ẢNH ĐẾ THẦN BÍ TRỘM CƯỚI: VỢ YÊU, TỚI PK

Xe lẳng lặng dừng đó, bên đường phố, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên xe, lộ ra tịch mịch hoang vu như thế.

Thẩm Lương Xuyên không biết tại sao mình lại lái xe về đây.

Cửa sổ xe mở ra, ánh mắt của anh nhìn qua cửa sổ, nhìn về phía phòng ngủ chính lầu hai.

Ánh đèn ở đó mở lên, điều này nói rõ, Kiều Luyến đã tan việc.

Bây giờ cô đang làm gì?

Chính mình muộn như vậy còn chưa có về nhà, thậm chí không có bàn giao gì, sao cô không gọi điện thoại hỏi ý kiến một chút?

Chẳng qua cũng đúng.

Cho tới bây giờ cô đều là người lạnh tính, làm sao lại quan tâm tới anh chứ?

Giống như tám năm trước... Anh cho là, hai người bọn họ đã yêu sâu sắc, thế nhưng nói đến mối tình đầu, cô lại có thể nói một câu "Quên rồi".

Nghĩ đến đây, nơi ngực lại bắt đầu đau nhức, giống như bị ăn mòn, nhỏ xíu nhưng lại đau âm ỉ. Ánh mắt anh u tối, gương mặt tuấn dật, dưới ánh đèn ảm đạm không rõ.

Mím môi, mở cửa xe, anh muốn đi vào trong nhà, điện thoại di động chợt vang lên.

Anh cầm điện thoại di động lên nghe, đối diện truyền đến tiếng Tống Thành: "Anh Thẩm, anh ở đâu? Còn hai giờ là máy bay sẽ bay, anh đừng quên xuất phát."

"Biết rồi."

Cúp điện thoại, Thẩm Lương Xuyên nhìn trên lầu lần nữa, bỗng nhiên rủ tầm mắt xuống, lên xe, khởi động xe rời đi.

Trong biệt thự, Kiều Luyến và Trương Hồng, căn bản cũng không biết chuyện ở dưới.

Giờ phút này, bọn họ còn giằng co trong phòng vệ sinh.

Kiều Luyến đứng cũng không vững, ngồi dưới đất, dùng sức chống đỡ chính mình, cô cảm giác đầu óc choáng váng, đồ vật trước mắt đều là bóng chồng, mí mắt nặng nề căn bản là mở không ra được.

Ngay lúc cô đang sững sờ, Trương Hồng chợt mở vòi nước, dòng nước tưới trên thảm, nhưng cũng vẩy lên người cô.

Vốn là thân thể Kiều Luyến rét run từng đợt, giờ phút này lạnh hơn, mắt tối sầm lại, cả người trực tiếp té xỉu.

Lúc tỉnh lại, trời đã sáng rồi.

Cô nằm trên thảm phòng ngủ, trên thân không có bất kỳ cái gì che đậy, cóng đến thân thể phát run.

Tứ chi vẫn mềm yếu bất lực như cũ, trong dạ dày đói không còn có tri giác.

Mí mắt của cô rất nặng nề, nỗ lực ngẩng đầu lên, muốn đo nhiệt độ của mình một chút, thế nhưng nhiệt độ trong lòng bàn tay và trên trán đều như thế, căn bản không thử ra.

Cô cảm giác cuống họng sắp bốc cháy, nỗ lực chống đỡ thân thể đứng lên, đi đến bên tủ đầu giường, lúc này mới cầm lên một ly nước, cuối cùng uống hai ngụm nước lạnh, trong dạ dày đau đớn từng cơn, cuống họng và thần chí, cuối cùng cũng tốt một chút.

Cô bò lên trên giường, miệng thở hổn hển, sau đó bắt đầu tìm kiếm điện thoại di động của mình, nhưng chỗ bình thường đặt điện thoại di động, đã trống không.

Cô ngẩn người.

Cửa phòng bị mở ra lần nữa, Trương Hồng đi tới.

Cô ta vênh mặt hất hàm sai khiến: " Ui, tỉnh rồi sao?"

Kiều Luyến hữu khí vô lực mở miệng: "Điện thoại di động của tôi đâu?"

"Điện thoại di động sao?" Trương Hồng nghiêng đầu, lấy điện thoại di động từ trong túi ra: "Ở chỗ này!"

Kiều Luyến nhíu mày: "Đưa tôi."

"Tôi không cho cô, cô có thể làm gì tôi sao?" Trương Hồng cười lạnh: "Có đói bụng không? Có lạnh hay không? Có phải rất không thoải mái hay không? Như vậy đi, chỉ cần cô nhận sai với tôi, cầu tôi buông tha cô, về sau ở trong nhà này đều ngoan ngoãn nghe lời, tôi không chỉ đưa di động cho cô, hơn nữa còn nấu cơm cho cô ăn, thế nào?"

Sắc mặt Kiều Luyến tái nhợt, lại kinh thường nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn cô ta.

Bình luận

Truyện đang đọc