ẢNH ĐẾ THẦN BÍ TRỘM CƯỚI: VỢ YÊU, TỚI PK

Trong mỗi cái chuyển phát nhanh, đều là một cái thẻ.

Nội dung trên thẻ, cơ bản giống nhau!

Toàn bộ đều là:

【 xuyên tử, cậu tốt chứ 】

【 Thẩm Lương Xuyên, cậu còn nhớ rõ Mạc Vô Tâm không? 】

...

Nội dung tương tự, từng tờ, mỗi một cái, đều đang nhắc nhở Thẩm Lương Xuyên, tồn tại Mạc Vô Tâm đã chết tám năm.

Tròng mắt Kiều Luyến bỗng nhiên co rụt lại, không thể tin nhìn chằm chằm những tờ giấy kia.

Sau lưng của cô, nổ lên da gà, cảm giác lạnh cả người, để cho cô run lên.

Một lúc sau, cô mới nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên ném những tờ giấy kia lên trên bàn sách, nhanh chóng về phòng ngủ chính.

Trong phòng tắm, vẫn còn tiếp tục có tiếng nước chảy.

Kiều Luyến bỗng dưng nhẹ nhàng thở ra.

Cô ngồi ở trên giường, lẳng lặng nhìn về phía trước.

Cô không biết Thẩm Lương Xuyên xảy ra chuyện gì, thế nhưng những nội dung kia, lại đang nhắc nhở cô chuyện Mạc Vô Tâm...

Mạc Vô Tâm chết vào ngày thứ hai bọn họ hẹn, đây rốt cuộc là trùng hợp, hay là...

Kiều Luyến cắn môi.

Cô biết trong khoảng thời gian này tinh thần Thẩm Lương Xuyên không tốt, cũng biết, có lẽ là có quan hệ tới cô.

Nhưng thẳng đến lúc này, cô mới xác định, thật sự là bời vì cô.

Cô siết chặt tay, không biết phải làm sao cho phải.

Sau đó, cô liền nhẹ nhàng thở ra.

May mắn hiện tại Thẩm Lương Xuyên đã dần dần chuyển tốt.

Bả ngày ở Hải Nam, anh chưa từng một lần uống thuốc ngủ, mỗi lúc trời tối cũng đều có thể ngủ...

Nếu như tiếp tục như vậy, chứng mất ngủ của anh, hẳn là sẽ biến mất?

Nghĩ tới đây, Kiều Luyến đứng lên.

Bất an đi tới đi lui vài vòng trong phòng.

Trong đầu đang nghĩ, đến cùng Thẩm Lương Xuyên thế nào?

Tám năm trước, đến cùng xảy ra chuyện gì?

Đang suy nghĩ, cô đột nhiên dừng bước.

Ánh mắt rơi vào cửa phòng tắm.

Tiếng nước vẫn vang lên như cũ, tuy nhiên lại nghe không thấy bất luận tiếng gì của Thẩm Lương Xuyên.

Cô nhíu lông mày, nghi ngờ đi tới, gõ cửa phòng: " Thẩm Lương Xuyên?"

Tiếng nước vẫn như cũ.

Thế nhưng bên trong, không ai đáp lại.

Kiều Luyến nhíu lông mày.

Cô gõ cửa lần nữa: " Thẩm Lương Xuyên, anh đang làm gì? Tắm lâu như vậy, nhanh ra đi..."

Không có người hưởng ứng.

Trong lòng Kiều Luyến bỗng nhiên dâng lên một dự cảm xấu!

Cô bỗng nhiên đẩy cửa phòng tắm, liền thấy vòi nước mở ra, mà Thẩm Lương Xuyên lại... Ngã trên mặt đất!

Anh ngồi dưới đất, nửa người trên dựa vào vách tường, đầu hơi thấp, cũng không nhúc nhích.

Kiều Luyến mở to hai mắt nhìn, tiến lên một bước, lập tức chạy tới: " Thẩm Lương Xuyên! Thẩm Lương Xuyên anh sao vậy?!"

Tay của cô chạm đến da thịt, đều đã lạnh rồi.

Điều này nói rõ, anh té xỉu mất một lúc rồi.

Tay Kiều Luyến khẽ run để dưới mũi anh.

Cảm nhận được hô hấp rất nhỏ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng một giây sau, cô bỗng nhiên hô to lên: "Mẹ! Thím Lý! Mẹ!..."

Đêm hôm khuya khoắt, xe cứu hộ lái vào biệt thự.

-

Cùng lúc đó, Thẩm Tử Hào vừa mới ăn cơm tối, đang tiếp nhận răn dạy của Thẩm Tu:

"Con đi Hải Nam với tiện nhân kiai! Chuyện này, vì sao con không nói cho ta?! Con muốn nhận bà ta làm mẹ sao? Con có biết hay không, Thẩm Lương Xuyên mơ ước tài sản Thẩm gia! Con còn gần bọn họ như vậy, con có người không có não hay không!"

Bình luận

Truyện đang đọc