc đánh cược lần trước thua còn chưa đủ, nghĩ muốn tặng thêm yêu tinh cho chúng ta?”

Đối mặt với đám người Hiên Viên Dật giễu cợt không chút nào che dấu, sắc mặt bọn Hoàng Húc Lỗi đen lại, trong lúc này vô tình bọn họ đã từ thế chủ động chuyển sang thế bị động.

“Đúng là chết đến nơi còn không biết thân biết phận, ngươi nghĩ rằng đồ vật của chúng ta thực sự dễ dàng lấy đi như vậy sao?” Hoàng Húc Lỗi không để ý trước đó bọn họ không cho mình mặt mũi, mặt âm trầm hỏi.

“Xem ra các ngươi đúng là không có một chút khoan dung nào, ngay cả thua cũng không thể nhận nổi, thật là làm cho quốc gia của các ngươi bẽ mặt!”

“Hãy bớt nói lời vô ích đi, đây chỉ là lời nói thôi, thế giới này thực lực ai mạnh thì người đó chính là đạo lý!” Hoàng Húc Lỗi không chút nào để ý trả lời, xem ra hắn nghĩ hôm nay chỉ cần giải quyết hoàn toàn hết mấy người ở đây thì sẽ không ai biết chuyện bọn họ nuốt lời, một khi đã vậy, ti bỉ một lần cũng không có gì quá đáng.

“Chỉ bằng các ngươi?” Mộ Chỉ Ly trào phúng nói, con mắt trước kia không chút dao động giờ phút này lại lộ vẻ khinh thường.

“Thu thập vài người các ngươi còn không thành vấn đề!”

Từ trước đó Hoàng Húc Lỗi đã phân tích tình huống của bọn họ, Hoàn Lăng quốc bọn họ tổng cộng có sáu người, hơn Thiên Thăng quốc bọn hắn một người, hơn nữa thực lực của bọn họ trừ Hồ Thụy Đào ra, đều đạt tới Lăng Thiên Cảnh cao cấp, lại còn có ba người Lăng Thiên Cảnh đỉnh*(sắp bước chân vào Cực Thành Cảnh).

Cũng như vậy, Thiên Thăng quốc có ba Lăng Thiên Cảnh đỉnh, còn lại ba người đối phó với hai người cũng không có vấn đề gì, bất luận nghĩ thế nào, trận này khả năng thắng của bọn họ khá lớn.

“Khẩu khí thật lớn, ta muốn nhìn xem các ngươi có bổn sự gì!” Đối với động thủ, Cao Chính Thanh thật sự cảm thấy rất hứng thú, lúc hắn nói ra những lời này, quả xích sắt làm cho người ta cực kỳ sợ hãi kia bị hắn nện thật mạnh xuống mặt đất.

Cát vàng che kín mặt đất nhất thời bị quả xích sắt đập lún xuống thành một hố sâu, cảnh tượng như vậy tương xứng với lời nói của Cao Chính Thanh, quả thật làm cho khí thế của hắn tăng lên không nhỏ.

Lúc đám Hoàng Húc Lỗi nhìn thấy quả xích sắt, ánh mắt cũng ngưng lại, lấy nhãn lực của bọn họ tự nhiên nhìn ra quả xích sắt này bất phàm, bọn họ đều có thể chuyển động được quả xích sắt này, nhưng nếu muốn đem nó trở thành vũ khí thì thật là khó khăn, việc này đủ để chứng minh Cao Chính Thanh thực sự cường đại.

Cho dù như vậy, bọn họ vẫn như trước không có ý định lùi bước, dù sao Cao Chính Thanh cũng chỉ là Lăng Thiên Cảnh cao cấp, nếu là Lăng Thiên Cảnh đỉnh thì có thể làm cho bọn họ nảy ra ý tưởng khác, nhưng hiện tại hiển nhiên sẽ không.

“Hừ, cũng cho ta xem các ngươi có bổn sự gì mà có thể cuồng vọng!” Hoàng Húc Lỗi cũng lấy ra vũ khí của mình, đó là một thanh kích cổ màu bạc, thanh kích*(hình dạng giống như cái dĩa ba chia í) tỏa ra một tia sáng mang cảm giác lạnh lẽo, mọi người vừa nhìn thấy đã có thể cảm giác được uy lực của nó.

“Xoát xoát xoát”

Mười một người trước tiên đều lấy vũ khí của họ ra, dành cho đối phương đối diện một ánh mắt tràn đầy hàn ý, không chút nào thoái nhượng!

Trong nháy mắt, mọi người đều đi lên giao thủ, Hiên Viên Dật, Nguyễn Ngọc Hành, Mộc Thiên Nam, ba người phân biệt chống lại ba gã Lăng Thiên Cảnh đỉnh trong đám Hoàng Húc Lỗi, còn lại hai gã Lăng Thiên Cảnh cao cấp và một gã Lăng Thiên Cảnh trung cấp thì để cho Mộ Chỉ Ly cùng Cao Chính Thanh.

Đối với Mộ Chỉ Ly, đoàn người Hoàn Lăng quốc này trừ bỏ Hoàng Húc Lỗi là cần phải chú ý nhiều thêm một chút, những người khác đối với nàng đã không có gì uy hiếp, về phần đối phó Lăng Thiên Cảnh cao cấp đã đơn giản, huống hồ thực lực của bọn họ chênh lệch không lớn, mà năng lực chiến đấu vượt cấp của nàng cũng không kém.

Nhưng mà, còn chưa đợi Mộ Chỉ Ly đi tới, Hồ Thụy Đào bèn hướng tới công kích Mộ Chỉ Ly, hắn cùng với Mộ Chỉ Ly thực lực tương đương, hơn nữa người hắn oán hận nhất là Mộ Chỉ Ly, có cơ hội báo thù như thế này tất nhiên hắn sẽ không lãng phí.

Thấy thế, khóe miệng Mộ Chỉ Ly cũng lộ ra một tia ý cười lạnh như băng, chính hắn đã muốn chết thì nàng cũng không ngại thu thêm một mạng nữa!

“Khặc khặc” Sắc mặt Hồ Thụy Đào âm trầm nhìn Mộ Chỉ Ly, tiếng cười khó nghe kia từ trong miệng hắn phát ra làm cho Mộ Chỉ Ly không khỏi nhíu mày.

“Lần trước thắng rất vui? Hôm nay ta muốn cho ngươi biết, những người nhục nhã ta đều phải trả giá thật lớn!” Hồ Thụy Đào tức giận nói, đương nhiên nhiên hắn vẫn còn ghi hận chuyện lần trước xảy ra.

Nghe vậy, vẻ mặt Mộ Chỉ Ly khinh thường: “Ta rất muốn xem tự tin này của ngươi là từ đâu tới, bằng chút thực lực này của ngươi, còn chưa có tư cách ở trước mặt ta khiêu chiến đâu.”

Nhưng mà, lời nói này của Mộ Chỉ Ly, Hồ Thụy Đào chỉ xem là chuyện cười: “Ngươi thật đúng là ngang ngược, cấp bậc tu vi của chúng ta ngang nhau, nhưng cấp bậc của ta đã dừng ở đây thời gian dài hơn nhiều so với ngươi! Ngươi đắc ý quá sớm rồi!”

Hắn nghĩ rằng số tuổi biểu hiện ra sự từng trải cùng kinh nghiệm, tuổi của hắn so với Mộ Chỉ Ly cũng phải lớn hơn năm tuổi, khả năng nàng đánh bại hắn gần như là số không.

“Dừng ở một cái cấp bậc lâu như vậy mà ngươi còn có mặt mũi nói ra, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi!” Mộ Chỉ Ly cười lạnh, Vị Ương kiếm nhắm thẳng vào Hồ Thụy Đào, nàng không muốn tốn nhiều lời lẽ với người như hắn.

Hơi thở xung quanh bùng nổ, thiên lực hùng hậu trong cơ thể Mộ Chỉ Ly quay cuồng, âm thanh chuyển động này giống như sóng trên sông mãnh liệt vang dội, chắc là âm thanh của thiên lực va chạm vào nhau tạo nên.

Vị Ương kiếm màu lam uy vũ trong tay Mộ Chỉ Ly nhanh chóng tạo ra những đạo kiếm sặc sỡ nhanh như chớp đâm vào điểm yếu của Hồ Thụy Đào.

Thấy thế, Hồ Thụy Đào cũng bước từng bước ra, theo từng bước chân hắn là thiên lực trong cơ thể nháy mắt bùng nổ mãnh liệt, tốc độ của Mộ Chỉ Ly mặc dù nhanh, nhưng kinh nghiệm của hắn nhiều như vậy cũng không phải là ngồi không mà có.

“Đinh”

Tiếng binh khí va chạm vào nhau vang lên, Hồ Thụy Đào chặn công kích của Mộ Chỉ Ly lại, đồng thời trong nháy mắt, thiên lực mênh mông tập trung trong tay hắn, hung hăng hướng tới chụp lấy bả vai Mộ Chỉ Ly.

Phản ứng của Mộ Chỉ Ly cũng không chậm, nhìn một chưởng mạnh mẽ của Hồ Thụy Đào, sắc mặt nàng bình thản, bàn tay trắng nõn tung ra một chưởng đối chiến thẳng đến người của Hồ Thụy Đào!

“Oanh!”

Ngay sau đó, một đạo thân ảnh lảo đảo lui về phía sau mấy bước, người này không phải ai khác, chính là Hồ Thụy Đào! Hắn lui về sau tận mười bước mới miễn cưỡng đứng vững được, trên khóe miệng hắn, một tia máu chảy xuống…

Hai người tu vi bằng nhau thế nhưng chỉ trong một khắc ngắn ngủi đã phân biệt thắng bại! Trên mặt Hồ Thụy Đào lộ vẻ không thể tin, vừa rồi khi hai chưởng đối chiến, hắn cảm nhận được một cỗ năng lượng thật lớn trên người Mộ Chỉ Ly truyền đến, đúng là so với hắn còn mạnh hơn vài phần! Hơn nữa thiên lực của hắn khi gặp phải thiên lực của nàng liền tự giác yếu đi vài phần.

Qua lần đối chiến này, kết cục của hắn đã được định rồi!

Đối với chuyện này, trên mặt Mộ Chỉ Ly không có chút kinh ngạc nào, kết quả này nàng đã sớm dự đoán được, nếu chỉ là Lăng Thiên Cảnh trung cấp mà phải hồi lâu mới đối phó được, vậy thì nàng quả thật nên đi tự sát.

Không cho Hồ Thụy Đào có bất kỳ thời gian để thở, thân hình Mộ Chỉ Ly hóa thành một đạo cầu vồng hung hăng hướng tới hắn, tay tung ra một chưởng về phía ngực Hồ Thụy Đào. Hồ Thụy Đào nguyên bản đang bị nội thương thì lúc này có thể nói là họa vô đơn chí.

“Phốc xuy” Một tiếng, hắn phun ra một ngụm máu, hơi thở cả người đều yếu ớt đi không ít, mắt nhìn về phía Mộ Chỉ Ly cũng sợ hãi không ít, mà thân hình của hắn cũng không ngừng lùi về phía sau.

Thấy thế, Mộ Chỉ Ly lại không có chút thương hại, trải qua nhiều sự việc nàng đã không còn giống nữ tử bình thường để có thứ tình cảm dư thừa gọi là đồng cảm, Vị Ương kiếm hướng tới Hồ Thụy Đào hung hăng đâm, tất nhiên là muốn đem hắn giải quyết hoàn toàn!

Thế nhưng, đang lúc Vị Ương kiếm sắp đâm vào Hồ Thụy Đào, một thân ảnh màu đen xuất hiện trước mặt nàng, chắn trước mặt Hồ Thụy Đào, gạt đi một kiếm này.

Người nọ liếc mắt nhìn Hồ Thụy Đào một cái, Hồ Thụy Đào ngầm hiểu lập tức chạy ra phía sau trốn đi, hắn hiện tại đã không còn sức chiến đấu, tiếp tục ở nơi này sợ rằng ngay cả mạng nhỏ cũng không còn.

“Cô nương, ngươi xuống tay cũng không khỏi độc ác quá đi!” Nam tử áo đen nhìn thấy Mộ Chỉ Ly không khỏi ra tiếng nói, trong mắt cũng ngưng trọng, bọn họ thật không ngờ Hồ Thụy Đào lại bại trận nhanh như vậy.

Lúc trước nam tử áo đen này cùng với một gã Lăng Thiên Cảnh cao cấp khác đối phó Cao Chính Thanh, nhìn thấy thảm cảnh của Hồ Thụy Đào mới chạy lại đây.

Mộ Chỉ Ly giống như không nghe thấy lời nói của hắn, dưới tình huống này, nói như vậy thật đúng là buồn cười, nếu Hồ Thụy Đào thắng… kết quả của nàng sợ là sẽ càng thê thảm, đến lúc đó nam tử áo đen này sẽ ra mặt nói chuyện thay nàng sao? Buồn cười!

“Ta muốn giết hắn, ngươi cản không được!” Giọng nói lạnh nhạt mà khó có thể chất vấn khẳng định, Mộ Chỉ Ly chậm rãi mở miệng.

“Vậy sao?” Nam tử khiêu mi: “Vậy thử xem!”

Nghe vậy, trên mặt Mộ Chỉ Ly hiện ra một tia trêu tức, chuyện nàng nói mà không làm được còn chưa từng có!

Nam tử nghĩ Mộ Chỉ Ly sẽ muốn cùng hắn động thủ, thế nhưng phương pháp của nàng lại trái ngược, nàng tùy ý phất phất tay, bất quá hắn liền chú ý thấy một trận màu bạc lóng lánh, khi hắn thấy rõ thì đã không kịp chặn, hơn nữa màu bạc kia không phải hướng tới hắn công kích, mà trước tiên, đối tượng đó chính là Hồ Thụy Đào.

“Hồ Thụy Đào cẩn thận” Nam tử vội hô, chẳng qua lúc hắn hô lên thì đã không kịp, bởi vì thân ảnh của Hồ Thụy Đào đã từ từ ngã xuống!

Lúc nam tử hô lên, bọn Hoàng Húc Lỗi cũng không khỏi hướng bên này nhìn lại, vừa nhìn qua bọn họ liền phát hiện Hồ Thụy Đào đã chết, giao thủ ngắn ngủi mới chỉ ba phút đồng hồ, bọn họ đã tổn hại một người, ưu thế về nhân số của bọn họ đã mất! Nghĩ vậy, trên mặt bọn họ hiện ra một tia ngưng trọng.

Ai cũng không nghĩ tới Mộ Chỉ Ly và Hồ Thụy Đào thực lực ngang nhau vậy mà lại chênh lệch to lớn đến như vậy, có thể nói phỏng đoán lúc trước của bọn họ sai lầm! Nếu như bây giờ bọn họ không cẩn thận, đây có thể là sai lầm chết người!

“Ta nói, ta muốn giết hắn ngươi ngăn không được!”

“Ngươi” Trên mặt nam tử áo đen lộ vẻ tức giận, hành động này của Mộ Chỉ Ly quả thực đã khiêu khích hắn! Lại làm cho hắn chút mặt mũi cũng không còn!

“Ngươi sẽ vì hành động trước đó của ngươi mà trả giá thật lớn!” Trong tiếng nói tràn ngập sát khí, ngay tại lúc này hắn đã đối với Mộ Chỉ Ly động sát tâm!

Nghe được lời nói của hắn, Mộ Chỉ Ly bày ra một bộ dáng không sợ hãi: “Ta chờ”

Bình luận

Truyện đang đọc