ẢNH ĐẾ THẦN BÍ TRỘM CƯỚI: VỢ YÊU, TỚI PK

Kiều Luyến mơ mơ màng màng, cảm giác ngực giống như bị một tảng đá lớn ấm áp ngăn chặn.

Quanh mũi tràn ngập hơi thở nam tính quen thuộc, để cho cô muốn cố gắng mở to mắt nhìn xem là rốt cục xảy ra chuyện gì.

Thế nhưng thức cả đêm, cô thật sự là buồn ngủ.

Ngay lúc mí mắt của mình kháng chiến, cô nghe được một giọng hư vô mờ mịt, giống như từ chỗ sâu trong trí nhớ truyền đến, lại vang vọng bên tai: "Tiểu Kiều, vì sao em lại đối tốt với tôi như vậy?"

Tiểu Kiều...

Một xưng hô quen thuộc, lại thêm chữ Kiều luôn luôn được anh đọc lên đặc biệt, để cho cô dù qua nhiều năm như vậy, vẫn khó mà quên.

Cô mở choàng mắt, lọt vào trong tầm mắt là cặp mắt tĩnh lặng của Thẩm Lương Xuyên.

Cô mờ mịt theo dõi anh, chỉ cảm thấy người trước mắt quen thuộc để cho cô có chút muốn khóc.

Còn không có lấy lại tinh thần, khoang miệng bị người chiếm lĩnh, anh hôn, ôn bộ dạng không ra dịu dàng, chậm rãi mút thỏa thích lấy khoang miệng của cô, lưu luyến dây dưa, để cho người ta nhanh chóng tước vũ khí đầu hàng.

Kiều Luyến không tự chủ ôm cổ của anh, đáp lại nụ hôn này.

Một nụ hôn, giống như thời gian dài đằng hẵng, không có cuối cùng, thẳng đến khi Kiều Luyến cảm giác sắp hít thở không thông, lúc này Thẩm Lương Xuyên mới buông tha cô.

Thế nhưng một giây sau, trên người mát lạnh, tiếp theo, anh thuần thục tiến vào thân thể của cô.

Anh không có giống lúc trước, đi vào liền không kịp chờ đợi mà mãnh liệt, lần này, anh vô cùng dịu dàng, giống như mang theo trêu chọc, nhanh chóng để Kiều Luyến đáp ứng không xuể...

Ngày thứ hai, Kiều Luyến tỉnh lại, lại phát hiện mình đã ở trên giường phòng ngủ chính.

Cả người bủn rủn, để cho cô nghĩ đến mộng đẹp tối hôm qua, trong lúc nhất thời sắc mặt đỏ bừng.

Cô nằm trên giường một lúc, sau đó mới đứng dậy, rửa mặt xong, xuống lầu, khóe mắt liếc qua bóng dáng trong nhà ăn, bước chân dừng lại.

Không thể tin nhìn sang, quả nhiên phát hiện Thẩm Lương Xuyên ngồi trong nhà ăn, đang dùng bữa.

Người này còn không có ra ngoài sao?

Cô giống như nhớ tới hôm qua Tống Thành đề một câu, hôm nay anh có hoạt động.

Chẳng lẽ là... Chuyện ngày hôm qua ảnh hưởng tới anh?

Nghĩ đến đây, cô nhăn mày lại, xem ra, cô phải tăng thêm tốc độ mới được.

Suy nghĩ xong chính sự, đêm qua điên cuồng, lại thu vào trong đầu.

Vẻ mặt Kiều Luyến lập tức đỏ lên.

Suy nghĩ một chút nên đối mặt dùng bữa với anh thế nào... Cô cảm giác trái tim đều sắp nhảy từ trong lồng ngực ra.

Được rồi, không ăn sáng nữa!

Cô cúi đầu, bước như mèo, dự định chuồn đi.

Đúng lúc này, giúp việc từ phòng bếp đi ra, trông thấy cô: "Phu nhân! Ăn sáng đi!"

Kiều Luyến:...!!

Thẩm Lương Xuyên nghe nói như thế, chậm rãi quay đầu nhìn qua, tại nhìn thấy bộ dạng cô điểm mũi chân, lông mày nhíu lại, sau đó nhìn thấy cô lập tức đứng thẳng người, nhìn trần nhà, lôi kéo cánh tay một chút: " Tôi đang dãn gân cốt."

Dáng vẻ đó... Là thẹn thùng sao?

Vẻ mặt lạnh lẽo của Thẩm Lương Xuyên có vài tia nhiệt độ, tiếp tục húp cháo.

Chờ trong chốc lát, cô mới lề mà lề mề đi tới, ngồi ở bên cạnh anh, sau đó giống như quỷ chết đói đầu thai, bưng bát lên uống từng ngụm cháo, giống như hận không thể ăn sạch bữa sáng trong một giây, sau đó đi làm.

Thẩm Lương Xuyên để đũa xuống, bình tĩnh nhìn cô.

Cảm nhận được ánh mắt của anh, cô chậm rãi quay đầu.

Trông thấy bộ dạng như lâm trận của cô, bỗng nhiên Thẩm Lương Xuyên rất muốn trêu chọc cô: "Kiều tiểu thư, tối hôm qua ngủ có ngon không?"

Bình luận

Truyện đang đọc