CHỒNG YÊU ĐỘC TÀI: CÔ VỢ NHỎ CÓ CHÚT TÂM CƠ!



“Anh cả một đêm không ngủ, còn không mau ngủ một lát, đừng ở đây tự hành hạ mình nữa.” Cô trừng mắt nhìn anh không khách khí.

“Em đừng ầm ĩ nữa, như vậy anh mới ngủ được.” Anh vùi đầu vào mái tóc của cô.

Cô bĩu môi: “Em ầm ĩ khi nào chứ, chẳng qua là nói lên một vài câu sự thật mà thôi, những lời mà mấy người trong giới nổi tiếng đó quở trách em càng khó nghe hơn.

Những năm nay, không ai muốn thấy người khác sống tốt, em đã gả về nhà họ Lục lần thứ hai, phong quang vô tận, mọi người đều háo hức chờ đợi để xem những trò cười của em.

Vụ bê bối của anh xuất hiện, thực sự đã hoàn thành tâm nguyện của bọn họ rồi.”
Lục Kiến Nghi sờ tóc cô: “Anh không biết rằng em cũng để ý đến những lời đồn nhảm bên ngoài như vậy.”.

Truyện Ngược
“Miệng người đời thật ghê gớm, em đường đường là đệ nhất bà chủ ở thành phố Long Minh, không thể để người khác suốt ngày tát vào mặt mình được.” Cô hừ một tiếng, hất tay anh ra.

Thực ra, cô vốn cũng không đến tâm đến cách nhìn của người khác, càng không quan tâm đến những lời đồn nhảm nhí đó, chỉ là lấy chuyện này ra làm một cái cớ mà thôi.

Việc xét nghiệm ADN, cô không thể nói được.

Một khi nói ra thì cũng đồng nghĩa với việc xác nhận con riêng.


Cô không rõ tâm tư của Lục Kiến Nghi, nhỡ đâu anh không nỡ ra tay, điều này đều vô cùng bất lợi cho cô và bọn trẻ.

Lục Kiến Nghi thở đài, xem ra chuyện này rất khó để rẽ sang một hướng khác, con đường gập ghềnh này khó lòng mà vượt qua, bình thường không nhắc đến thì không sao, nhưng một khi đã nhắc đến chắc chắn sẽ trở mặt.

Cô ngốc này cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình ngang ngược, một khi đã chui vào được vào góc chuồng trâu, đến tám con ngựa còn không kéo ra được.

“Nếu thật sự muốn làm xét nghiệm ADN, mới có thể buông bỏ sự nghi ngờ của em, vậy thì anh sẽ sắp xếp một chút, bí mật làm xét nghiệm ADN, nhưng em phải đồng ý với anh, kết quả không được nói cho bất kỳ ai biết, kể cả Kiều An.”
Anh không thể để hôn nhân của mình bị chuyện này phá hủy được, nếu không thể nhổ cái gai trong lòng của cô ra thì bọn họ sẽ ngày càng xa cách.

Anh đã đánh mất cô một lần, không thể để mất cô thêm lần nữa được.

Hoa Hiền Phương chấn động dữ dội, cô không ngờ anh lại đồng ý.

“Anh không lo lắng, kết quả kiểm định là con anh sao?”
“Lẽ nào ngay cả việc này mà anh cũng không rõ sao?” Biểu hiện của Lục Kiến Nghi vô cùng thản nhiên.

Điều này càng làm cô chắc chắn, anh đã bị gày bẫy nhưng bản thân vẫn không hề hay biết.

“Được rồi, không cần làm nữa, tạm thời em tin anh một lần.”
Cô đồng ý nhượng bộ, cô cũng muốn làm việc có chừng mực.

“Thật sao?” Hàng mi dày dài của anh hơi nhướng lên.

“Ừm.” Cô gật đầu.

Anh đột nhiên xoay người đè cô xuống dưới: “Được, vậy nói việc chính.”
Cô ngây người: “Việc chính gì?”
“Tại sao hôm nay lại vứt bỏ chồng của em mà đi cùng với Hứa Nhã Thanh? Em đang trả thù anh sao?”
Cô dẩu môi: “Em không có ở cùng với Hứa Nhã Thanh, mà là ở cùng với Tiểu Quân.

Tiểu Quân muốn đi xem biểu diễn với bố nó, em muốn đi cạnh anh liền bị Tiểu Quân kéo đi.

Nếu để em lựa chọn giữa con trai và anh, em nhất định sẽ chọn con trai rồi.”
Hai hàng lông mày rậm của Lục Kiến Nghi liền cau lại: “Ý của em là hiện tại ngay cả vị trí thứ ba anh cũng không có cửa?”
Đôi mi dài dày của cô khẽ chớp, lộ ra vẻ giảo hoạt: “Vốn dĩ anh cũng không được xếp thứ ba.”
Khóe môi ưu mỹ của Lục Kiến Nghi khẽ co rút, giống như bị kim hung hăm chọc vào: “Vậy anh xếp thứ mấy?” Anh cắn chặt răng phun ra từng chữ này.


Hoa Hiền Phương bẻ ngón tay bắt đầu lặng lẽ đếm, đợi cô đếm xong một tay, sắc mặt Lục Kiến Nghi đã trở nên tái nhợt, trong mắt bốc lên ánh lửa: “Cô ngốc, em còn chưa đếm xong sao, là vì không giỏi toán sao?”
“Không phải, tại người nhiều quá.” Cô thè lưỡi.

Lục Kiến Nghi tóm lấy tay cô: “Đủ rồi, không cần đếm nữa, người phụ nữ không tim không phổi.”
Trong lòng anh tổn thương sâu sắc, tức muốn hộc máu.

“Anh không muốn biết anh xếp thứ mấy sao?” Cô cười một cách tinh quái.

“Không có hứng thú.” Lục Kiến Nghi chống tay, leo từ người cô xuống, trở mình xoay lưng lại với cô.

Anh đang tức giận, cực kỳ tức giận.

Cô ngốc không tim này muốn làm anh tức chết mới yên tâm.

Hoa Hiền Phương chọc nhẹ vào lưng anh, nhưng anh không thèm để ý, mắt nhắm lại giống như đang ngủ.

Hoa Hiền Phương biết chắc rằng anh sẽ không ngủ được, anh chỉ đang buồn bực thôi.

Đại cậu chủ trước giờ tính tình không tốt, ngoài cô ra, không có ai dám liều mạng giở trò trước mặt anh.

“Lục Kiến Nghi, tuy anh không muốn nghe nhưng em vẫn muốn nói rốt cuộc thì anh xếp thứ mấy để trong lòng anh có một con số.

Xét từ phạm vị rộng, có một vài người xếp trước anh, như bố em, mẹ, Phi, Tiểu Quân, Kiến Dao và Kiến Diệp, cho nên tính ra thì anh xếp thứ bảy.

Xét từ phạm vi hẹp, Tiểu Quân, Kiến Dao và Kiến Diệp xếp thứ nhất, anh xếp thứ hai.

Anh sẽ không tranh giành vị trí của con mình chứ hả?”
Mí mắt Lục Kiến Nghi động đậy hai cái, đột nhiên lật mình một cái, lại đè cô ở dưới thân: “Cô ngốc, em đang trêu đùa anh sao?”
Cô đưa tay lên vòng qua qua cổ anh: “Ma vương Tu La, bất luận là Thời Thạch hay Hứa Nhã Thanh đều là chuyện quá khứ rồi, anh là hiện tại và tương lai của em, dĩ nhiên là người quan trọng nhất của em, cần gì mấy cái thứ hạng chứ?”
Con ngươi đen láy của Lục Kiến Nghi chợt sáng lên nhưng liền u ám trở lại, anh có lẽ là người quan trọng nhất với cô, nhưng không phải là người cô yêu nhất.

Nhưng anh không nói ra, khó khăn lắm trong lòng cô mới yên tâm trở lại, cô lại bắt đầu bướng bỉnh gây chuyện với anh, anh không muốn tranh luận nữa.

“Việc này thật sẽ có chút mệt mỏi, ngủ một lát.” Anh hôn lên môi cô, sau đó lật người lại, ngủ!
Cô hờn dỗi đánh lên tay anh: “Cái tật xấu này của anh phải thay đổi đi.”
“Đổi không được, em phải tập quen đi.” Anh nở một nụ cười tà mị, chơi đùa với cô một hồi, anh thật sự ngủ thiếp đi.

Một tia sáng ban mai rọi qua cửa sổ, rải rác trên khuôn mặt tuấn tú của Lục Kiến Nghi, phác họa rất rõ ràng những đường nét tinh tế của anh.


Thông thường mà nói, sự sắc nét luôn để lộ ra khuyết điểm, nhưng khuôn mặt này của anh càng rõ lại càng hoàn mỹ, trông như vị thần từ trên Cửu Thiên điện hạ phàm xuống trần gian, không hề có một chút khuyết điểm nào.

Những người đàn ông như vậy chính là những kẻ bất lương, trời sinh họ ra để gây tai họa cho phụ nữ.

Chẳng trách trong giới nổi tiếng có lan truyền một câu: một lần gặp gỡ cậu chủ Lục cả đời này tương tư.

Người phụ nữ Kiều An đó đã thành công trong việc đánh cắp t*ng trùng, cô ta có thể ngừng lại mới là lạ.

Trận hài kịch này nhất định sẽ kéo dài vô tận.

Thêm vào đó là sự gây rối của Tư Mã Ngọc Như, càng khiến chuyện này trở nên bất ổn hơn.

Gió thổi báo hiệu giông tố sắp đến, cô phải sớm chuẩn bị trước mới được.

Nhắm mắt lại ngủ một lát, cô liền đã thức dậy rồi.

Cho con uống sữa xong, cô đi xuống phòng bếp thì nhìn thấy Tư Mã Ngọc Như đang ăn sáng với Lục Vinh Hàn.

Hoa Hiền Phương phát hiện ra rằng, tuy bố và mẹ nhỏ của anh có một số hiềm khích vì chuyện của Trương Thị Cẩm Lan, nhưng trái tim ông vẫn luôn hướng về người mẹ nhỏ.

Ông cố gắng duy trì sự cân bằng giữa con trai trường và con trai thứ.

Trong lòng của ông, mẹ nhỏ thuộc nhóm người yếu thế, muốn duy trì sự cân bằng này thì phải hướng cán cân về phía người mẹ nhỏ.

Lục Kiến Nghi đã sống trong mối quan hệ phức tạp này từ khi còn là một đứa trẻ, mặc dù ngoài mặt thì tỏ ra thờ ơ nhưng thực ra trong lòng lại rất để ý.

Cô nghiêm túc nghi ngờ rằng căn bệnh khó nói của anh không chỉ liên quan đến chứng cuồng sạch sẽ quá mức, mà còn bị ảnh hưởng bởi những trò hề tình cảm giữa bố mẹ anh.




Bình luận

Truyện đang đọc