CHỒNG YÊU ĐỘC TÀI: CÔ VỢ NHỎ CÓ CHÚT TÂM CƠ!



Đây là một sự oán giận khó mà có thể quên đi được.


Đôi mắt đen láy của Lục Kiến Nghi lấp lóe dưới ánh đèn: “Hóa ra em còn có tiêu chuẩn chọn chồng cơ đấy.”
“Đương nhiên là có chứ, mỗi người đều sẽ có tiêu chuẩn chọn chồng riêng của mình.” Hàng chân mày lá liễu của cô chau lên, Thời Thạch chính là tiêu chuẩn của cô, phù hợp một trăm phần trăm, là một sự kết hợp hoàn hảo.


Lục Kiến Nghi cũng đã đoán ra rồi, vì vậy mà không hỏi thêm, ánh nhìn trở nên rất độc đoán: “Anh chính là tiêu chuẩn chọn chồng của em, rõ chưa?”
Hàng lông mi vừa dày vừa dài của cô chớp chớp, để lộ ra vẻ mặt ranh mãnh: “Em ấy mà, chỉ là một cô gái bé nhỏ, xuất thân bình thường, tướng mạo bình thường, vóc dáng bình thường, làm sao dám lấy anh làm tiêu chuẩn chọn chồng chứ? Thế không phải là đặt mục tiêu quá cao, mơ mộng hão huyền hay sao? Cả đời này chắc chắn sẽ không gả đi được, chỉ có thể làm thánh nữ ế tới già thôi.”
Lục Kiến Nghi quẹt qua chiếc mũi nhỏ của cô: “Em cũng biết tự lượng sức mình đấy chứ nhỉ.”
“Đương nhiên, đây là một trong những ưu điểm của em đấy.” Cô làm mặt quỷ: “Ma vương Tu La, tiêu chuẩn chọn vợ của anh là gì thế?”
“Em đoán xem?” Lục Kiến Nghi hỏi ngược lại.


“Làm sao mà em biết được chứ, dù sao thì cũng không phải là em.” Cô lè lưỡi, bắt đầu phát huy trí tưởng tượng: “Để em đoán bừa xem sao, người phụ nữ mà anh từng mơ mộng tới chắc hoàn toàn không giống em.


Xuất thân cao quý, cử chỉ nho nhã, diện mạo có một không hai, vóc dáng bốc lửa, còn có IQ hơn hai trăm, hơn nữa còn vô cùng dịu dàng, anh bảo gì nghe nấy.”
Anh đưa bàn tay to lớn của mình ra ôm lấy đầu cô, xoa xoa: “Đúng là đang đoán bừa.”
Thực ra trong lòng anh làm gì có tiêu chuẩn gì chứ, anh nhìn trúng ai thì người đó chính là tiêu chuẩn của anh.


Cô liếc xéo anh: “Em đoán không đúng sao?”
“Nếu như em mà đoán đúng được thì em chính là một cô gái ngốc.”
Cô mím môi, bắt đầu huy động mọi tế bào trong não, vắt kiệt óc, liều mạng suy nghĩ nhưng vẫn không thể nghĩ ra được.


“Ma vương Tu La, hay là anh nói cho em biết đi, tiêu chuẩn của anh rốt cuộc là gì chứ?”
Lục Kiến Nghi lật người đè lên cơ thể của cô: “Vấn đề nhạt nhẽo như thế em giữ lại tự mình từ từ nghĩ đi.”
Một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, sao có thể lãng phí vào những chuyện vô nghĩa được chứ?
Tư Mã Ngọc Như bị nhốt ba ngày này sắp điên lên rồi, bảo người giúp việc giúp cô ta đi gọi Lục Vinh Hàn tới.


“Em có thể ra ngoài được chưa?”
“Thế còn phải xem cô đã tự kiểm điểm xong chưa.” Lục Vinh Hàn nói.


“Em chỉ vì lo nghĩ cho con cái của mình, muốn các con trở nên giỏi giang hơn mà thôi, lẽ nào như vậy cũng là sai sao?” Tư Mã Ngọc Như tràn ngập oán giận.


“Vì vậy nên cô có thể đưa ra suy đoán ác ý phá hoại hạnh phúc gia đình sao?” Lời nói của Lục Vinh Hàn đem theo vài phần nghiêm nghị.


Hốc mắt của Tư Mã Ngọc Như đỏ ửng lên, bắt đầu khóc lóc: “Anh quên rằng anh đã từng nói những gì rồi sao? Anh nói sẽ yêu em cả đời này, anh nói sẽ không để bất cứ ai có thể làm tổn thương em thêm nữa, anh nói trong lòng anh chỉ có một người vợ duy nhất là em, anh còn nói cho dù em có làm sai bất cứ điều, anh cũng sẽ không trách mắng em.

Nhưng bây giờ thì sao, anh chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt mà đi trách phạt em.”

Một luồng sắc khó mà hình dung được lóe lên trong đôi mắt đen láy của Lục Vinh Hàn: “Với tư cách là người đứng đầu nhà họ Lục, tôi tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai đe dọa tới lợi ích của gia tộc.

Chỉ cần cô không làm chuyện gì đe dọa tới hạnh phúc nhà họ Lục, tôi đều có thể tha thứ.”
Tư Mã Ngọc Như cảm thấy có một luồng khí ớn lạnh xuyên vào sau lưng: “Em chỉ hoài nghi Hoa Hiền Phương mà là phá hoại hạnh phúc gia tộc sao?”
“Cô nghi ngờ vô căn cứ, người phụ nữ trụ cột nhà họ Lục không phải chỉ để trưng bày, ngoại trừ tôi và mẹ tôi ra, không một ai có thể nghi ngờ con bé, đến Hạo Phong cũng không được phép, huống hồ là cô.” Lục Vinh Hàn nói rõ và nhấn mạnh từng chữ một.


Tư Mã Ngọc Như lùn về sau hai bước, ngã xuống ghế sô pha: “Bây giờ anh và Hạo Phong đúng là vợ chồng hòa thuận, vui vẻ rồi đúng không.”
Gương mặt của Lục Vinh Hàn hiện lên nét buồn: “Tôi đã nợ cô ấy ba mươi năm rồi, cũng đã nợ con gái của tôi, tôi bắt buộc phải bù đắp cho mẹ con họ.”
Cơ trên gương mặt của Tư Mã Ngọc Như co giật: “Thế còn em thì sao?”
“Ngoại trừ cái danh phận vợ cả ra, tôi đã cho cô hết mọi thứ rồi.” Lục Vinh Hàn nói.


Tư Mã Ngọc Như cười phá lên, tiếng cười tràn ngập sự đau khổ, tràn ngập sự trớ trêu và bất bình: “Anh cho em mọi thứ gì chứ? Anh đã cho em cái gì cơ chứ? Đến con trai anh cũng không cho em sinh?”
Lục Vinh Hàn lắc lắc đầu, trong mắt ông ấy tư tưởng trọng nam khi nữ là thứ vô cùng xấu xa.


Xuất thân và gia đình của cô ta chung quy cũng đã ảnh hưởng tới cô ta.


“Con trai với con gái có gì khác nhau cơ chứ? Ở nhà họ Lục, cho dù con gái có gả đi rồi vẫn sẽ nhận được sự chu cấp từ gia đình như con trai, không có khác biệt gì.”
Tư Mã Ngọc Như không ngừng nhìn chằm chằm ông ấy, ánh mắt cổ quái như cảm thấy câu trả lơi của ông ấy rất nực cười, con gái còn chẳng có quyền được kế thừa tài sản gia đình, thì sinh con gái có tác dụng gì chứ.


“Nếu như em có một đứa con trai, anh có còn định giao cả nhà họ Lục cho Lục Kiến Nghi nữa không?”
“Cho dù cô có mười đứa con trai đi chăng nữa thì Kiến Nghi vẫn sẽ là người kế thừa của tôi, sẽ không có bất cứ thay đổi gì.” Lục Vinh Hàn không hề do dự chắc như đinh đóng cột nói.


Tư Mã Ngọc Như cảm thấy như đang bị trăm ngàn mũi kim đâm chọc: “Nếu như con trai của chúng ta giỏi giang hơn Lục Kiến Nghi thì sao?”
“Tỷ lệ này bằng không, mỗi một đứa con cháu nhà họ Lục đều rất giỏi giang, nhưng Kiến Nghi là đứa giỏi nhất.” Lục Vinh Hàn nói, ánh mắt sắc bén: “Quả nhiên những thứ mà cô muốn còn nhiều hơn cả trong suy nghĩ của tôi.”
Tư Mã Ngọc Như càng khóc càng hung dữ: “Thứ mà em muốn chỉ là công bằng, anh nói anh nợ Y Hạo Phong, anh nợ bà ta cái gì chứ, anh đem cả nhà họ Lục giao cho con trai bà ta rồi.


Người mà anh thực sự nợ là em, anh không hề để lại bất cứ thứ gì cho em và Sênh Hạ.”
Ánh mắt tràn trề sự thất vọng hiện lên trong mắt Lục Vinh Hàn: “Thứ mà cô muốn không phải là tình cảm của tôi mà là tài sản của nhà họ Lục, đúng chứ?”
Thứ mà trong lòng Tư Mã Ngọc Như muốn chính là như thế, tình cảm có tác dụng gì chứ, tài sản mới là thứ nhìn thấy, sờ vào được.


Nhưng cô ta không dám nói ra, nếu nói ra, giữa cô ta và Lục Vinh Hàn sẽ chẳng còn gì nữa.


“Em không dám dòm ngó tới tài sản, thứ mà em muốn chỉ là sự công bằng, nếu như không phải Hạo Phong hại chết đứa con của em, chúng ta sẽ kết hôn, có cả con trai lẫn con gái, hai người sống bên nhau cả đời.

Hạo Phong là người thứ ba xem vào giữa chúng ta, tất cả những gì mà bà ta có được đều là cướp đi từ chỗ của em.”
Lục Vinh Hàn lắc lắc đầu: “Cô sai rồi, cho dù đứa bé có còn đi chăng nữa, chúng ta cũng không thể kết hôn được.

Có một chuyện tôi vẫn luôn chưa nói cho cô biết, ông cụ không đồng ý cho chúng ta kết hôn, người con dâu trong lòng ông ấy là Hạo Phong.

Ông ấy đã nói với tôi rất nhiều lần, thái độ vô cùng cứng rắn.

Nhà họ Y không giống với những hào môn khác, bọn họ là gia tộc số một ở nước ngoài, làm thông gia với nhà họ Y có thể hiện thực hóa việc phát triển lợi ích nhà họ Lục ở nước ngoài.

Tôi với tư cách là người kế thừa nhà họ Lục, bắt buộc phải xếp lợi ích của gia tộc lên đầu tiên.

Việc cô sảy thai chẳng qua chỉ là một chất xúc tác mà thôi.”
Đầu của Tư Mã Ngọc Như trở nên ong ong, cả khuôn mặt như co rúm lại thành một cục: “Nếu như ông cụ đã ghét bỏ gia thế của em, vậy tại sao còn tìm cho Kiến Nghi một cô gái có xuất thân bình dân giống như em, chứ không phải tìm một cô chủ nhà hào môn môn đăng hộ đối.”


Bình luận

Truyện đang đọc