CHỒNG YÊU ĐỘC TÀI: CÔ VỢ NHỎ CÓ CHÚT TÂM CƠ!



Sau khi trở về, anh không ôm cô ngủ như trước kia mà lại quay người, nằm quay lưng với cô, rất khác thường.

Cô nhíu mày nghi ngờ, cô giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt dọc cánh tay anh.

Da dẻ mát lạnh, hình như anh vừa tắm nước lạnh xong.
Nhưng chỉ một lát sau nhiệt dần tăng lên, dần dần nóng như lửa.

Lục Kiến Nghi thở hắt ra một hơi, vội vàng nắm lấy bàn tay đang sờ soạng của cô: “Vợ ơi, đêm đã khuya rồi, em mau ngủ đi.”
Cơ thể anh đang căng như dây đàn, Hoa Hiểu Phương mẫn cảm nhận ra điều ấy.

Mới thỏa mãn anh hai ngày trước xong, cơ thể anh không thể nào phản ứng mạnh như thế này vì chuyện đó được nhỉ?
“Chồng ơi, em thấy chắc anh không ngủ được luôn đâu, để em giúp anh ngủ nhé.” Vừa nói hết lời đã đưa tay nhỏ về phía anh.
Cơ thể Lục Kiến Nghi giật nảy lên, anh xoay người lại: “Em ngốc vừa thôi, thường xuyên quá không tốt cho con đâu.”

Anh lo là anh không khống chế được bản thân.

Khóe môi xinh đẹp của cô nhếch lên tạo ra một nụ cười gian trá: “Thỏa mãn anh là nghĩa vụ của em mà.”
Ngày hôm sau, đến giữa trưa Hoa Hiểu Phương mới tỉnh lại.

Tối hôm qua, phản ứng của người nào đó lớn đến mức không bình thường, gây sức ép mấy lần xong mới tắt lửa làm cô mệt gần chết.

Lục Kiến Nghi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, tận tình chăm sóc khiến anh cực kỳ sảng khoái.

Nhưng anh lo lắng, anh sợ cô bị thương.
“Ngốc ạ, em có thấy khó chịu chỗ nào không?” Anh vươn tay, xoa xoa cái bụng hơi nhô lên của cô.
“Mỗi ngày dùng một liều thuốc an thai do bà nội điều chế nên em chỉ thấy hơi mệt thôi, không sao đâu.” Cô mỉm cười: “Bây giờ em thấy rất đói, đói đến mức ăn hết được một con trâu luôn nhá.”
Lục Kiến Nghi bật người dậy: “Vợ yêu chờ anh, để anh mang cơm lên cho em, hôm nay em ăn ở phòng đi.”
“Đây không phải nhà chúng ta, không tốt lắm đâu.” Hoa Hiểu Phương xua tay: “Để em tự đến phòng ăn ăn thôi, đến đó có thể ăn nhiều hơn một chút.” Lục Kiến Nghi đỡ cô ngồi dậy, sửa soạn xong thì hai người cùng nhau xuống dưới nhà.
Vừa đến cửa phòng ăn đã gặp Đỗ Di Nhiên.

Mắt long lanh, hai má ửng hồng, đúng chuẩn dáng vẻ của thiếu nữ đang yêu: “Chào buổi sáng, anh Kiến Nghi.”
Mặt Lục Kiến Nghi lạnh tanh, ánh mắt trở nên lạnh như băng, cứ như bị làn gió mang tuyết từ Siberia lướt qua.
Anh không đáp lời, cũng không nhìn Đỗ Di Nhiên mà dẫn vợ mình đi thẳng vào phòng ăn.

Người phụ nữ chết tiệt này dám tính kế hại anh, đúng là ăn gan hùm mật gấu, nếu không phải anh nể mặt bà Đỗ thì tối hôm qua đã vặn gãy cổ cô ta.
Ánh mắt sáng ngời của Đỗ Di Nhiên trở nên ảm đạm, cô ta cảm thấy như có một gáo nước lạnh dội thẳng lên đầu cô ta, khiến ngọn lửa kiêu ngạo nhiệt tình trong cô ta tắt ngúm.
Cuộc tình ân ái triền miên tối qua, không phải anh quên hết rồi chứ? Bên trong cơ thể cô vẫn còn giữ nhiệt độ của anh, sao anh có thể trở mặt vô tình như vậy? Chẳng lẽ ở trước mặt Hoa Hiền Phương nên anh mới cố ý giả vờ không để ý đến cô ta, để tránh bị cô sinh nghi?
Hoa Hiền Phương âm thầm liếc mắt nhìn cô ta, giác quan thứ sáu của phụ nữ lúc nào cũng rất nhạy cảm, cô phát hiện xưng hô của Đỗ Di Nhiên đối với Lục Kiến Nghi thay đổi, thăng cấp cấp độ dụ dỗ à?
Trong nhà ăn, tất cả mọi người đều có mặt đông đủ.

Buổi sáng Lục Sênh Hạ cùng mấy người bạn ra suối nhỏ bắt cá, chơi rất vui vẻ.


Chờ đến khi bà Đỗ xuống nhà thì mọi người mới bắt đầu dùng cơm.

Hoa Vô Song và Đỗ Tư Nam cũng đến, hôm qua Đỗ Tư Nam còn phải tham dự một bữa tiệc nên không đến đây cùng lúc với mọi người.
Lục Kiến Nghi ngồi bên cạnh cẩn thận săn sóc cô, tối hôm qua vợ anh đã đút no anh rồi nên đương nhiên hôm nay anh phải đút cho vợ anh và con anh ăn no.
Đôi mắt Đỗ Di Nhiên trợn trừng lên như sắp rơi ra ngoài, hâm mộ còn có ghen tị! Cô ta rất hy vọng Lục Kiến Nghi cũng có thể chăm sóc cô ta cẩn thận như vậy, dù sao cô ta cũng là người phụ nữ của anh mà.
Đỗ Tư Nam muốn đánh một ván cờ với Lục Kiến Nghi nên mời anh: “Kiến Nghi, cơm nước xong chúng ta đánh một ván nhé.”
“Được.” Lục Kiến Nghi gật đầu.
Đỗ Chấn Diệp cười ha ha: “Bố ơi, người ta bảo gặp tri kỷ thì ngàn chén cũng thấy ít, bố với anh rể dù sao cũng là kỳ phùng địch thủ, cũng nên mời nhau một ly chứ.”
“Con nói đúng lắm.” Đỗ Tư Nam bưng chén rượu lên: “Nào cháu rể, chúng ta cạn ly.”
Sau khi hai người uống rượu xong, bà Đỗ mới lên tiếng: “Phía đông cách đây hơn một dặm có rừng hoa đào, bây giờ đang mùa hoa đào nở, buổi chiều chúng ta cùng đến đó uống trà ngắm hoa, về rồi chơi sau.”
“Vâng, con biết rồi.” Đỗ Tư Nam gật đầu.
Sau giờ cơm trưa, mọi người nghỉ ngơi một lúc rồi cùng nhau đi đến rừng đào.
Dọc theo đường đi, ánh mắt của Đỗ Di Nhiên lúc nào cũng tập trung trên người Lục Kiến Nghi, không ngừng phóng điện nhưng Lục Kiến Nghi không hề liếc mắt nhìn cô ta lấy một cái, cứ như đã chặn hết tín hiệu từ phía cô ta vậy.

Cô ta không cam lòng, liều mạng tìm cơ hội đến gần Lục Kiến Nghi.
“Anh Kiến Nghi, anh có khát nước không?”
“Anh Kiến Nghi, anh dùng cái khăn này lau mồ hôi đi.”
Lục Kiến Nghi liếc Khải Liên một cái, Khải Liên lập tức gọi vệ sĩ đến, chắn ngay trước cô ta, không để cô ta đến gần Lục Kiến Nghi.

Bà Đỗ và vợ chồng Hoa Vô Song đi phía trước nên không nhìn thấy, còn Lục Sênh Hạ đi phía sau thì nhìn rõ mồn một.

Cô bé hung dữ lườm Đỗ Di Nhiên một cái: “Chị, chị cố sức lấy lòng đại ca nhà em nhằm mục đích gì hả?”
Hoa Hiền Phương mỉm cười mỉa mai: “Tôi cũng muốn biết cô Đỗ làm thế nhằm mục đích gì?”
Đỗ Di Nhiên tức giận trợn mắt lườm hai người bọn họ: “Anh Kiến Nghi là khách quý nhà tôi, tôi đương nhiên phải chiêu đãi anh ấy cẩn thận rồi.”
Con ngươi đen và sâu của Lục Kiến Nghi hiện lên tia lệ khí hung ác nham hiểm: “Biến ngay cho khuất mắt tôi.”

Đỗ Di Nhiên giống như bị đánh một gậy, vai cô ta không ngừng run rẩy.

Người ta nói một ngày vợ chồng trăm ngày tình nghĩa, đêm qua da thịt bọn họ còn kề sát bên nhau, sao hôm nay anh lại lạnh lùng như vậy?
Đôi mắt của Hoa Hiểu Phương trở nên lạnh buốt: “Cô Đỗ, cô phải nhớ kỹ thân phận của mình, cô là thiên kim nhà giàu, không phải người trong ngành sofa, xin tự trọng!”
Khóe miệng Đỗ Di Nhiên như bị ong vò vẽ chích một cái, vặn vẹo đến tận mang tai.

Cô ta muốn hét thật to, để tất cả mọi người ở đây đều biết cô ta và Lục Kiến Nghi đã quan hệ với nhau, để xem Hoa Hiểu Phương sẽ có biểu cảm như thế nào.

Hay nhất là cô sẽ tức đến mức sinh non luôn.

Nhưng cô ta không thể, bà đang ở đây, cô ta không thể hành động thiếu suy nghĩ được.
“Anh Kiến Nghi, em biết mình nên làm gì, em sẽ không gây phiền toái cho anh đâu.” Nói xong đã chạy lên phía trước.
Vào rừng hoa đào.
Mọi người ngồi nghỉ trong đình nghỉ mát, người hầu bưng hoa quả trà bánh lên.
Đỗ Di Nhiên cầm lấy một chùm vải, đưa cho Lục Kiến Nghi: “Anh Kiến Nghi, đây là vải nhà chúng em trồng đấy, anh thử xem.”
Lục Kiến Nghi không quan tâm đến cô ta, không có ý định nể mặt cô ta, dù bà Đỗ đang ở bên cạnh cũng không thay đổi được quyết định của anh.
Lục Sênh Hạ duỗi tay nhận chùm vải: “Chị, chúng ta cùng đi mà chị hết dâng nước cho đại ca, cho đại ca khăn tay, rồi lại cho đại ca hoa quả.

Em biết chị nhiệt tình hiếu khách, nhưng đại ca nhà em trừ chị dâu sẽ không liếc mắt nhìn người phụ nữ khác đâu.

Chị không cần chiêu đãi anh ấy, chỉ cần chiêu đãi chúng em là được.”.


Bình luận

Truyện đang đọc