ẢNH ĐẾ THẦN BÍ TRỘM CƯỚI: VỢ YÊU, TỚI PK

Vừa rồi Kiều Luyến giết một người đối phương, đám Phạm Kiệt thấy, đoán chừng cũng là vận khí.

Nhưng Kiều Luyến lại ngầm thở dài.

Kỳ thật mới vừa rồi cô nhìn thấy hai người kia xông lại bắt cô, cho nên trốn họ ở trong bụi cỏ, lẳng lặng chờ đợi.

Vốn định tìm xong góc độ, một lần giết chết hai người, nhưng hết lần này tới lần khác, ba tên này lại xông lên chịu chết.

Dẫn đến cô bị bại lộ chính mình quá sớm, lúc này mới chỉ giết được mỗi Tử Tiên Tử.

Sau đó...

Nhìn chênh lệch của hai bên, Kiều Luyến cảm thấy, đây là một trận đánh ác liệt!

Đánh không tốt!

Cô nhíu mày, vừa dự định nói cái gì, Phạm Kiệt kinh hô một tiếng: "Mẹ nó! Đám người kia muốn giết chết anh Mạc. Nhanh, xông lên!"

Thế là, ba người vừa phục sinh, lại lập tức vọt tới bên Mạc Tây Thừa.

Kiều Luyến:...

Kiều Luyến ngập ngừng nói: "Không..."

Lời còn chưa nói hết, Phạm Kiệt đã mở miệng: " Chị dâu, mau lại đây a!"

Kiều Luyến:...

Đám người này bị đánh quá oan uổng, giờ phút này trông thấy ba người đánh Mạc Tây Thừa, không nói hai lời liền vọt tới.

Kiều Luyến lập tức kéo ra khóe miệng, trong lòng không nhịn được oán thầm một câu: Thật đúng là đứa trẻ cứu ông nội, một cái tiếp một cái!

Mà đám người này còn không có chạy tới, bên kia đã đã giết người thành công.

Mạc Tây Thừa bị đánh giết.

Ba người đến trước mặt, cứ như vậy nhìn Mạc Tây Thừa bị giết chết, Phạm Kiệt bị chọc giận, cái gì cũng mặc kệ: "Các anh em, lên!"

Kiều Luyến:...

Chơi game là một chuyện rất dễ dàng tạo nhiệt huyết, cho nên bọn họ vọng động, Kiều Luyến cũng có thể lý giải.

Bây giờ cô muốn ngăn cản bọn họ cũng không kịp, chỉ có thể kiên trì, lên cùng lúc!

Đám Phạm Kiệt vừa tới, Tiếu Diện Hổ cũng vừa tới, mượn đồng đội phía trước che giấu, nhanh chóng xuất kích, trong nháy mắt giết chết một người.

Lại quay đầu, giết hai người.

Tốc độ kia quả thực là quá nhanh

Phạm Kiệt chết, nhìn màn hình ngẩn người, kém một chút là quẳng điện thoại di động, sắc mặt khó coi không cách nào hình dung.

Cậu ta căm hận nhìn chằm chằm màn hình: " Cái nghề nghiệp tuyển thủ này, quả thực là quá đáng ghét!! Tiếp tục như vậy, còn đánh thê nào? Chúng ta một người cũng không giết chết!"

Cậu ta vừa nói xong, Vương Toàn nhắc nhở: "Giết một người."

Phạm Kiệt sững sờ, lúc này mới nhớ tới Kiều Luyến: "Chị dâu, chị ở chỗ nào vậy?"

Nhìn trên bản đồ, chỉ thấy không biết cô đứng ở đâu, cũng không nhúc nhích.

Phạm Kiệt ngẩng đầu nhìn cô, đã thấy một tay cô cầm điện thoại di động, bộ dáng rất chuyên chú...

Rốt cuộc chị có thể động một chút không?

Phạm Kiệt không nhịn được đưa tay ra chỗ cô: " Chị dâu, hoặc là chị đưa di động cho tôi, tôi đến đánh..."

Kiều Luyến sững sờ, ngẩng đầu nhìn cậu ta: "Vì sao?"

Phạm Kiệt:...

Chị không dám lên trước, đành phải để tôi đánh!

Nhưng lời này đối đầu với ánh mắt Kiều Luyến, quả thực là không nói ra.

Nếu như vậy, sẽ để mặt mũi chị dâu quá khó nhìn, vẫn là đừng nói.

Được rồi, không phải chỉ thua một ván tranh tài thôi sao!

Phạm Kiệt một bộ bình không sợ vỡ: " Không có chuyện gì, chị dâu cứ tùy tiện đánh là được, chơi vui vẻ thì tốt."

Kiều Luyến cúi đầu, nhìn về phía điện thoại di động lần nữa, vô cùng hưng phấn và kích động: " Được rồi."

Sự hưng phấn của cô, để người ở chỗ này đều cảm thấy.

Phạm Kiệt và Vương Toàn cũng không nhịn không liếc nhau, đều kéo ra khóe miệng.

Nhưng chỉ có Kiều Luyến mới hiểu được, lúc này cô kích động cái gì.

Âm nhạc quen thuộc, nhìn người và vật quen thuộc, cô giống như về lại tám năm trước.

Bình luận

Truyện đang đọc