ẢNH ĐẾ THẦN BÍ TRỘM CƯỚI: VỢ YÊU, TỚI PK

Lúc Hạ Diệp Hoa ra cửa, còn thuận tiện khép cửa phòng lại cho họ.

Kiều Luyến và Thẩm Lương Xuyên liếc nhau, tiếp theo, Kiều Luyến liền từ trên giường nhảy xuống, đi tới trước cửa, xuyên qua mắt mèo, nhìn ra phía ngoài.

Nhìn ra thấy một con mắt to ở bên ngoài, dọa cô nhảy một cái.

Sau đó liền thấy Hạ Diệp Hoa ở đó, nhìn mấy lần, hiển nhiên không nhìn thấy thứ gì, liền dán lỗ tai trên cửa.

Mắt Kiều Luyến chớp chớp, nhìn Thẩm Lương Xuyên, làm ra một cái động tác im lặng.

Thẩm Lương Xuyên không nói chuyện.

Cũng không biết qua bao lâu, Có lẽ là Hạ Diệp Hoa cho là bọn họ ngủ thiếp đi, lúc này mới rón rén đi tới gian phòng của mình.

Lại một lát sau, bà mặc quần áo, đi xuống dưới lầu.

Kiều Luyến gặp bộ dáng của bà, hầu như không cần đoán, liền biết bà đi đâu.

Dù sao Tống Nguyên Hi cũng là bà nuôi tám năm, nếu nói không có tình cảm, là không có khả năng.

-

Hạ Diệp Hoa đúng thật là đi bệnh viện.

Bà đi thẳng đến phòng bệnh Tống Nguyên Hi, thời điểm đẩy cửa tiến vào, Tống Nguyên Hi đang ngẩn người.

Nghe được tiếng mở cửa, cô ta quay đầu nhìn qua.

Một gương mặt trắng nhỏ, giờ phút này không có một chút huyết sắc.

Thân thể đơn bạc, mặc quần áo bệnh nhân màu trắng, cả người giống như cái xác không hồn, gầy yếu vô cùng.

Thấy bộ dạng này của Tống Nguyên Hi làm cho trong lòng Hạ Diệp Hoa mềm nhũn.

Hốc mắt bà đỏ lên, không nhịn được tiến lên một bước.

Bờ môi bà run rẩy, gọi một tiếng: " Nguyên Hi..."

Nước mắt Tống Nguyên Hi, liền lập tức lăn xuống.

Cô ta không để ý chân của mình, liền muốn đứng lên.

Sau khi Hạ Diệp Hoa thấy, vội vàng tiến lên, cầm tay cô ta.

Tống Nguyên Hi liền nhào vào trong ngực của bà: " Dì!"

Hạ Diệp Hoa thở dài: " Nguyên Hi, con làm gì thế! Đứa trẻ ngốc, bất kể xảy ra chuyện gì, cũng không thể phí hoài bản thân mình, biết không?"

Tống Nguyên Hi không nói chuyện, chỉ là khóc.

Hạ Diệp Hoa nhìn chằm chằm cô ta, một lúc sau mới mở miệng: " Nguyên Hi, thuốc tránh thai của tiểu Kiều, là con bỏ vào sao?"

Tống Nguyên Hi cắn môi, cúi thấp đầu xuống: "Dì, có phải dì rất thất vọng với con hay không?"

Hạ Diệp Hoa thở dài: " Con luôn luôn là người dịu dàng thiện lương, ta không tin, con sẽ làm ra sự tình tàn nhẫn như vậy. Nguyên Hi, vì sao con?"

Tống Nguyên Hi siết chặt nắm tay, một lúc sau mới nhìn bà: "Dì, con không muốn đi!"

Một câu rơi xuống, lại bắt đầu chảy nước mắt.

Cô ta nắm lấy tay Hạ Diệp Hoa: " Dì, dì có thể giúp con khuyên nhủ anh Lương Xuyên hay không, con thật biết sai rồi, con không muốn đi!"

Hạ Diệp Hoa nghe nói như thế, lại đem tay của mình, rút ra.

Cử động này, để cho trong lòng Tống Nguyên Hi phát lạnh, bỗng nhiên ngẩng đầu: "Dì..."

Hạ Diệp Hoa nhìn cô ta, đưa tay ra, vén tóc của cô ra sau tai: " Nguyên Hi, người làm chuyện sai, là phải bị trừng phạt."

Một câu, để tròng mắt Tống Nguyên Hi co rụt lại.

Hạ Diệp Hoa liền mở miệng: " Con ở bên ngoài sống qua mấy năm, chờ đến khi những chuyện này đều qua đi, mọi người đều đã lớn rồi, trở lại, có được hay không?"

Nước mắt Tống Nguyên Hi, tiếp tục lăn xuống tới.

Cô ta biết, Hạ Diệp Hoa là một người có nguyên tắc.

Không thể là vì cô ta, mà làm cái gì.

Cô ta khẽ gật đầu.

Sau đó bỗng nhiên mở miệng: " Dì, con đi phòng vệ sinh một chút."

Hạ Diệp Hoa gật đầu.

Thế nhưng là, theo thời gian qua đi, bà phát hiện... Thời gian Tống Nguyên Hi đi phòng vệ sinh, đã quá dài!

Hạ Diệp Hoa bỗng nhiên đứng lên, đẩy cửa phòng vệ sinh ra, lại phát hiện, bên trong căn bản không có người!

Bình luận

Truyện đang đọc