ẢNH ĐẾ THẦN BÍ TRỘM CƯỚI: VỢ YÊU, TỚI PK

Tiểu Diệp khẩn trương không thôi: "Kiều, chị Kiều, lần này chúng ta xong đời!"

Xong đời?

Kiều Luyến cũng muốn nói tục rồi.

Kiên quyết không thể bị phát hiện là mình theo dõi bọn họ!

Hạ quyết tâm, Kiều Luyến cũng không dám mở cửa sổ xe, giảm thấp tiếng nói: "Không có chuyện gì!"

Tống Thành ngây ngẩn cả người, chính mình đã tự mình đến gõ cửa sổ xe, rốt cuộc người này đến có hiểu quy củ hay không?

Cô ta cho là mình thật dự đến đòi luận vấn đề tông vào đuôi xe sao?

Tống Thành nhíu mày, đang định nói chuyện, liền phát hiện xe lập tức xông ra ngoài, nhanh chóng biến mất vô tung vô ảnh.

Tống Thành:...

Trở lại trên xe, Tống Thành sờ lên mũi: "Hiện tại chó săn nhát gan như vậy, làm sao bắt tin tức lớn!"

Lời này rơi xuống, liền nịnh nọt cười với Thẩm Lương Xuyên: "Anh Thẩm, sao mà giống Kiều tiểu thư."

Nghe nói như thế, Thẩm Lương Xuyên khẽ ngước mắt.

Ba chữ Kiều tiểu thư này, thành công để anh chuyển lực chú ý từ kịch bản sang.

Tống Thành nói liên miên lải nhải ở bên tai: "Nếu như Kiều tiểu thư ở chỗ này, khẳng định sẽ mắng to, để cho tôi bồi thường xe cho cô ấy. Tôi lại chưa thấy qua cô gái nào, hung hãn như cô ấy vậy, sinh bệnh làm phẫu thuật, ngày thứ hai đã sinh long hoạt hổ muốn đi làm..."

Nếu như là bình thường khẳng định Thẩm Lương Xuyên sẽ cảm thấy anh ta có chút ồn ào, nhưng hôm nay, anh lại giữ vững trầm mặc.

Mấy người vốn đang nói chuyện, tài xế đột nhiên phát ra tiếng a: "Chiếc xe màu xám kia lại ở ngay phía trước chúng ta, Ôi cha! Sao cô ta biết chúng ta muốn rẽ hướng này?"

Tống Thành nghe xong lời này, vội vàng nhìn sang, tiếp đó mắng to: "Trứng thối! Khẳng định tin tức hôm nay qua cửa hàng bị tiết lộ! Cái này là chó săn nhà ai, mạnh như vậy?"

Phía trước, bên trong Volkswagen.

Tiểu Diệp trợn to mắt nhìn hậu phương: "Chị Kiều, sao bọn họ đuổi theo tới? Còn không buông tha chúng ta sao? Rõ ràng chúng ta còn chưa đào được tin mới! Chị nhìn xem, bọn họ cách chúng ta chỉ chỉ còn vài mét!"

Kiều Luyến cũng điên rồi, chẳng lẽ Thẩm Lương Xuyên nhỏ mọn như vậy?

Không được, không thể bị đuổi tới.

Đi đến đèn xanh đèn đỏ phía trước, cô rẽ phải, xe phía sau cũng rẽ phải.

Càng đi về phía trước, cô rẽ trái, xe phía sau lại rẽ trái.

Tiểu Diệp càng sợ hơn: "Kiều, chị Kiều... Chẳng lẽ bọn họ muốn giết người diệt khẩu?"

Kiều Luyến thật hận không thể che miệng Tiểu Diệp, trên một con đường thông thoáng khác, bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ, liên tục vượt qua bốn năm chiếc xe, lúc này mới hết bỏ chiếc Minivan!

Tiểu Diệp hưng phấn kéo cánh tay cô: "Chị Kiều, chị thật mạnh mẽ!"

Kiều Luyến cũng nhẹ nhàng thở ra, đắc ý hết cằm: "Tất nhiên!"

Tiểu Diệp tiếc hận: "Chẳng qua hôm nay không thể theo dõi Thẩm ảnh đế rồi!"

"Không sao, khẳng định về sau còn có cơ hội." Kiều Luyến thuận miệng an ủi một câu.

Tiểu Diệp liền lập tức hưng phấn lên: "Chị Kiều, nhìn thấy cửa hàng phía trước không? Nói cho chị biết, tất cả bên trong đều là hàng hiệu, các minh tinh đều mua quần áo ở trong. Em biết bên cạnh cửa hàng này có cửa hàng nhỏ, có đồ cay, chúng ta quá ăn đi!"

Kiều Luyến cũng đói bụng: "Cô mời khách?"

"Được."

Kiều Luyến tìm ven đường, dừng xe lại, sau đó xuống xe với Tiểu Diệp, đang định đi, lại phát hiện thân thể Tiểu Diệp lập tức cứng đờ.

Kiều Luyến hỏi thăm: "Sao vậy?"

Tiểu Diệp sắp khóc: "Kiều, kiều tỷ... Sao bọn họ đuổi tới rồi vậy?"

Theo tầm mắt của cô, quay đầu nhìn lại, liền thấy chiếc Minivan của Thẩm Lương Xuyên dừng lại cách đó không xa!

Bình luận

Truyện đang đọc