ẢNH ĐẾ THẦN BÍ TRỘM CƯỚI: VỢ YÊU, TỚI PK

Xe taxi dừng ở bên ngoài biệt thự, trong lòng Kiều Luyến có chút cảm khái.

Tiến vào phòng khách, phát hiện Thẩm Lương Xuyên còn chưa trở về, cô giống như một người khách, ngồi ở trên ghế sofa, lẳng lặng chờ anh.

Qua chừng nửa tiếng, cuối cùng nghe được tiếng của xe hơi, Kiều Luyến đứng vụt lên, hốt hoảng nhìn ra cửa.

Thẩm Lương Xuyên nhanh chân đi vào.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo lông, hai cánh tay cắm đút trong túi quần, mặt không thay đổi, ánh mắt hờ hững, hoàn toàn lạnh lùng xa cách như trước đây.

Sau khi anh về, có lẽ là thấy cô, cho nên bước chân dừng lại một chút, lúc này mới tiếp tục nhìn về phía trước.

Kiều Luyến cắn môi, xoắn xuýt một chút, vẫn mở miệng: "Thẩm tiên sinh..."

Lời còn chưa nói hết, chỉ thấy anh trực tiếp lên lầu.

Kiều Luyếnngẩn người tại chỗ, nghĩ đến em trai trong bệnh viện, dậm chân, đi theo lên.

Cửa phòng ngủ chính không khóa, cô đi vào, phát hiện trong phòng ngủ không có người, sau đó lại nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy.

Tuy chỉ ở cùng Thẩm Lương Xuyên có bốn ngày, nhưng Kiều Luyến sớm phát hiện, người này có bệnh thích sạch sẽ, chuyện thứ nhất khi về nhà, là tắm rửa.

Nhưng bây giờ, cô ở đây chờ anh hay sao? Hay là ra ngoài chờ anh đi ra?

Xoắn xuýt một chút, cuối cùng Kiều Luyến ngồi lên trên ghế sofa trong phòng ngủ chính.

Bọn họ đều đã là quan hệ này, còn có gì kiêng kỵ?

Một lát sau, cuối cùng tiếng nước chảy dừng lại, Thẩm Lương Xuyên khoác khăn tắm, từ trong phòng tắm đi ra.

Anh cầm khăn lau tóc, khí thế mạnh mẽ, để Kiều Luyến có chút đứng ngồi không yên, cô dứt khoát đứng lên, mở miệng câu nệ: "Thẩm tiên sinh..."

Lúc này Thẩm Lương Xuyên mới giống như cuối cùng cũng chú ý tới sự tồn tại của cô, ngước mắt nhìn về phía cô.

Kiều Luyến tiếp tục mở miệng: "Thẩm tiên sinh, thẻ ngài cho tôi, vì sao lại đóng băng?"

Thẩm Lương Xuyên nhíu lông lại: "Đóng bắng sao?"

Kiều Luyến gật đầu: "Đúng, có thể phiền ngài xem một chút chuyện gì xảy ra không, bởi vì hiện tại tôi rất cần số tiền kia."

"Ờ."

Khẽ ờ một tiếng, Thẩm Lương Xuyên tiếp tục lau tóc.

Kiều Luyến không nhịn được thúc giục: "Thẩm tiên sinh?"

Thẩm Lương Xuyên nhìn qua: "Cô muốn tôi như vậy mà xem giúp cô sao?"

Kiều Luyến:...

Kiều Luyến chỉ có thể chờ đợi anh lau tóc, sau đó theo sau lưng anh: " Thẩm tiên sinh?"

"Tôi mặc xong quần áo đã."

"... Được."

Mặc quần áo tử tế, lại nói: "Ăn cơm trước."

"... Được."

Trong phòng ăn, Kiều Luyến ngồi cùng với Thẩm Lương Xuyên, ân cần gắp thức ăn múc canh cho anh.

Anh ăn cơm rất ưu nhã, cũng ăn rất chậm.

Chờ đến cuối cùng ăn xong, Kiều Luyến còn chưa lên tiếng, điện thoại di động của anh lại vang lên.

Thẩm Lương Xuyên mở miệng: "Tôi nhận điện thoại trước đã."

Thế là cầm điện thoại di động, đến thư phòng lầu hai.

Kiều Luyến ăn một bữa cơm nhạt như nước ốc, nóng vội đi dạo dưới lầu, nghĩ thầm anh nói chuyện điện thoại xong, sẽ đi xuống chứ?

Thế nhưng...

Một giờ qua đi, Thẩm Lương Xuyên vẫn không có xuống lầu.

Kiều Luyến không nhịn được vụng trộm lên lầu, đứng ở cửa thư phòng, thấy Thẩm Lương Xuyên cầm điện thoại di động, ngồi ở bàn đọc sách, đang mở miệng: "... Đúng, ừ, nói tiếp đi."

Kiều Luyến yên lặng rời đi, chờ khi cô xuống lầu, Thẩm Lương Xuyên mới giương mắt nhìn, buông điện thoại di động xuống.

Trên màn hình đen sì, căn bản không có biểu hiện cuộc gọi.

Rạng sáng, Thẩm Lương Xuyên từ thư phòng đi tới, tìm một vòng trong biệt thự, sau cùng mới thấy Kiều Luyến nằm ở trên ghế sofa trong phòng ngủ chính, ngủ thiếp đi.

Bình luận

Truyện đang đọc