ẢNH ĐẾ THẦN BÍ TRỘM CƯỚI: VỢ YÊU, TỚI PK

"Ừm, chuyện này chúng tôi sẽ mau chóng xử lý, trước đi xem bên Thẩm Tu tiên sinh, có nguyện ý tiếp nhận xin lỗi hay không, hoặc là tiếp nhận cảnh sát trừng phạt."

Thẩm Lương Xuyên gật đầu: " Tôi hy vọng có thể giải quyết việc công."

Đám cảnh sát lập tức hiểu ý của anh, khẽ gật đầu.

Chờ đến khi cảnh sát rời đi, lúc này Thẩm Lương Xuyên mới lên lầu lần nữa.

Sau lưng Hạ Diệp Hoa bị bình hoa đập một cái, vết thương không nghiêm trọng lắm, chỉ là bị thương ngoài da.

Lúc này nằm trong chốc lát, cũng tốt hơn nhiều.

Tình huống trong phòng khách, làm cho lòng người khó chịu, Thẩm Lương Xuyên trực tiếp mở miệng: "Thu dọn đồ đạc, chúng ta chuyển qua biệt thự số 8."

-

Chuyện chuyển nhà kỳ thật rất phiền phức.

Tuy kiến trúc hai biệt thự như nhau, phong cách cũng rất giống nhau, thế nhưng muốn mang đồ đạc thường ngày chuyển tới, dọn dẹp một chút, thời gian một ngày, cũng đi qua rồi.

Bời vì vừa chuyển tới, mọi người quét dọn vệ sinh cũng khá mệt mỏi, cho nên lúc tối, Kiều Luyến đề nghị gọi thức ăn ngoài ăn.

Đám Hạ Diệp Hoa, thím Lý biểu thị đồng ý.

Kiều Luyến liền mở điện thoại di động ra, tìm một quán ăn, chọn một số đồ ăn đưa tới.

Mọi người trở về phòng của mình nghỉ ngơi một giờ, sau đó lại đi ra ngoài cơm nước xong xuôi.

Tiến vào phòng ngủ chính, Kiều Luyến không nhịn được nhìn Thẩm Lương Xuyên.

Cha ruột đối với mình tàn nhẫn như vậy, khẳng định giờ phút này trong lòng anh rất khó chịu?

Nhìn bối cảnh anh đơn bạc, Kiều Luyến hít vào một hơi thật sâu.

Đêm qua cùng anh mâu thuẫn, đối với việc trước mắt, triệt để buông xuống.

Giờ này khắc này, Kiều Luyến đừng nói giận anh, chỉ cảm thấy Thẩm Lương Xuyên làm cho người ta vô cùng đau lòng.

Cô tiến lên một bước, ôm lấy anh từ phía sau, muốn cho anh ấm áp.

Thẩm Lương Xuyên bị cô ôm lấy, liền quay người ôm cô.

Hai người tựa sát nằm ở trên giường.

Bọn họ không có làm gì, cứ ôm như vậy, sưởi ấm lẫn nhau.

Thẳng đến sau cùng, Kiều Luyến nghe được Thẩm Lương Xuyên mở miệng: "Tiểu Kiều, cám ơn em."

-

Lúc đồ ăn đưa tới, đã là tám giờ tối.

Mọi người đói bụng một ngày, từng cái bụng đói kêu vang.

Kiều Luyến xác định đồ ăn gọi tới, chợt phát hiện: "Ô, sao thêm một hộp?"

Nhân viên giao thức ăn đội mũ bảo hiểm, lại thêm mùa đông, bên ngoài rất lạnh, anh ta bọc khăn quàng cổ thật dày.

Nghe nói như thế, nhân viên giao thức ăn lập tức mở miệng cười: "Bởi vì mấy người gọi nhiều đồ ăn, cho nên trong tiệm quyết định đưa thêm hộp đồ nhắm."

Nói xong câu đó, nhân viên giao thức ăn liền nhắc nhở một câu: "Cái hộp nhắm này, vô cùng đặc biệt."

Kiều Luyến khẽ gật đầu.

Chờ nhân viên giao thức ăn rời đi, mang theo đồ ăn đi tới bàn cơm, khoa trương hô: "Ăn cơm thôi!"

Kiều Dịch vô cùng phối hợp, lập tức mở miệng cười: "Đói chết rồi!"

Đem đồ ăn chuẩn bị kỹ càng, mấy người ngồi xuống, Kiều Luyến liền hô một tiếng lên lầu: "Thẩm Lương Xuyên, xuống dùng cơm!"

Thẩm Lương Xuyên vừa rồi đang tắm, lúc này hẳn là xong rồi.

Nghe thấy trên lầu lên tiếng, lúc này Kiều Luyến mới ngồi xuống lần nữa.

Thím Lý đưa đũa, gắp thức ăn trong hộp nhắm, ăn một miếng, sau đó liền phun ra "phi phi!".

Kiều Luyến nghi hoặc: "Sao vậy?"

Vẻ mặt Thím Lý: khổ sở " cái món này, vị nói sao kỳ lạ thế! Đây là thứ gì vậy?"

Kiều Luyến nghe nói như thế, cũng nhìn sang, liền phát hiện là một món rau xanh, chỉ là rau này cô chưa từng nếm qua.

Ngay lúc mấy người đang xoắn xuýt, Thẩm Lương Xuyên đi xuống lầu.

Bình luận

Truyện đang đọc