ẢNH ĐẾ THẦN BÍ TRỘM CƯỚI: VỢ YÊU, TỚI PK

"A!"

Tiếng kêu chói tai, từ chỗ cửa phòng làm việc truyền vào, phá vỡ toàn bộ yên tĩnh của tòa soạn.

Vẻ mặt Kiều Luyến tràn đầy chấn kinh, cũng bị tiếng thét này kêu tỉnh táo lại, cô ngẩng đầu liền thấy Tô Mỹ Mỹ đứng ở cửa, đôi mắt nhìn chằm chằm hộp quà trên bàn, che miệng, hiển nhiên tiếng thét chói tai vừa rồi, là cô ta phát ra.

Tiếng kêu của cô ta, đưa tới chú ý của mọi người.

"Thế nào?"

Rất nhanh, một đám người trong tòa soạn, đều vây ở cửa phòng làm việc của cô, rồi bỗng liên tiếp có tiếng kinh hô truyền tới.

Cuối cùng Kiều Luyến lấy lại tinh thần, cúi đầu lần nữa, nhìn về phía kiện hàng trên bàn.

Cô nắm chặt nắm đấm.

Hộp quà tuy bọc tinh xảo, thế nhưng bên trong, lại là một con mèo chết.

Mèo hẳn màu màu trắng, lại bị phân thây tàn nhẫn, biến thành từng đoạn, lông bị máu tươi nhiễm đỏ, máu khiến người ta cảm thấy khủng bố.

Co nuốt ngụm nước miếng, ngón tay cũng không khỏi run rẩy lên.

Tuy cô luôn không sợ trời không sợ đất, lá gan rất lớn, có thể đột nhiên đánh vào thị giác, vẫn để cô cảm thấy buồn nôn.

Trương Xuân Hoa và Lưu Chí Hưng cũng chạy tới, khi nhìn thấy đồ trên bàn, Lưu Chí Hưng cũng giật nảy mình: "Sao lại thế này?"

Trương Xuân Hoa cười trên nỗi đau của người khác: "Còn có thể xảy ra chuyện gì? Xem ra cô ta trêu chọc người nào! Tôi nói này Kiều Luyến, cô cũng không phải ai! Làm sao lại gây phiền toái như thế? Đừng có để sinh hoạt cá nhân ảnh hưởng đến công việc, được không?"

Một câu rơi xuống, Kiều Luyến ngẩng đầu lên, chợt nhìn về phía Lưu Chí Hưng: " Lưu Tổng biên, cái kiện hàng này, phía trên viết gửi cho tiểu Kiều, cũng không phải tên thật của tôi, cho nên tôi hoài nghi, đây là người nào tôi từng đưa tin, ác ý uy hiếp tôi."

Mà người này là ai, gần như không cần nghĩ.

Vương Văn Hào.

Tên này bời vì cô đưa tin, mà thân bại danh liệt, về sau lại bị Thẩm Lương Xuyên đánh trước mặt mọi người, nghe nói không thể lăn lộn trong làng giải trí nổi.

Cô nhíu lông mày, cảm thấy thật sự là phiền phức.

Loại người chui vào đường cùng giống như Vương Văn Hào, ai biết sẽ làm ra chuyện gì?

Cô trực tiếp nhìn về phía Lưu Chí Hưng: " Lưu Tổng biên, tôi xin bảo vệ, tôi muốn báo cảnh sát..."

Lời này rơi xuống, liền nghe Trương Xuân Hoa cười lạnh: "Thật sự là ngạc nhiên, chút chuyện nhỏ như vậy, cô muốn báo cảnh sát? Cảnh sát tới thì thế nào? Còn có thể bảo vệ cô 24 tiếng đồng hồ sao? Tôi nói này Kiều Luyến, cô không phải là có cái chứng vọng tưởng bị hại gì chứ!"

Kiều Luyến tức giận đến không chịu được, kiện hàng đã gửi đến công ty, lại còn nói cô có chứng vọng tưởng bị hại?

Người này quả thực có bị bệnh không!

Cô nhìn về phía Lưu Chí Hưng: " Lưu Tổng biên, anh có ý gì?"

Lưu Chí Hưng suy tư một chút, trầm mặc nửa ngày, mới mở miệng: "Chuyện này, dù sao có ảnh hưởng tới thanh danh tòa soạn, mà đối phương chỉ là cảnh cáo cô, bây giờ chúng ta báo động, kỳ thật cảnh sát cũng không làm được gì, tôi thấy, vẫn là nhìn xem, nếu như hắn có bước kế tiếp, thì báo động đi."

Thi Niệm Diêu cũng bị chọc tức: "Nếu như hắn có bước kế tiếp là giết người, vậy báo động sẽ làm được gì?"

Cô cầm điện thoại di động lên: " đây hành vi tập kích khủng bố, bây giờ nhất định chúng ta phải báo động!"

"Im miệng! Cô là lãnh đạo hay tôi là lãnh đạo? Cô dám báo động? Vậy hiện tại cô lập tức cút cho tôi! Một nhân viên thực tập, còn dám lên mặt!" Lưu Chí Hưng tức giận mắng một tiếng, để Thi Niệm Diêu nhíu mày.

Kiều Luyến trông thấy bộ dạng này, cho Thi Niệm Diêu một ánh mắt trấn an, lúc này mới lên tiếng: "Được, vậy trước tiên đừng báo cảnh sát.

Bình luận

Truyện đang đọc