CHỒNG YÊU ĐỘC TÀI: CÔ VỢ NHỎ CÓ CHÚT TÂM CƠ!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Niên Niên rất thích đi theo Hoa Hiền Phương, cũng không ầm ĩ đòi mẹ.

Có anh trai chị gái chơi đùa với mình, còn có bác gái làm đồ ăn rất ngon, cậu bé căn bản không có tâm tư nhớ tới mẹ.

Lục Kiến Nghi nhìn thấy tên nhóc này lại tới nữa, trong lòng như có chục nghìn con ngựa lao nhanh qua.

“Cô gái ngốc, em rất rảnh rỗi à?”
“Không rảnh, em bận chết đi được, có rất nhiều chuyện cần phải xử lý.

” Hoa Hiền Phương lắc đầu như trống lắc.

Lục Kiến Nghi búng trán cô một cái: “Vậy em chăm sóc con người khác giúp làm gì.


“Có bà vú rồi mà, lại không cần em quản.

” Hoa Hiền Phương cười hì hì: “Lục Kiến Nghi, dù sao người ta cũng là con của anh, bộ dạng lại đáng yêu như thế, anh không tặng người ta một chút tình thương của bố được à.



Lục Kiến Nghi ngổn ngang trong gió: “Đã nói với em một trăm lần, không có một chút quan hệ gì với anh, em đang lựa chọn mất trí nhớ sao?”
“Được rồi được rồi, là Kiều An muốn về nhà, không rảnh dẫn theo đứa bé, cho nên nhờ em chăm sóc mấy ngày, anh coi Niên Niên là khách đi.

” Hoa Hiền Phương làm mặt quỷ.

Lúc này bọn nhỏ đều tới phòng đồ chơi.

Bánh trôi nằm ở trên đệm, an tĩnh nhìn đám anh trai chị gái chơi đùa.

Tư Mã Ngọc Thanh bưng bánh sầu riêng mình mới làm xong tới.

Ngửi được mùi thơm, bọn nhỏ đều chạy tới, thèm ăn tới mức chảy nước miếng.

“Chú vừa mới làm xong, còn đang nóng, phải nguội mới có thể ăn…” Tư Mã Ngọc Thanh cười hì hì nói.

Niên Niên đã chảy nước miếng, không ngừng liếm miệng nhỏ.

“Ăn bánh, ăn bánh.


Sau khi bánh sầu riêng nguội, Hoa Hiền Phương chia bánh cho bọn nhỏ.

Niên Niên ăn vô cùng vui vẻ, cái miệng nhỏ há to, không ngừng cười khanh khách.

Con hàng ham ăn rất đơn giản.

Chỉ cần có đồ ăn ngon, là thỏa mãn và vui vẻ lớn nhất.

Ăn sầu riêng xong, bọn nhỏ cùng chơi xếp gỗ Lego.

Bánh trôi bò tới, cùng chơi với các anh chị, tuy chỉ hơn nửa tuổi, nhưng cậu bé đã biết chơi xếp gỗ.

“Hôm nay chúng ta sẽ xếp con thuyền vĩ đại hàng không mẫu hạm.

” Hứa Kiến Quân nói: “Mỗi người phụ trách một phần.


Cậu bé giống như lãnh đạo nhỏ, bắt đầu phân chia nhiệm vụ.

Tư Mã Ngọc Thanh lớn nhất, phụ trách khoang thuyền phức tạp nhất, bánh trôi nhỏ nhất, phụ trách lắp ráp một số vị trí đơn giản nhất.


Hoa Hiền Phương đưa cho Niên Niên một cái mài răng, để cậu bé ngồi bên cạnh vừa ăn, vừa nhìn các anh chị chơi đùa.

Có đồ ăn, cậu bé không nhầm coi linh kiện nhỏ thành đồ ăn mà bỏ vào miệng.

Bọn nhỏ chơi đùa rất vui vẻ.

Hoa Hiền Phương bảo bà vú trông chừng bọn họ, mình thì nhắm mắt ngủ gật.

Niên Niên đi tới, bò tới bên cạnh cô nằm xuống, gương mặt tròn vo dán sát vào cánh tay cô, giống như đang làm nũng với cô.

Động tác này khiến trái tim cô mềm nhũn.

“Có phải Niên Niên muốn ngủ trưa hay không, bác gái ôm cháu đi ngủ trưa nhé?”
“Dạ.

” Cậu nhóc cười ngọt ngào, dùng miệng nhỏ hôn lên gương mặt cô một cái.

Lục Kiến Nghi đúng lúc đi tới, thấy được cảnh tượng này.



Anh ta vô cùng hoài nghi mình sinh ra một quái vật nhỏ.

Anh ta tìm người làm hai mặt nạ mô phỏng đưa cho bà vú, giả mạo thành hai bọn họ dỗ đứa bé ngủ.

Bà vú cho rằng đứa bé ngủ thiếp đi, nên cởi mặt nạ ra.

Không nghĩ tới đứa bé đột nhiên mở mắt, vừa thấy bị lừa, bị chọc giận nên khóc to, làm thế nào cũng không dỗ được.

Hoa Hiền Phương vô cùng hoài nghi chỉ số thông minh của cô nhóc này phải trên ba trăm, mới ba tháng đã thông minh như vậy.

Cô đón túi sữa nhỏ từ trong lòng bà vú.

“Su su, cháu xem ai tới kìa, chú Ngọc Thanh, dì Sênh Hạ, anh Kiến Quân, anh Kiến Diệp, anh bánh trôi, anh Niên Niên, còn có chị Kiến Dao, tất cả mọi người là tới thăm cháu, có phải là cháu nên biểu hiện một chút hay không? Tuy su su của chúng ta rất nhỏ, nhưng ngoan hơn anh chị nhiều.


Su su chớp đôi mắt to, nước mắt rưng rưng nhìn anh chị trước mặt, còn có anh bánh trôi ở trong xe đẩy và anh Niên Niên.

Bọn họ đang dùng ánh mắt quái dị nhìn cô bé.


Cô bé giống như hiểu rõ chuyện gì, nức nở hai lần, lập tức dừng khóc.

Tần Nhân Thiên ở bên cạnh thở dài: “Quả nhiên là không có so sánh, thì không có thương tổn.


Hạ Dĩ Nhiên u buồn, kế hoạch vòng quanh trái đất của bọn họ đã bị đẩy kéo dài, cứ theo đà này, nếu đứa bé chưa đi nhà trẻ, bọn họ còn lâu mới rời đi được.

Kiến Dao đi về trước, cầm búp bê đưa cho su su: “Su su, đây là quà chị tặng cho em, em ấy tên là Kylie nhỏ, là em gái của Barbie, đợi em lớn hơn một chút nữa, chúng ta sẽ cùng nhau chơi đùa.


Su su vươn tay nhỏ ra, nắm lấy con búp bê kia, nở nụ cười khanh khách, xem ra cô bé rất vui vẻ.

Hoa Hiền Phương để đứa bé lên thảm, để cô bé chơi cùng với bọn nhỏ.

Bánh trôi bò tới bên cạnh cô bé, hôn lên gương mặt cô bé một cái: “Em gái… Su su…”
Su su vô cùng vui vẻ, dùng tay nhỏ chạm vào gương mặt bánh trôi, cười khanh khách.

Hoa Hiền Phương vỗ bả Hạ Dĩ Nhiên: “Em thấy su su là quá cô đơn, muốn hai người cùng chơi với bé, hai người đều bận rộn nhiều việc, không rảnh chơi với đứa bé, con bé chỉ biết khóc rống.


“Sao hai người lớn chỉ có thể vây quanh một đứa bé được, con bé sẽ chậm rãi quen thôi.

” Hạ Dĩ Nhiên nói: “Không phải trước đây Kiến Quân không có bạn chơi sao? Thằng bé chưa từng khóc rống như vậy à?”
Hoa Hiền Phương nhún vai: “Mỗi đứa bé đều có cá tính của mình.

Hơn nữa không phải su su di truyền tính cách của hai người sao? Em và Kiến Nghi đều hướng nội, cho nên con của bọn em có vẻ an tĩnh.

Chị và anh là người không chịu ngồi yên, đương nhiên su su cũng ầm ĩ theo.


Tần Nhân Thiên làm mặt quỷ: “Sao không trái ngược với bọn anh nhỉ?”.


Bình luận

Truyện đang đọc