ẢNH ĐẾ THẦN BÍ TRỘM CƯỚI: VỢ YÊU, TỚI PK

Giúp việc nhà Thẩm ảnh đế... Trộm cắp sao?

Kiều Luyến hơi sững sờ: "Thật hay giả?"

"Ha ha, đương nhiên là thật! Tin tức này em vừa mới theo! Em nghe nói Thẩm gia không có ý định từ bỏ, nhất định phải khiến cho họ ngồi tù, mấy ngày nữa tòa án phán quyết rồi."

Lòng Kiều Luyến, bỗng nhiên nhấc lên, không biết vì sao, bỗng nhiên hơi khẩn trương: " Người giúp việc tên là gì?"

"Tên Trương Hồng. Chẳng qua lúc em đi phỏng vấn, cái Trương Hồng này luôn mồm hô hào, nói là Thẩm ảnh đế đá cô ta một cái, cắt, saoThẩm ảnh đế có thể đánh cô ta, lời này ai mà tin!"

Cô tin!

Kiều Luyến vốn nắm ở trên giường bệnh gọi điện thoại với Tiểu Diệp, giờ phút này lại ngồi ngay ngắn, miệng vết thương bời vì cô động mạnh, có đau một chút.

Một tay cô đè chặt vết thương, lại mở to hai mắt nhìn.

Mất mắt mấy ngày nay trong nháy mắt không còn sót lại chút gì.

Anh trừng phạt Trương Hồng!

Là bởi vì cô sao?

Hắn không chỉ có đá Trương Hồng một cái, còn đưa cô ta ra toà án.

Kiều Luyến chỉ cảm thấy, tâm mình đã chết thành bụi, không ngờ có dấu vết phục hồi.

Cô vội vàng ngăn chặn nội tâm xao động, không nhịn được hít vào một hơi thật sâu, hỏi thăm Tiểu Diệp: "Cô có tin tức Thẩm ảnh đế không?"

"Có ạ, hiện tại Thẩm ảnh đế ở SH, mười giờ tối nay sẽ bay về BJ?

Hôm nay vừa vặn là lúc cô xuất viện.

Vốn cảm thấy rất nhàm chán, nhưng bây giờ, lại lập tức mong đợi.

Mười hai giờ trưa, Kiều Luyến làm thủ tục xuất viện, Tống Thành đến đón cô về nhà.

Trở lại biệt thự, phát hiện mấy người giúp việc Trương Hồng, quả nhiên không thấy đâu.

Lý quản gia cười vui vẻ đi tới: "Phu nhân, cô trở về rồi."

Phu nhân sao?

Kiều Luyến trợn tròn mắt nhìn, muốn thay lời bà, Lý quản gia lại xin lỗi cô: "... Tôi cũng không nghĩ tới Trương Hồng là loại người này, trong thời gian qua phu nhân đã chịu ủy khuất."

Kiều Luyến xua tay: "Tôi không sao, thật đó."

Nếu như không phải bị bệnh chìm vào hôn mê, hoàn toàn đứng không dậy nổi, sao cô có thể bị Trương Hồng khi dễ thảm như vậy?

Phải biết lúc tỉnh táo, cô chiếm thượng phong như thế!

Coi như Thẩm Lương Xuyên không thu thập cô ta, sau khi chính mình xuất viện, cũng muốn trừng trị cô ta.

Nói với Lý quản gia mấy câu, Kiều Luyến lên lầu nghỉ ngơi.

Nhưng vừa nằm xuống, điện thoại di động chợt vang lên.

Nghe, liền truyền đến tiếng Hạ Diệp Hoa: "Tiểu Kiều!"

Kiều Luyến nghi hoặc: "Dì Hạ sao?"

"Đúng vậy, là ta! Sao mấy ngày này con biến mất không thấy? Ngày nagyf ta đều ra công viên chờ con, đã đợi một tuần! Còn tưởng rằng con dọn nhà, cho nên mới gọi điện thoại cho con, không có quấy rầy đến con chứ?"

Kiều Luyến vội vàng mở miệng: "Không có. Dì Hạ, dì ở chỗ nào? Có chuyện gì sao?"

"Không có việc gì, liền là nhớ con rồi! Ta ở nhà! Chừng nào thì con rảnh? Tới nhà của ta chơi đi."

Kiều Luyến nhìn đồng hồ: "HIện tại con có rảnh."

Nằm viện mấy ngày nay, trừ ăn ra cũng là ngủ, cô cảm giác mình thật sự sắp mốc meo, dù sao ngày mai mới đi làm, xế chiều hôm nay còn có thể phóng túng.

"Thật tốt? Vậy con tới nhà ta đi! Ta ở nhà số 18!"

"Được."

Khu nhà này kiến trúc rất lớn, cho nên số 8 và số 18 cách rất xa.

Cô đi chừng 20 phút, lúc này mới đi đến nhà số 18.

Ấn chuông cửa, liền thấy Hạ Diệp Hoa tự mình đến mở cửa cho cô.

Đi theo Hạ Diệp Hoa vào trong căn hộ, cô liếc mắt liền thấy được trên bàn trà có bày tấm ảnh, phía trên lại là...

"Dì, vì sao phòng dì lại có ảnh của Thẩm Lương Xuyên?!"

Bình luận

Truyện đang đọc