CHỒNG YÊU ĐỘC TÀI: CÔ VỢ NHỎ CÓ CHÚT TÂM CƠ!



Ngày hôm sau, cô gọi điện thoại cho Tần Nhân Thiên, nhưng Tần Nhân Thiên đi công tác, phải mấy ngày mới trở về.


Vì người xác định đi công thật sự là Tần Nhân Thiên, cô đã gửi cho Hạ Dĩ Nhiên một cái tin nhắn Zalo, tìm hiểu hành tung của Tần Nhân Thiên.


Không ngờ Hạ Dĩ Nhiên trả lời cũng giống vậy, Tần Nhân Thiên thật sự đi công tác, mà cô ta cũng không ở thành phố Long Minh, đã tới đại học Thành Đô làm diễn thuyết.


Cô lại tới biệt thự của bà nội Thời.


Bà nội Thời đang ở nghe côn khúc.


“Bà nội, ngày hôm qua anh có tới đây với bà không.”
Bà nội Thời lấy sổ nhật ký của mình ra, để đề phòng bà ấy quên mọi chuyện, mỗi ngày bà ấy đều sẽ viết nhật ký, viết lại những chuyện bà ấy làm trong một ngày.


“Buổi sáng ngày hôm qua Thời Thạch gọi điện thoại tới, nói muốn tới một câu lạc bộ chơi, không tới chỗ bà.”
Sóng gió phập phồng trong lòng Hoa Hiền Phương hơi hơi bình phục lại một chút.


Lần này, hoàn toàn trùng khớp.



Có lẽ là Lục Kiến Nghi suy nghĩ nhiều rồi.


Tần Nhân Thiên chính là có hai nhân cách, không phải hai người.


Nếu Thời Thạch còn sống, chắc chắn sẽ quay về, không thể nào giả mạo Tần Nhân Thiên.


Hơn nữa với tính cách hung ác của Tần Nhân Thiên, có người ngang nhiên giả mạo mình, chắc chắn sẽ bốc lửa cao vạn trượng, trực tiếp nhảy dựng lên giết người, anh ta không thể nào cho phép người khác vàng thau lẫn lộn, bá chiếm bị trí cậu chủ đệ nhất thành phố Dương Hà của mình.


“Bà nội, lần trước khi ăn sinh nhật bà, buổi tối anh có đi ra ngoài hay không?”
“Bà ăn sinh nhật là ngày mấy vậy, chờ bà xem xem.” Bà nội Thời bắt đầu lật sổ nhật ký: “Bà ăn sinh nhật là ngày 6, cháu và chắt trai ngoan tới đây ăn cơm với bà, sau khi hai cháu trở về, Thời Thạch cùng bà xem côn khúc, còn chưa xem xong thì nó nhận được một cuộc điện thoại, nói hẹn bạn tới câu lạc bộ chơi, nên đã đi ra ngoài.”
Khi còn trẻ bà nội Thời là người rất tinh tế, nhật ký của bà ấy rất kỹ càng tỉ mỉ, từng việc nhỏ rất nhỏ đều được ghi lại.


Sự nghi ngờ trong lòng Hoa Hiền Phương dần dần tan biến.


Đúng là Tần Nhân Thiên có tới câu lạc bộ, không còn nghi ngờ, anh ta chính là có hai nhân cách.


Nhưng sau đó, là chuyện khó có thể hình dung, mất mát to lớn.


Từ sâu trong lòng, cô là hy vọng Thời Thạch còn sống, anh tốt như vậy, ưu tú như vậy, lương thiện như vậy, không nên gặp việc như vậy.


Ông trời quá tàn nhẫn, quá không công bằng.


Ngồi với bà nội Thời ngồi một lát, trò chuyện một lúc, cô rời đi tới công ty.


Mấy ngày nay, chị em nhà họ Mã mâu thuẫn gay cấn.


Vợ chồng Mã Ngọc Linh phơi ra “Chứng cứ phạm tội” Tư Mã Minh Thịnh sử dụng vật liệu cây dựng kém chất lượng làm tổn hại công ty.


Ông Mã nổi trận lôi đình, bắt Tư Mã Minh Thịnh gánh vác tất cả tổn thất, ông ta phải bồi thường Mã Thị 2 tỷ đôla.


Đây chính là muốn cái mạng già của ông ta.


Thị trường chứng khoán Mã Thị chịu ảnh hưởng,bị dừng giao dịch.



Hoa Hiền Phương lắc lắc đầu, trai cò đánh nhau, ngư ông được lợi, cơn sóng gió này của chị em Mã Thị, đúng là vô cùng liều mạng, phá đổ nhà họ Mac thì thề không bỏ quã
Khi cô về đến nhà, Tư Mã Minh Thịnh và Tư Mã Ngọc Như đang ở trong phòng làm việc của Lục Vinh Hàn, trông giống như là tới vay tiền.


2 tỷ đôla cũng không phải con số nhỏ với Tư Mã Minh Thịnh.


Tuy rằng ông ta có xuất thân trăm tỷ, nhưng đều ở cổ phiếu, bây giờ giá cổ phiếu của Mã Thị không gượng dậy nổi, giá trị con người con người ông ta co lại.


Nếu như lấy ra 2 tỷ đôla, ông ta sẽ bị đào rỗng, ông ta không ngu như vậy, dứt khoát xin Lục Vinh Hàn giúp đỡ.


“2 tỷ đôla ông vẫn trả nổi, trước tiên lấp đầy lỗ thủng này, rồi dần dần kiếm lại.” Lục Vinh Hàn bật bật lửa châm một điếu xì gà, thong thả ung dung nói.


“Anh rể, em không có nhiều tiền mặt như vậy, tiền của em đều chết ở trong cổ phiếu rồi.” Tư Mã Minh Thịnh gục đầu xuống, thở ngắn than dài.


Lục Vinh Hàn hít một hơi xì gà, nhả ra một đám khói: “Thằng nhóc cậu có bao nhiêu tài sản, tôi vẫn biết rõ ràng, đừng khóc lóc giả nghèo.”
“Vinh Hàn, anh cho em mượn 1 tỷ cho anh ấy, số còn lại để em ấy từ từ nghĩ cách.” Tư Mã Ngọc Như ở bên cạnh cầu xin giúp đỡ.


Lục Vinh Hàn đưa mắt nhìn bà ta một cái: “Anh em ruột cũng phải rõ ràng, muốn anh cho mượn cũng được, chuyển nhượng cổ phần Mã Thị của em tới chỗ anh, chừng nào em trả hết tiền thì lúc đó chuộc lại.”
Tư Mã Minh Thịnh chấn động.


Ông ta phát hiện Lục Vinh Hàn đã thay đổi rồi, trước kia ông ấy rất thương ông ta, bất kể ông ta làm sai chuyện gì, ông ấy đều sẽ nghĩ cách giải quyết cho ông ta, bây giờ hình như ông ấy trở nên không nể nang, ngay cả một chút tiền cũng không muốn giúp đỡ ông ta, còn muốn ông ta chuyển nhượng cổ phần!
“Anh rể, anh muốn cổ phần Mã Thị có ích lợi gì chứ!”
“Dù sao em cũng phải cầm cố một thứ gì đó ở chỗ của anh.” Lục Vinh Hàn không chút hoang mang nói.


“Em chuyển bất động sản sang cho anh được không?” Tư Mã Minh Thịnh dùng giọng thương lượng nói.


Đôi mắt sâu thẳm của Lục Vinh Hàn trợn lên một chút, không lộ tự uy: “Bất động sản của cậu có giá trị 1 tỷ đôla sao?”
Tư Mã Minh Thịnh im lặng, đưa mắt ra hiệu cho chị gái, Tư Mã Ngọc Như đặt tay lên đầu vai Lục Vinh Hàn: “Vinh Hàn, lần này thật sự là Minh Thịnh gặp khó khăn, cũng nhận được một bài học rồi, anh giúp em ấy một lần đi.”
“Cậu ta có tính toán gì, em cho rằng anh không biết sao? Lời nói anh đã nói rồi, có được tất có mất, tự cậu ta suy nghĩ đi.” Trong giọng nói Lục Vinh Hàn mang theo mấy phần cứng rắn, rất hiển nhiên là không muốn thương lượng.


Từ phòng làm việc đi ra, sắc mặt Tư Mã Minh Thịnh cực kỳ khó coi.


“Anh, anh rể thay đổi rồi, không còn thương em nữa.”
“Chị thấy thế này, em dứt khoát chuyển nhượng tất cả cổ phần sang cho anh rể em đi, trực tiếp mượn anh ấy 2 tỷ.” Tư Mã Ngọc Như nói.



Tư Mã Minh Thịnh cũng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy, ông ta tới vay tiền, chính là không có ý định trả.


Ông ta chắc chắn mình quỵt nợ, Lục Vinh Hàn cũng sẽ không tới cửa đòi nợ.


Tài sản của ông ấy bằng cả đất nước, nào sẽ thiếu chút tiền nhỏ con này.


Nếu như chuyển nhượng cổ phần, vậy thì không trả sẽ không được.


“Bỏ đi, em tự nghĩ cách.”
Trong phòng lầu 3, Lục Kiến Nghi đang cho con bú sữa.


Hoa Hiền Phương ngồi xuống bên cạnh: “Hóng chuyện nhà họ Mã càng ngày càng vui.

vợ chồng Mã Ngọc Linh là muốn nhân lúc hỗn loạn, một bước về đích sao.”
“Chỉ cần có dã tâm, thì nhất định sẽ bùng nổ.” Khóe miệng Lục Kiến Nghi nhếch lên một nụ cười lạnh.


Hoa Hiền Phương thở dài: “Ông cụ nhà họ Mã đúng là không dạy được con gái, hai đứa con gái đứa nào cũng ích kỷ hơn người.”
“Sẽ đến lúc bọn họ hối hận.” Trong đôi mắt sâu thẳm của Lục Kiến Nghi hiện lên một tia sáng quỷ quyệt.


Cô bướng bỉnh chớp chớp mắt, dùng giọng điệu trêu chọc nói: “Vẫn là nhà anh tương đối tốt, chỉ có một người con trai, không cần tranh không cần đoạt.

Nếu như anh có thêm một em trai, tình huống có thể khác như vậy không?”
“Bố anh có sáu anh em, không phải cũng không tranh giành nhau sao? Lục Kiến Nghi nhún vai: “Tan đàn xẻ nghé, các anh em mỗi người một chức vụ mới là quan trọng nhất.”
Hoa Hiền Phương gật gật đầu, anh nói rất có lý, sự gắn kết của một gia tộc rất quan trọng.


Im lặng một lúc lâu, cô vỗ vỗ con trai trong nôi, thấp giọng nói: “Hôm nay em đi thăm bà nội, bà nói buổi tối hôm đó đúng là Tần Nhân Thiên xem côn khúc một lát rồi mới đi ra ngoài.

buổi sáng ngày hôn qua, anh ấy còn gọi điện thoại cho bà nội Thời, nói tới câu lạc bộ chơi, không đi với bà nội Thời.

Những việc đó đều trùng khớp.

Cho nên, là chúng ta nghĩ quá nhiều rồi, đúng là Tần Nhân Thiên có hai nhân cách, không phải hai người.”


Bình luận

Truyện đang đọc