ẢNH ĐẾ THẦN BÍ TRỘM CƯỚI: VỢ YÊU, TỚI PK

Sau đó thì sao?

Ánh mắt Kiều Luyến sáng lên, cho là Thẩm Lương Xuyên nghe lọt được, vội vàng tỏ thái độ: "Em ghét nhất đàn ông tốn tiền bậy bạ, những hoa đó để một ngày là héo hay sao? Thật sự là lãng phí tiền!"

Thẩm Lương Xuyên: "Không phải phụ nữ đều thích lãng mạn sao?"

"Em không phải phụ nữ! A, không đúng, dù sao em không thích!"

Kiều Luyến thề: "Thật! Em cam đoan! Người nào thích người đó là chó nhỏ!"

Thẩm Lương Xuyên:..."Đạo diễn phim kiêu hùng của anh họ gì?"

Sao đề tài lại chuyển nhanh như vậy? Kiều Luyến trả lời: "Vương!"

"Cái gì? Kêu lại mấy lần."

"Vương vương vương ~ "

"Phì!" Kiều Dịch không nhịn được cười ra tiếng.

Kiều Luyến không hiểu quay đầu, nhìn Kiều Dịch liếc một chút, chợt bỗng nhiên ý thức được mình vừa mới hô cái gì.

Xong đời!

Anh biết mình biết rồi!

Cô lập tức kéo ra khóe miệng, sau đó liền... Yên lặng cúi đầu.

Toàn bộ quá trình ăn cơm không nói lời nào, hiện ra tâm tình cô giâu nhỏ.

Hi vọng bộ dạng này, có thể có được tha thứ của Thẩm Lương Xuyên.

Đáng tiếc, cái sắc mặt người đàn ông này vẫn bình tĩnh, không lộ vẻ gì.

Rõ ràng anh không có nổi giận, Kiều Luyến vẫn cảm giác sợ hãi trong lòng.

Ba người ăn cơm xong, Thẩm Lương Xuyên lái xe dẫn bọn họ về nhà.

Đến cửa chính, Thẩm Lương Xuyên lấy xe lăn xuống, mở miệng với Kiều Luyến: " Anh ra ngoài một chút, có thể đem nay sẽ về trễ."

Kiều Luyến:...

Kiều Luyến trông mong nhìn Thẩm Lương Xuyên lên xe, rời đi.

Trong lòng của cô, liền cả kinh.

Xong đời!

Cô có vẻ như chọc tới Thẩm Lương Xuyên, khẳng định bị mình nói cho buồn bực, cho nên không vui.

Hu hu hu, vậy phải làm sao bây giờ?

-

Thẩm Lương Xuyên lái xe, sau khi rời đi biệt thự, liền dừng xe ở ven đường.

Sau đó cầm điện thoại di động của mình lên, mở ghi chép trò chuyện, quả nhiên có cuộc gọi của Tôn Tử.

Cho nên, hiện tại Kiều Luyến biết được, hoa và trà chiều không phải mình tặng rồi.

Suy nghĩ một chút nhưng lời buổi tối hôm nay cô nói...

Thẩm Lương Xuyên nhíu mày.

Kỳ thật, anh luôn buồn bực.

Hạ Diệp Hoa phàn nàn anhkhông có ý nghĩa, như vậy Kiều Luyến sẽ không cảm thấy anh không có ý nghĩa chứ?

Nhưng tám năm trước, tiểu Kiều bởi vì mình quá khó chịu, không có ý nghĩa, cho nên mới...

Anh nghĩ tới đây, nhíu mày, có chút bực bội nới lỏng cà vạt.

Anh không có nói qua yêu đương, một lần duy nhất là yêu qua mạng vào tám năm trước, cho nên căn bản cũng không hiểu làm thế nào để cho phụ nữ vui vẻ.

Nhưng hôm nay ánh mắt Kiều Luyến sáng ngời, để anh muốn có một ngày, Kiều Luyến bởi vì chính mình mà cao hứng.

Nghĩ tới đây, anh cầm điện thoại gọi tới một dãy số.

Đối diện nghe rất nhanh, vang lên tiếng Mạc Tây Thừa thanh âm: "Có chuyện gì?"

"Làm sao khiến phụ nữ vui vẻ?"

Mạc Tây Thừa dừng một hồi, giọng mang mấy phần nhẹ nhõm: "Điện thoại di động của cậu bị trộm sao?"

Sắc mặt Thẩm Lương Xuyên tối đen, "Cậu ở chỗ nào?"

"Nhà."

Thẩm Lương Xuyên nhìn sắc trời một chút: "Uống một ly không?"

Mạc Tây Thừa mở miệng: " Được. Tôi nhớ được, trong biệt thự mới tại khu Uyển của cậu, có một bình Laffey 82 năm?"

Thẩm Lương Xuyên:...

"Muốn thỉnh giáo vấn đề, phải trả giá một chút. Mà hiện tại tình huống tôi như vậy, không thích hợp xuất hiện tại quán Bar."

Thẩm Lương Xuyên gật đầu: "Được, tôi đi đón cậu."

Xe Mạc Tây Thừa, khẳng định cũng không tiện xuất hiện bên ngoài.

Thẩm Lương Xuyên đón Mạc Tây Thừa, lái xe đi ra ngoài.

Đi nửa đường, Thẩm Lương Xuyên nhíu mày: "Bị theo dõi."

Bình luận

Truyện đang đọc