ẢNH ĐẾ THẦN BÍ TRỘM CƯỚI: VỢ YÊU, TỚI PK

Đêm hôm khuya khoắt, trên tầng hai biệt thự, liền truyền đến một tiếng cười to, dẫn tới giúp việc dưới lầu cũng không nhịn được thò đầu ra.

Hai người này, làm gì vậy?

Chẳng qua tiếp đó, gương mặt bảo mẫu liền lập tức đỏ ửng.

Bời vì, cô ta nghe được tiếng cười phu nhân im bặt, chợt, biến thành tiếng cầu xin tha thứ và tiếng mập mờ.

-

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Kiều Luyến mệt mỏi tỉnh lại, Thẩm Lương Xuyên lại thần thanh khí sảng.

Kiều Luyến khẽ động ngón tay như nhũn ra, suy nghĩ tới yêu cầu đêm qua của người đàn ông này, quả thực là để cho người đỏ mặt.

Bầu không khi giữ hai người, trở nên mập mờ.

Cô luôn luôn cảm giác có chút ngượng ngùng, thậm chí đều không dám nhìn tới ánh mắt của anh.

Ăn sáng xong, anh theo thường lệ đưa cô đi làm.

Chỉ là...

Lúc xe ra cửa, Thẩm Lương Xuyên chợt dừng lại, lông mày nhíu lại nhìn về chiếc xe vừa đi qua.

Anh trầm tư một chút, quay đầu xe: "Đi chỗ mẹ một chút."

Kiều Luyến gật đầu.

Hai người vừa mới đến biệt thự Hạ Diệp Hoa, Kiều Luyến mới phát hiện, chiếc xe vừa đi qua, vậy mà ngừng ở trong sân.

Cô hiếu kỳ xuống xe, liền thấy trong chiếc xe phía trước, là áo sơmi hoa đi xuống.

Ai?

Đây là... Thẩm Tử Hào?

Trách không được Thẩm Lương Xuyên bỗng nhiên trở về, thì ra bời vì thấy được xe Thẩm Tử Hào!

Kiều Luyến nghĩ như vậy, đã nhìn thấy cửa phòng khách phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, tiếp theo, Hạ Diệp Hoa kích động hốc mắt phát hồng xuất hiện.

Bà giống như không thể tin, nhìn chằm chằm Thẩm Tử Hào nửa ngày, bờ môi run rẩy, cảm xúc kích động mở miệng: "Tử Hào?"

Thẩm Tử Hào bật cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn căn nhà này, nhếch miệng: "Còn tưởng rằng năm đó mẹ đi theo anh, là được ăn ngon mặc đẹp, thế nhưng mẹ xem mình bây giờ xem, chỗ nãy chỉ nhỏ như nhà vệ sinh của mình! Ai, mẹ, mẹ ở quen sao?"

Trong lời nói là an ủi, nhưng ánh mắt kia, lại mang theo hàn ý băng lãnh.

Hạ Diệp Hoa nhíu lông mày: "Tử Hào, con còn đang trách ta sao?"

Thẩm Tử Hào lập tức xua tay: " Làm sao lại như vậy? Con trách mẹ cái gì? Trách mẹ bỏ con và ba đi một mình sao? Con phải cảm ơn mẹ! Nếu như không phải mẹ để con ở lại Thẩm gia, như vậy hiện tại đại thiếu gia Thẩm gia chính là anh trai, con chính là một diễn viên rồi!"

Anh ta luôn mồm lấy diễn viên ra vũ nhục Thẩm Lương Xuyên, Kiều Luyến nghe mà gân xanh nổi lên.

Hạ Diệp Hoa khiển trách: "Con im miệng! Không cho phép nói anh con như vậy!"

Thẩm Tử Hào nhún vai: "Con không nói tới tâm can bảo bối của mẹ là được chú gì? A ~ "

Tiếp đó lời nói xoay chuyển: " Con còn chưa có ăn sáng, có thể cho con một miếng cơm không?"

Lời anh ta rơi xuống, Hạ Diệp Hoa cũng dời đi đề tài: "Có thể chứ, Tử Hào, nơi này cũng là nhà của con, con có thể tùy ý tới."

Thẩm Tử Hào không nói chuyện, chỉ là khiêu khích nhìn Thẩm Lương Xuyên một chút, đi vào phòng khách.

Thẩm Lương Xuyên và Kiều Luyến cũng đi theo phía sau anh ra.

Hạ Diệp Hoa vội vã tiến vào nhà bếp, chỉ trong chốc lát, liền chuẩn bị xong một bát mì Dương Xuân bưng ra: " Tử Hào, từ nhỏ con thích nhất ta làm mì Dương Xuân nhất, mau lại đây ăn."

Thẩm Tử Hào lúc này mới giống đại gia, từ trên ghế salon đứng lên, đi từng bước tới nhà ăn.

Anh ta nhìn thoáng qua bát kia mì Dương Xuân, trong ánh mắt toát ra lệ khí.

Chợt, anh ta nhếch môi cười, bỗng nhiên đưa tay ra, nâng bát mì kia lên.

Bình luận

Truyện đang đọc