CHỒNG YÊU ĐỘC TÀI: CÔ VỢ NHỎ CÓ CHÚT TÂM CƠ!



Thằng bé nằm trên giường tựa hồ nghe được lời nói của bố, cảm giác bị lạnh nhạt, uất ức không thôi: “Oa” một tiếng liền khóc lên.


Hoa Hiền Phương vội vàng ôm con trai lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ thằng bé, ánh mắt hung hăng trừng mắt nhìn thủ phạm bên cạnh: “Tu La Ma Vương, anh gây họa, tự mình xử lý.”
Khóe miệng Lục Kiến Nghi nhếch lên một vòng cười quái dị, đưa tay vuốt ve đầu con trai, nhẹ nhàng ngâm nga hát ru.


Thằng bé kia nghe xong, môi nhỏ mím lại, không khóc nữa, chớp chớp mắt nhìn bố, duỗi tay nhỏ ra, giống như đang muốn ôm.


Khiến Hoa Hiền Phương lập tức bật cười: “Bố Ma vương à, con trai bảo anh ôm.”
Lục Kiến Nghi hôn bàn tay nhỏ bé của con trai, vươn tay kia ra, nhận lấy nó, mỗi tay ôm một đứa.


Thằng bé hài lòng, cái miệng nhỏ bé há ra, giống như đang cười.


Từ đại sảnh đi ra, hai người đưa hai đứa bé vào xe đẩy, chậm rãi đẩy về phía khu vườn.



“Tu La Ma Vương, anh sẽ không thật sự trọng nữ khinh nam đấy chứ?”
“Con trai và con gái anh đều thích, chỉ là cách nuôi dưỡng của con trai và con gái khác nhau, đối với con gái phải sủng ái nhiều hơn một chút, đối với con trai phải nghiêm khắc một chút, từ khi sinh ra sẽ bồi dưỡng tính cách độc lập.” Lục Kiến Nghi chậm chạp nói.


“Con trai, con gái không phải đều nên độc lập sao?” Hoa Hiền Phương bĩu môi.


“Sai rồi, cô con gái nương vào cha mẹ là điều nên làm, con trai liền phế đi.” Lục Kiến Nghi tự tạo cho mình một lập trường riêng.


Hoa Hiền Phương làm mặt quỷ: “Có một người chị như Lục Kiều Sam còn chưa đủ phế sao?”
“Cô ta là một người di truyền từ gen kém.” Lục Kiến Nghi khinh miệt hừ nhẹ một tiếng, chuột sống như thế nào cũng không có khả năng thành rồng thành phượng.


Lời này, Hoa Hiền Phương đồng ý, người cao thấp quý tiện không phải là sinh ra do địa vị, mà là do con người và giáo dục.


Vợ chồng nhà họ Trương nhân phẩm kém đến cực điểm, trọng nữ khinh nam, vứt bỏ đứa nhỏ bị bệnh, chính là loại người hèn mọn nhất, cho nên hai đứa nhỏ đều không được thiện chung.


Mấy ngày nay, nhà họ Lục và nhà họ Y đều sắp xếp người ở nước An Kỳ tìm Vương Kiều Diễm, rất nhanh đã có tin tức.


Vương Kiều Diễm sống ở Kansas, nước An Kỳ, đã tự sát hai ngày trước.


người nhà họ Y đem ảnh của cô ta gửi tới, bà Lục nhìn một cái thì nhận ra: “Là cô ta, chính là cô ta, cho dù cô ta hóa thành tro bụi, tôi cũng có thể nhận ra, lúc ấy chính là cô ta ôm con gái tôi ra ngoài.”
Hoa Hiền Phương lắc lắc chén trà trong tay: “Thật không ngờ, cô ta lại tự sát, lúc chúng ta tìm cô ta, cô ta đột nhiên tự sát, có phải quá trùng hợp không?”
“Chẳng lẽ cô ta nhận được tin tức, sợ tội tự sát?” Gân xanh trên trán bà Lục nhấp nhô.


Đôi mắt băng đen nhánh của Lục Kiến Nghi hiện lên một tia lãnh quang sắc bén: “Cuộc điều tra của chúng ta là bí mật, trừ phi trong bệnh viện có người vẫn duy trì liên lạc với cô ta, đem tin tức này nói cho cô ta biết.”
“Lập tức đi điều tra bác sĩ tại bệnh viện phụ nữ và trẻ em, xem cô ta có đồng đảng hay không.” Bà Lục cắn răng nói.


Lục Vinh Hàn ngồi trên sô pha đốt một điếu xì gà, ánh mắt của ông ấy vẫn ngưng tụ ở bức ảnh trên máy tính, hồi lâu sau, vẻ kinh ngạc không thể phát hiện từ trên mặt ông ta lặng lẽ hiện lên.



Tư Mã Ngọc Như trốn ở góc cầu thang, nghe được tin tức này, cả người xẹt qua một đạo co thắt kịch liệt, tối hôm đó liền đi đến chỗ ở của Tư Mã Minh Thịnh.


“Vương Kiều Diễm tự sát rồi, chuyện này có quan hệ gì với cậu hay không?”
“Sự tình phát triển đến tình trạng này, cô ta không chết cũng không được, Y Hạo Phong bắt được cô ta, khẳng định sẽ không bỏ qua cho cô ta, làm không tốt sẽ khai ra em.

Em đã đáp ứng cô ta, chăm sóc tốt một đôi con cái của cô ta, cô ta chết cũng nhắm mắt làm ngơ.”
Ánh mắt Tư Mã Minh Thịnh âm lãnh, ông ta tuyệt đối không thể để cho bất luận kẻ nào ảnh hưởng đến sự nghiệp vĩ đại của mình, ai trở thành trở ngại của ông ta, ông ta lập tức diệt trừ.


Tư Mã Ngọc Như nặng nề thở dài, một bước sai lầm, từng bước sai, bà ta như thế nào cũng không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển đến bước này.


Lúc này, Lâm Đại Dao đang ăn cơm với mẹ của mình.


“Mẹ, mẹ có biết con gái của cô khi sinh ra đã bị người khác thay thế, hiện tại cả nhà bọn họ đều đang tìm đứa bé kia.”
“Phải không?” Trên mặt mẹ Lâm Đại Dao có một khối cơ bắp hơi giật giật, ánh mắt vẫn nhìn bát cơm không ngẩng lên.


“Con nghe nói y tá đổi đứa nhỏ tên là Vương Kiều Diễm, con vốn tưởng rằng chuyện này chỉ xảy ra trong tiểu thuyết, không nghĩ tới lại xuất hiện bên cạnh mình.” Lâm Đại Dao lè lưỡi.


Mẹ Lâm Đại Dao uống một ngụm canh, ngẩng đầu nhìn con gái một cái, hạ thấp giọng nói: “Mẹ biết Vương Kiều Diễm, cô ta là bạn học trung học cơ sở của mẹ, kết giao với Tư Mã Minh Thịnh mấy năm, mẹ cũng là thông qua Tư Mã Minh Thịnh mà quen biết cô ta.”
Trong giọng điệu của bà ấy không có xen lẫn tình cảm gì, bình thản nhàn nhạt, phảng phất chỉ là đang trình bày một sự thật.


Lâm Đại Dao chấn động kịch liệt: “Lúc trộm đứa bé, cô ta có kết giao với Tư Mã Minh Thịnh không?”
“Đương nhiên, lúc đó bọn họ còn định kết hôn.

Tuy nhiên, mẹ không biết vì chuyện gì cô ta đột nhiên từ chức khỏi bệnh viện để trở về nhà vì.

Về sau, Tư Mã Ngọc Như từ nước ngoài trở về, vào nhà họ Lục làm vợ bé, cô ta mới một lần nữa trở về Long Minh.

Mẹ vốn tưởng rằng cô ta trở về là kết hôn với Tư Mã Minh Thịnh, không nghĩ tới cô ta lại cùng Tư Mã Minh Thịnh chia tay, ra nước ngoài.” Mẹ Lâm Đại Dao nói, bĩu môi, giống như đang hối hận nhận bàn của Vương Kiều Diễm.



Lâm Đại Dao khẽ híp mắt, một chút sắc bén lặng lẽ xẹt qua: “Mẹ, mẹ nói chuyện này có thể là tư Mã Minh Thịnh hợp tác với Vương Kiều Diễm hay không, vì trả thù bà Lục?”
Mẹ Lâm Đại Dao làm ra hiệu “suỵt”: “Chuyện này con nghe là được rồi, ngàn vạn lần đừng nói lung tung, cũng đừng đoán lung tung.”
“Con biết, con sẽ không nói với ai.” Lâm Đại Dao gật đầu.


Vào ban đêm, Hoa Hiền Phương cho con bú xong rồi để chúng vào nôi.


Lục Kiến Nghi ở dưới lầu cùng túi sữa nhỏ chơi cờ vua, có em trai em gái, cũng không thể bỏ qua anh trai, bằng không anh trai sẽ có cảm giác mất mát.


Hoa Hiền Phương đang muốn xuống lầu, điện thoại di động vang lên, là một số điện thoại di động xa lạ gửi tin nhắn: “Vương Kiều Diễm từng là bạn gái của Tư Mã Minh Thịnh.”
Cô rất ngạc nhiên, nhưng không kích động.


Chờ Lục Kiến Nghi đi lên, thì lặng lẽ đem tin nhắn cho anh xem.


Lục Kiến Nghi đầu tiên hung hăng cả kinh, sau đó một tia lệ khí nghiêm sát từ trên mặt chậm rãi hiện ra.


“Ai đã gửi cho em?”
“Là một số điện thoại lạ, đối phương hẳn là không muốn tiết lộ thân phận, anh chỉ cần tra xem hắn nói có thật hay không là được.” Hoa Hiền Phương nói, để buông điện thoại xuống, kỳ thật trong lòng cô nghĩ đến một người, cô hẳn là đối với quá khứ của Tư Mã Minh Thịnh hiểu rõ nhất.


Lục Kiến Nghi đi tới trước quầy bar rót hai ly cocktail không độ, một ly đưa cho cô: “Anh biết chuyện này không đơn giản như vậy.”
Hoa Hiền Phương lắc lắc ly rượu trong tay: “Anh nói xem, mỗi một sự trùng hợp sau lưng đều có thể có một âm mưu.

Đứa trẻ có những đặc điểm rõ ràng như vậy, ngay cả khi y tá rất bận rộn, không thể nhầm lẫn, trừ khi cố ý.

Còn có chuyện đốt cháy hồ sơ, một người phụ nữ chỉ sợ rất khó hoàn thành.”


Bình luận

Truyện đang đọc