ẢNH ĐẾ THẦN BÍ TRỘM CƯỚI: VỢ YÊU, TỚI PK

Một câu nói, để cho Thẩm Tu con ngươi co rụt lại: " Cậu..."

Thẩm Lương Xuyên híp mắt theo dõi ông ta, mở miệng nói: "Vốn tôi đối với tài sảnThẩm gia là không có hứng thú. Nhưng bây giờ, tôi có hứng thú."

Thẩm Tu tức giận sắc mặt lập tức tối lại: " Thẩm, Lương, Xuyên!!"

Thẩm Lương Xuyên đã không còn nhìn ông ta, chẳng qua mở miệng: "Cút."

Kiều Luyến nghe nói như thế, lập tức huy vũ con dao lần nữa.

Thẩm Tu muốn nói điều gì, nhưng khi nhìn đến con dao kia, cái gì cũng không dám nói.

Ông ta đưa tay ra, chỉ vào Thẩm Lương Xuyên một cái: "Được, được! Hiện tại cậu lộ nguyên hình chứ gì! Tôi cũng biết, mục đích của các người chính là cái này!! Cậu đã tâm tư không trong sạch, vậy cũng chớ tôi sau này không khách khí!"

Ông ta xoay người, phất tay: " chúng ta đi!"

Mới vừa đi hai bước, liền nghe thấy Thẩm Lương Xuyên mở miệng nói: " Thím Lý, đi báo cảnh sát."

Bước chân Thẩm Tu dừng lại.

Thẩm Lương Xuyên lại bình tĩnh nhìn ông ta: "Tự tiện xông vào nhà dân, tổn hại vật chất, tôi muốn truy cứu trách nhiệm luật pháp của ông ta! Thuận tiện gọi điện thoại cho luật sư của tôi, tra hỏi một chút, tội này, phải phán hình thế nào!"

Thẩm Tu chợt quay đầu lại: " Cậu muốn tố cáo tôi?!"

Thẩm Lương Xuyên không có lên tiếng, đỡ Hạ Diệp Hoa, khẽ phân phó: "Đồ vật trong phòng, cũng không nên lộn xộn, chờ đợi cảnh sát tới lấy chứng cứ."

Sau đó, liền không nhìn người trong phòng khách nữa, trực tiếp đỡ Hạ Diệp Hoa lên lầu.

Mắt thấy Thẩm Lương Xuyên và Hạ Diệp Hoa biến mất ở cầu lầu, thím Lý do dự nhìn Kiều Luyến: " Phu nhân, cái này..."

Kiều Luyến nhìn chằm chằm người phía trước.

Đừng nói Thẩm Lương Xuyên, ngay cả bọn cô cũng hận chết Thẩm Tu.

Thân thể mẹ không tốt, không chịu nổi kích thích.

Lần trước bị kích thích thiếu chút nữa không rời được giường, thế nhưng Thẩm Tu này, lại không niệm tính vợ chồng của bọn họ, cứ nối tiếp, tới cửa khiêu khích.

Nếu như không cho ông ta ăn chút dạy dỗ, sợ rằng cuộc sống sau này không dễ chịu hơn!

Cho nên Kiều Luyến trực tiếp nheo mắt lại: " Gọi 110!"

Thím Lý thấy thái độ cô kiên quyết, lập tức vâng một tiếng, trực tiếp đi tới bên điện thoại.

Thẩm Tu thấy dáng vẻ này, nóng nảy.

Thẩm gia ở tỏng xã hội thượng lưu, cũng có thân phận địa vị, coi như xảy ra chuyện, muốn bắt bọn họ, cũng cần thông qua luật sư của họ, cho nên con ngươi Thẩm Tu co rụt lại, không thể ở chỗ này chờ cảnh sát tới, nếu không, bị mang tới đồn cảnh sát, liền quá mất mặt!

Vì vậy, ông ta gấp gáp mở miệng: "Chúng ta đi!"

Cuối cùng mang theo những người của mình, rời đi nơi này.

Kiều Luyến hít một hơi thật sâu khí, nhìn mảnh vụn trong phòng.

Kiều Dịch đi tới, cúi thấp đầu: " Chị, em thật không có tác dụng, em muốn bảo vệ dì cũng không có bảo vệ tốt."

Kiều Luyến vỗ vỗ bờ vai của cậu.

Thím Lý cầm điện thoại lên, đã bấm 110, quay đầu nhìn về phía Kiều Luyến: " Phu nhân, thật sự báo cảnh sát sao?"

Thật sự báo cảnh sát sao?

Chẳng qua vừa rồi là hù dọa Thẩm Tu, vào lúc này không biết làm sao.

Đang suy tư, liền nghe thấy giọng nói ở trên lầu: "Báo."

Thím Lý nhìn Thẩm Lương Xuyên: "Tiên sinh, dù sao ông ấy cũng là... cha cậu."

Thẩm Lương Xuyên buông thõng xuống con ngươi: " Tôi không có cha như vậy."

Sau đó quay đầu, tiến vào căn phòng.

Thím Lý nhìn bộ dạng của anh, thở dài.

Sau khi báo cảnh sát, cảnh sát tới lấy chứng cứ, hơn nữa có thể thông qua camera, thấy được người nào phá nhà, cái án kiện này, rất nhanh định ra vụ án.

Trước khi cảnh sát đi nhìn Thẩm Lương Xuyên, mở miệng nói:

Bình luận

Truyện đang đọc