CHỒNG YÊU ĐỘC TÀI: CÔ VỢ NHỎ CÓ CHÚT TÂM CƠ!



Hoa Hiền Phương im lặng nhìn bọn họ đối chọi gay gắt, biểu hiện của bọn họ càng kịch liệt, thì càng có thể lộ ra dấu vết.
“Mọi người nói xem rốt cuộc Đỗ Di Nhiên còn ở Thành Đô hay không?”
“Tôi đoán là không có ở Thành Đô, nếu có ở đây, không có khả năng không tìm thấy.” Mike nói.
“Hệ thống camera theo dõi ở thành phố Thành Đô rất phát triển, nếu như thực sự muốn trốn đi, chắc chắn sẽ trốn tới chỗ nhỏ không có camera theo dõi.

Nếu bị người ta bắt cóc, càng bị dẫn tới vùng hoang dã.” Eric nói.
“Trong nước rộng lớn như vậy, nếu thực sự là như vậy thì không dễ tìm.” Hoa Hiền Phương lắc đầu nói.
“Không phải cô ấy sắp sinh rồi sao? Đợi lúc đứa bé sinh ra, chắc chắn sẽ đưa vào bệnh viện, bệnh viện có thể là cửa đột phá.” Mike giống như có chút suy nghĩ nói.
“Trong nước có nhiều bệnh viện như vậy, ngoại trừ công lập còn có tư nhân, ai biết cô ta sẽ đến bệnh viện nào? Hơn nữa cô ta mới hơn tám tháng, ít nhất còn phải đợi một tháng mới có thể sinh.

Đêm dài lắm mộng, còn không biết một tháng này sẽ xảy ra những chuyện gì?” Hoa Vô Song nói.

“Nói cũng đúng, theo tôi thấy, cô ấy chắc chắn không phải một mình, cũng không phải tự mình ẩn nấp, mà bị người ta bắt đi.

Người này muốn đợi cô ấy sinh con xong, dùng cô ấy và đứa bé uy hiếp nhà họ Đỗ.” Mike vừa gật đầu nói, vừa nhìn Eric, giống như anh ta là đầu sỏ gây ra.
Eric trả lời một cách mỉa mai: “Hơn phân nửa là giặc trong tác quái, có một số người ở bên cạnh ông cụ thời gian dài, mạng lưới quan hệ rộng, lá gan cũng lớn, muốn động thổ trên đầu thái tuế.”
Mike hừ nhẹ một tiếng: “Còn không biết là người nào bụng dạ khó lường, ngay từ lúc bắt đầu đã không có ý tốt, nghiễm nhiên là đang chơi vô gian đạo giữa hai người.”
Vẻ mặt cô nhỏ Đỗ âm trầm: “Được rồi, hai người đừng nội chiến nữa, không có ai hoài nghi hai người, hai người cần gì phải đối chọi gay gắt, vạch trần đối phương như vậy.

Hai người có một số mạng lưới quan hệ ở trong nước, nên nhanh giúp tìm người mới đúng.”
Mike và Eric cùng trừng mắt với nhau, không nói thêm gì nữa.
Hoa Vô Song cười: “Hai người là phụ tá đắc lực của bà cụ, cũng là người bà cụ tin tưởng nhất, hai người cho dù có gan lớn như trời, cũng không có khả năng làm loại chuyện này.”
“Vẽ da vẽ hổ khó vẽ xương, biết người biết mặt không biết lòng.

Nên phòng vẫn phải đề phòng.” Mike nói với vẻ sâu xa.
“Tôi đồng ý.” Eric không cam lòng yếu thế: “Tôi cảm thấy nên điều tra từ nội bộ trước, đuổi hết đám con sâu làm rầu nồi canh này đi.”
“Hai người các anh đúng là ngũ hành tương khắc, bát tự không hợp, gặp mặt là muốn đối chọi gay gắt.

Có lẽ người kia chỉ mong sao thấy được hai người nội chiến.” Cô nhỏ Đỗ vô cùng bất đắc dĩ nói.
Mike uống một ngụm canh, giống như nghĩ tới gì đó, nói thật nhỏ: “Thực ra ngày đó ngoại trừ tôi và Eric ra, còn có một người đã tới.”
“Ai thế?” Cô nhỏ Đỗ và Eric gần như là cùng lúc nói ra.
“Tuấn Lục.” Mike nói: “Không biết anh ta lấy ở đâu ra một khối đá tiết gà cực phẩm, muốn tặng nó cho bà cụ khiến bà ấy vui, đúng lúc bà cụ đang ngủ trưa, cho nên tôi đuổi cậu ta đi.”
Hoa Hiền Phương hơi chấn động: “Tuấn Lục cũng là trợ lý của bà cụ à?”
“Bà cụ có một đoàn trợ lý tư nhân, trong đó có mười hai người, Tuấn Lục đứng thứ sáu.

Anh ta coi như mi thanh mục tú, nhưng vì nhát gan, lại luôn bị một số người đè nặng, khó có thể ló đầu.” Eric chậm rãi nói, một số người này, đương nhiên là chỉ Mike.

Hai bọn họ một người Đông cung, một người Tây cung, những người khác đều phải chịu quản chế của bọn họ.

Vì không để cấp dưới leo lên đầu bọn họ, tất nhiên là phải áp chế khắp nơi.
Hoa Hiền Phương có chút chép miệng, thực sự không nghĩ tới bà cụ thậm chí có nhiều trợ lý tư nhân như vậy, cô còn tưởng chỉ có hai bọn họ.
“Anh có tận mắt thấy anh ta rời đi hay không?”
“Không có, tôi chỉ thấy anh ta đi ra khỏi đại sảnh.” Mike nói.
Eric xua tay nói: “Mọi người đều có khả năng, nhưng mà anh ta thì không thể, anh ta nhát gan muốn chết, ngay cả một con gián cũng không dám giẫm chết.

Loại chuyện này, anh ta không làm được.”
“Nói cũng đúng, anh ta là một tên vô dụng ẻo lả, nếu chuyện này có liên quan tới anh ta, trái lại tôi sẽ nhìn anh ta với cặp mắt khác xưa.” Mike nở nụ cười, trong chuyện này, anh ta giống như cùng Eric đạt thành nhất trí khó có được.
“Vậy sao anh ta được lựa chọn tiến vào đoàn trợ lý?” Hoa Hiền Phương tò mò hỏi.
“Mười hai người chúng tôi mỗi người không giống nhau, bà cụ thích lựa chọn người có tính cách nổi bật, anh ta là người nổi bật nhất trong loại nhát như chuột.” Mike nói với giọng điệu mỉa mai.
Hoa Hiền Phương có ý nghĩ của chính mình.
Tuy Tuấn Lục này đứng thứ sáu, nhưng tính cách yếu đuối, có lẽ rất dễ bị người ta bắt nạt.
Con thỏ nóng nảy còn có thể cắn người.
Có lúc người thành thật mới là đáng sợ nhất.
Lúc Eric và Mike đường làm quan rộng mở, trộn lẫn với Đỗ Di Nhiên, đối với bọn họ mà nói sẽ mất nhiều hơn được, nhưng Tuấn Lục thì khác.
Địa vị của anh ta thấp, muốn dựa vào bà cụ lên trên, khả năng này rất nhỏ.

Nếu bị người ta châm ngòi lợi dụng, thì có khả năng làm chuyện như vậy.
Khống chế Đỗ Di Nhiên ở trong tay, ở Đỗ Thị anh ta sẽ có vị trí riêng.
Sau khi cơm tối kết thúc, cô nói với Hoa Vô Song: “Người tên Tuấn Lục này, chúng ta phải điều tra thêm, nếu ngày đó anh ta cũng không rời khỏi nông trại, mà trốn ở một chỗ nào đó, chúng ta cũng không có khả năng biết.”
Hoa Vô Song gật đầu: “Cô lập tức phái người đi thăm dò, nhìn xem trong khoảng thời gian này cậu ta làm những gì.”
Lúc này, Đỗ Di Nhiên đang ở trong phòng tức giận ném đồ.

“Cái tên khốn nạn, tên hạ đẳng thấp kém, cặn bã này… Tôi nhất định sẽ giết anh, lột da của anh, rút gân của anh, rút sạch máu của anh, biến anh thành con lợn, bỏ vào trong bình ngâm…”.

truyện teen hay
Cô ta vừa mắng vừa ném đồ.
Cô ta sắp điên rồi, sắp suy sụp, mọi chuyện hoàn mỹ của cô ta đã hóa thành bọt biển.
Lục Kiến Nghi sẽ không còn cần cô ta nữa.
Đều tại tên khốn nạn này làm hại, anh ta hủy đi cô ta, cô ta phải giết anh ta.
Người đàn ông ngồi ca nô tới, mặt nạ mà anh ta đeo đã được chữa lại.
Đỗ Di Nhiên nhìn thấy gương mặt này thì cảm thấy vô cùng châm chọc.
Cô ta thật khờ, trên gương mặt này có nhiều sơ hở như thế, vậy mà cô ta không phát hiện ra.
Không biết Hoa Hiền Phương ở sau lưng cười nhạo cô ta như thế nào.
Ở trước mặt cô, cô ta thực sự rất yếu kém, ngu ngốc.
Cô mới là vương giả chân chính, người thắng chân chính.
Góc tường này của cô, cô ta không thể cạy được.
Cô thật đúng là dũng sĩ diệt Tuesday, chưa từng thua trận nào.
“Rốt cuộc anh là ai? Có bản lĩnh thì đừng đeo mặt nạ, lộ ra gương mặt thật đi!” Đỗ Di Nhiên tức giận nói.
Trong đôi mắt người đàn ông lấp lóe hung ác nham hiểm: “Đỗ Di Nhiên, tốt nhất là cô yên tĩnh lại một chút cho tôi, nếu không xui xẻo chính là cô.”
“Anh muốn như thế nào, muốn giết tôi sao?” Đỗ Di Nhiên nhe răng nhếch miệng, nắm lấy cái cốc trên bàn ném về phía anh ta..


Bình luận

Truyện đang đọc