CHỒNG YÊU ĐỘC TÀI: CÔ VỢ NHỎ CÓ CHÚT TÂM CƠ!



Mà Lục Kiến Nghi là một người ưu tú, hoàn mỹ nhất, không có người thứ hai.


Anh ngự trị trên đỉnh mây xanh, quan sát chúng sinh, cô ta muốn đứng bên cạnh anh, trở thành hoàng hậu của anh, cùng anh tung hoành thiên hạ.


Lục Kiến Nghi tìm nơi yên tĩnh hẻo lánh, sau khi ngồi xuống không lâu, Hoa Hiền Phương đã mang theo em họ Đỗ Chấn Diệp tới.


Cô trực tiếp từ công ty tới đón Đỗ Chấn Diệp rồi đến đây cùng anh tụ họp.


Nhìn thấy bọn họ, gân xanh trên trán Đỗ Di Nhiên nhấp nhô lên xuống, tìm nơi ẩn nấp, lén quan sát động tĩnh.


Nhân viên phục vụ bưng cocktail tới, có hai ly không độ là cho Lục Kiến Nghi và Hoa Hiền Phương.


“Thật ra hôm nay là Chấn Diệp nhờ em hẹn anh, cậu ta muốn biết anh bên này có những yêu cầu nào với việc hợp tác?” Hoa Hiền Phương đi thẳng vào vấn đề nói trước mặt chồng không cần quanh co lòng vòng.


Lục Kiến Nghi lắc lư ly rượu trong tay: “Khang Hoa dưới cơ Đỗ thị là một trong nhà sản xuất sản phẩm điện tử lớn nhất thế giới, các người nhập khẩu vào hơn mười ngàn người máy tiến hành gia công sản xuất đơn giản, nhưng thiếu hụt chính là một hệ thống sản xuất trí tuệ nhân tạo hoàn thiện.


Đây mới là mục đích chân chính các người muốn hợp tác cùng Đế Vương.”
Đỗ Chấn Diệp hết sức bội phục, Lục Kiến Nghi nhìn nhận vấn đề quả nhiên sắc bén nhạy cảm, nói trúng tim đen.


“Xem ra em phải tốn chút công phu nghiên cứu kỹ một chút, Đỗ thị cần tạo điều kiện ra sao mới có thể để anh rể hài lòng.”
“Yên tâm, anh rể nhất định đứng bên em, tiến cử người có đức có tài không tránh người thân cận.”
Hoa Hiền Phương cười hì hì một tiếng.


Lục Kiến Nghi vuốt đầu cô, ánh mắt đầy tình cảm và cưng chiều.


Phía xa, Đỗ Di Nhiên nhìn thấy tất cả.


Lúc Lục Kiến Nghi nhìn Hoa Hiền Phương, đường nét trên gương mặt lạnh lùng, tất cả đều trở nên dễ gần, sự lạnh lẽo trong ánh mắt hoà tan thành nước mùa xuân, khoé miệng nở nụ cười mê người, nhẹ tựa lông hồng, vô cùng dịu dàng.


Cô ta từ chỗ Đặng Địch nghe được người phụ nữ này có rất nhiều lịch sử đen tối.


Cô từng bỏ trốn theo đàn ông khác ra An Kỳ, còn sinh một đứa con riêng.


Bễ nghễ thiên hạ, cao cao tại thượng như Lục Kiến Nghi đây sao có thể cho phép người phụ nữ như thế đứng bên cạnh anh?”
Phụ nữ hoàn mỹ như cô ta mới có thể xứng đôi với anh mà.


Nghĩ tới đây, cô ta bèn đứng lên, đi về phía bọn họ.


“Tôi vốn đang tưởng rằng tổng giám đốc Lục hẹn bạn, không ngờ tới hẹn em trai tôi.”
“Đây chỉ là họp gia đình đơn giản mà thôi.” Hoa Hiền Phương hời hợt nói.


“Nếu là họp gia đình, vậy có lẽ sẽ không từ chối nếu tôi gia nhập chứ?” Cô ta nói xong, cũng mặc kệ người đối diện có đồng ý hay không, cô ta đặc mông ngồi xuống bên cạnh Đỗ Chấn Diệp.


Đỗ Chấn Diệp trừng cô ta một cái: “Chị, chị như vậy thật sự tốt sao?”
“Em trai, chúng ta chẳng lẽ không phải người một nhà sao?” Đỗ Di Nhiên nhếch môi, nở nụ cười giả dối khoa trương.


Hoa Hiền Phương sâu kín nhìn cô ta một cái: “Cô Đỗ, tôi và cô cũng không quen nhau.”

Đỗ Di Nhiên nuốt xuống sự ghen tị trong lòng: “Mợ chủ Lục, tôi biết ngày đó ở khách sạn, chúng ta đã xảy ra một chút hiểu lầm nhỏ, hy vọng cô không cần để trong lòng.

Tôi và tổng giám đốc Lục nói thế nào cũng được cho là bạn bè trên phương diện làm ăn, mọi người cùng nhau uống ly rượu, tâm sự không tính quá đáng chứ?”
Hoa Hiền Phương thấy cô ta khăng khăng muốn ở đây, cũng không nói thêm gì.


Đỗ Di Nhiên nhất một ly cocktail, nói với em trai: “Chị biết, em muốn chịu trách nhiệm dự án này.

Nhưng bây giờ em vẫn là sinh viên, qua hơn một tháng nữa thì phải về trường, không thể luôn ở Thành phố Long Minh, công việc sau này vẫn cần chị tới làm.”
Lời này nhưng lại nói trúng điểm mấu chốt.


Ánh mắt đen như mực của Đỗ Chấn Diệp chớp chớp: “Chị, có phải tính sai rồi không, ý của bà nội là để cô phụ trách, cũng không phải để chị phụ trách.

Nếu như em có thể thúc đẩy hợp tác với Đế Vương thì sẽ giao công việc sau này cho bố.

Em không biết chị rốt cuộc nghĩ thế nào, không giúp bố, ngược lại giúp cô, chẳng lẽ chị hy vọng Đỗ thị sau này rơi vào tay cô à?”
Cái ly trong tay Đỗ Di Nhiên dần dần bị nắm chặt.


Nếu như Đỗ thị rơi vào tay bố, sau này khẳng định sẽ truyền cho cậu ta, không hề có chút xíu quan hệ nào với cô ta.

Cô ta sẽ không ngu ngốc chuẩn bị đồ cưới thay Hoa Vô Song và cậu ta.


Cô ta đã đạt được thoả thuận với cô, chỉ cần cô quản lý Đỗ thị thì sẽ chia một nửa cổ phần cho cô ta, hai người cùng hưởng giang sơn.


“Bố trời sinh tính cách yếu đuối, không có chủ kiến, vốn cũng không phải ứng cử viên hợp lý quản lý Đỗ thị.

Không chỉ có chị nhìn thấy điểm này, bà nội cũng nghĩ như vậy.”
Hoa Vô Song thoạt nhìn khúm núm, thật ra một bụng xấu xa, chỉ cần bà nội không còn, bà ta sẽ trở thành người quản lý thực sự của Đỗ thị.


Hoa Hiền Phương thật ra không cảm thấy hứng thú chút nào với tranh đấu nhà họ Đỗ.


Gia tộc nhà giàu anh tranh tôi đoạt, cô đã không cảm thấy kinh ngạc nữa.


“Chúng ta qua bên kia chơi bowling nhé?” Cô nói với Lục Kiến Nghi.


Lục Kiến Nghi gật đầu, cùng cô đứng ở hai bên đường bóng.



Đỗ Di Nhiên nhìn Đỗ Chấn Diệp một cái: “Chị đang nghĩ không bằng chúng ta cùng hợp tác, lấy được dự án này, cần gì phải tranh đấu chứ.”
Cô ta rõ ràng đã rơi vào thế yếu, không bằng lấy lui làm tiến.


Đỗ Chấn Diệp nhún vai: “Nếu chị thật lòng hợp tác, em không có ý kiến gì, trước tiên nghĩ kỹ về bản kế hoạch rồi nói sau.”
Cô ta nở nụ cười: “Chúng ta cũng đi chơi bowling đi.”
Tế bào thể dục của Hoa Hiền Phương cũng được, cô cầm bóng, cười gian xảo một tiếng với Lục Kiến Nghi: “Ma vương Tu La, chúng ta tới so tài một lần nào.”
Lục Kiến Nghi có hơi nghiêng người, môi mỏng ghé vào tai cô, giọng nói tà mị trầm thấp truyền vào: “Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm ấm giường.”
Cô hờn dỗi liếc xéo anh một cái: “Kẻ thắng làm vua, kẻ thua tắm rửa chà lưng giùm.”
“Bà xã, có sáng tạo, tất cả đều nghe theo em.” Khoé miệng Lục Kiến Nghi cười sâu sắc.


Đỗ Di Nhiên ở bên cạnh nhìn hai người gần gũi với nhau, thật sự ghen tị muốn chết.


Đàn ông ưu tú như vậy, vì sao không để cô ta xài trước?
Đàn ông tốt đầu năm nay quá ít, gặp được thì có chủ, cũng chỉ có thể cướp.


Đỗ Chấn Diệp thấy cô ta nhìn Lục Kiến Nghi ngẩn người, cười chế giễu một tiếng: “Chị, chị đang hoài xuân à?”
Đỗ Di Nhiên ác độc trừng mắt liếc cậu ta một cái, ánh sáng có chút quỷ quyệt từ đáy mắt lặng lẽ hiện ra: “Đỗ Chấn Diệp, nếu như sau này vợ em ngoại tình, em sẽ tha thứ cho cô ta à?”
Đỗ Chấn Diệp run rẩy: “Phụ nữ em chọn chắc chắn sẽ không làm loại chuyện này.”
“Vậy em cảm thấy Hoa Hiền Phương có thể hay không?” Cô ta cố ý hỏi.


Đỗ Chấn Diệp nhíu mày: “Có phải chị ghen tị đến điên rồi không, đang nói sảng gì đó?”
“Cắt.” Đỗ Di Nhiên cười xuỳ một tiếng: “Vòng nhân vật nổi tiếng ở Thành phố Long Minh đều biết chị họ em từng bỏ trốn theo đàn ông khác, cô ta chính là bỏ trốn đến nước Mỹ sáng lập.

Đàn ông kia cũng rất lợi hại, là cậu ba nhà giàu Hứa Nhã Thanh, bọn họ còn sinh một đứa con riêng.

Có lẽ em gặp rồi, nó tên Hứa Kiến Quân.

Họ Hứa, không phải họ Lục.”


Bình luận

Truyện đang đọc