CHỒNG YÊU ĐỘC TÀI: CÔ VỢ NHỎ CÓ CHÚT TÂM CƠ!



Hoa Hiền Phương mỉm cười, cố ý cao giọng nói: “Kiến Nghi, anh xem năng lực chia rẽ của cô Tư Mã giỏi cỡ nào, ở trước mặt chúng ta lại dám vu khống chúng ta với bố, chẳng trách quan hệ giữa chúng ta và bố lại tệ đến thế! Bố con trở mặt thành thù, hóa ra mọi chuyện đều là công lao của cô Tư Mã đây, ngày nào cũng ở trước mặt bố nói xấu chúng ta và tẩy não bố.”
Cô dùng chính giọng điệu của Tư Mã Ngọc Như để nói chuyện.

Làm sao Tư Mã Ngọc Như không nghe ra cho được, thế là cô ta tức điên lên.

“Hoa Hiền Phương, rõ là cô đang nói nhảm!”
“Như nhau thôi mà.” Hoa Hiền Phương đáp lại.

Hứa Kiến Quân sờ cằm, giọng nói đáng yêu có phần cộc cằn nói: “Con nghĩ hẳn là ngày nào bà Tư Mã cũng cho ông nội ăn canh hồ đồ, cho nên tất cả chúng ta đều có thể nhìn rõ bộ mặt thật của bà ấy, chỉ có ông nội không nhìn ra.”
Nghe vậy, Lục Vinh Hàn như bị đâm mấy nhát vào tim vậy.

Theo nhận định của ông ấy, Tư Mã Minh Thịnh mới thật là kẻ làm ác, Tư Mã Ngọc Như chỉ là bị vạ lây mà thôi, thật ra cô ta vô tội.

Vì vậy, cho dù người của cả thế giới này không tin cô ta, ông ấy vẫn lựa chọn tin tưởng.


“Tiểu Quân, cháu còn nhỏ không hiểu chuyện người lớn.”
Hứa Kiến Quân cau có đáp: “Ông nội, tuy rằng cháu còn rất nhỏ, nhưng cháu biết nếu một người bố bỏ rơi con mình, thì đó là một người bố vô trách nhiệm.”
“Bố của cháu là người đã trưởng thành, có gia đình riêng, cho nên không cần ông nữa.” Lục Vinh Hàn trầm giọng nói: “Ngọc Thanh còn nhỏ, vẫn chưa phải là người lớn nên mới cần đến ông.”
Lục Kiến Nghi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của túi sữa nhỏ, nói: “Gia đình chúng ta hiện tại rất yên bình và hòa thuận, không còn kẻ điên nào đến gây rối nữa.

Chúng ta không cần một người mù, ông ta chỉ là kẻ dư thừa mà thôi, mãi mãi cũng đừng hòng có thể quay lại.”
Anh nói một cách dứt khoát, không chút do dự nào, chỉ cần anh còn trách nhiệm với nhà họ Lục, anh sẽ không chấp nhận Lục Vinh Hàn một lần nữa.

Lục Vinh Hàn cố sức nuốt ngụm nước bọt, cảm giác chua xót đắng ngắt nơi đầu lưỡi cũng được nuốt xuống dưới đáy lòng.

“Bố chỉ làm những chuyện bố cho là mình đã chọn đúng, không quan trọng con nghĩ như thế nào.

Đối với bố mà nói, bố đã làm tròn trách nhiệm một người bố.

Con cũng đã là người lớn rồi, không cần bố lo cho nữa, nhưng Ngọc Như thì khác, cô ấy là vợ của bố, bố có trách nhiệm cả đời này phải đối xử tốt với cô ấy.”
Cả người Lục Kiến Nghi toát ra một cảm giác lạnh lùng khiến bầu không xung quanh như bị đóng băng lại.

“Đi, đứng ở chỗ này sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị chúng ta đấy.”
Hoa Hiền Phương gật đầu, dắt tay bọn nhỏ rồi cùng nhau đi về phía nhà hàng.

Tư Mã Ngọc Thanh cũng đi theo bên cạnh cô.

Ở đằng sau, Tư Mã Ngọc Như hét lên: “Ngọc Thanh, cháu quay lại đây!”
“Cháu không đấy!” Tư Mã Ngọc Như lè lưỡi nhăn mặt về phía cô ta rồi chạy biến vào trong.

Tư Mã Ngọc Như muốn xông lên phía trước bắt thằng bé lại, nhưng lại bị Lục Vinh Hàn kéo lại, nói: “Được rồi, cho nó đi đi.

Thù hận của thế hệ trước không nên ảnh hưởng đến bọn nhỏ.”
Tư Mã Ngọc Như cau mày nói: “Anh không nhận ra gì sao? Hoa Hiền Phương đã bắt đầu nghi ngờ thân phận của Ngọc Thanh, những gì cô ta nói vừa rồi đều là để thử chúng ta.”
“Tôi nghe ra được.” Lục Vinh Hàn gật đầu, ánh mắt dần tối sầm lại: “Chúng ta cũng không thể giữ bí mật này được lâu đâu.


Ngọc Thanh luôn đi theo chúng ta, sớm muộn gì cũng sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của bọn họ.”
Tư Mã Ngọc Như nắm lấy cánh tay của ông ấy, nói: “Vinh Hàn, anh phải đảm bảo an toàn cho Ngọc Thanh, không được để Hoa Hiền Phương và Lục Kiến Nghi làm thằng bé bị thương.”
“Nếu như cô lo lắng thì sau này chú ý một chút, đừng có mãi bày ra bộ mặt hung dữ mỗi khi gặp mặt tụi nó như vậy nữa! Giờ tôi đã không còn là người quản lý nhà họ Lục, cho nên tôi không thể quản giáo Kiến Nghi được nữa.

Nếu như cô gây rối cho nó, ngược lại nó sẽ xử lý cô đấy!” Lục Vinh Hàn nói.

Tư Mã Ngọc Như cảm thấy như kẻ làm sai ắt lãnh quả báo: “Ý của anh là sau này gặp bọn họ em phải cúi đầu khom người chào đúng không? Từ sau khi ra khỏi nhà họ Lục, em đã trở thành một kẻ thấp kém, đến nỗi lòng tự tôn cơ bản nhất cũng không còn nữa.”
“Tôi không có ý đó.” Lục Vinh Hàn vỗ vai cô ta, nói: “Tôi chỉ muốn cô hòa nhã một chút, cô xem dáng vẻ ban nãy của cô, đến con nít cũng không thích cô nữa là…”
“Em là người tính tình ngay thẳng, yêu ghét cũng không giấu diếm.

Em không giống như Hoa Hiền Phương, cô ta là một cô gái mưu mô, hai mặt, miệng nam mô bụng bồ dao găm, là một con người giả tạo đúng nghĩa.” Tư Mã Ngọc Như chửi rủa, hận không thể chửi hết mười tám đời tổ tông của Hoa Hiền Phương.

Cô ta phải nguyền rủa cô, nguyền rủa cô sẩy thai mỗi ngày, con trai chết yểu, trở thành góa phụ, để bà ta có thể trở về nhà họ Lục và Ngọc Thanh có thể kế thừa cơ nghiệp của gia đình.

Lục Vinh Hàn lắc đầu thở dài: “Được rồi, chúng ta vào nhà ăn cơm thôi.”
Trong phòng ăn.

Tần Nhân Thiên và Hạ Dĩ Nhiên đã gọi món xong, đấy là điều tất nhiên vì hôm nay họ là chủ nhà.

Tư Mã Ngọc Thanh ngồi ở bên cạnh Hoa Hiền Phương, nói: “Chị gái xinh đẹp, em muốn ở cùng với chị, em thật sự rất ghét người cô như ác quỷ kia.

Mỗi ngày đều ép em phải học rất học nhiều thứ vô bổ, còn không cho phép em vào bếp.”
Hoa Hiền Phương xoa đầu cậu bé: “Đợi mẹ em trở về thì em sẽ được về nhà thôi.”
“Vâng, mẹ em tốt hơn cô ấy nhiều, em nói gì mẹ cũng chiều hết.” Tư Mã Ngọc Thanh nói.

Mã Trúc Mai rất cưng chiều con, có thể nói là muốn gì được nấy.

Cho dù cậu bé muốn làm gì, muốn có thứ gì, bà ta đều sẽ tìm mọi cách cho nó.”
Lục Sênh Hạ nhấp một ngụm nước yến, nói: “Cuối tuần anh cả sẽ đưa chúng ta ra đảo nghỉ dưỡng, em có muốn cùng đi không?”
“Muốn ạ!” Tư Mã Ngọc Thanh liên tục gật đầu.


“Vậy thì làm theo phương pháp cũ.” Lục Sênh Hạ cười ranh mãnh, để lộ ra hai má lúm đồng tiền xinh xắn.

Lục Kiến Nghi xoa đầu cô, nói: “Đừng có mà nói bậy, Ngọc Thanh không thể đi nghỉ dưỡng cùng anh được đâu.”
“Tại sao?” Lục Sênh Hạ và Tư Mã Ngọc Thanh đồng thanh hỏi.

Lục Kiến Nghi khẽ nhíu mày: “Em muốn Tư Mã Ngọc Như tới quấy rối sao?”
“Em đã bảo vệ sĩ giữ bí mật rồi, cô ấy sẽ không biết đâu.” Tư Mã Ngọc Thanh giương đôi mắt đáng thương nhìn anh.

“Anh nói không được là không được.” Lục Kiến Nghi dứt khoát đáp.

Tư Mã Ngọc Thanh cúi đầu sụt sùi, hai hàng nước mắt liền chảy xuống.

Hứa Kiến Quân vuốt cằm, trong mắt lóe lên một tia sáng, nói: “Cháu có cách này, chú Ngọc Thanh hãy gọi điện thoại cho mẹ chú nói là muốn cùng chị dâu đi nghỉ dưỡng.

Nếu như bà ấy đồng ý thì bà cô xấu xa cũng không làm được gì nữa.”
Tư Mã Ngọc Thanh lau vội dòng nước mắt, nhoẻn miệng cười: “Mẹ chú nhất định sẽ đồng ý.”
Hạ Dĩ Nhiên ăn một lát bào ngư, cong môi nói: “Hiền Phương, không ngờ nhà cô lại phức tạp đến mức này đấy!”
“Nếu đàn ông có quá nhiều phụ nữ thì nhà cửa không yên bình nổi đâu.” Hoa Hiền Phương bứt tai.

Theo cô thấy, bố chồng đã hơn trăm tuổi mà vẫn còn thói vì tình yêu đích thực mà bỏ rơi vợ con, quả là trẻ con nực cười, hoàn toàn không giống một người đàn ông đã lăn lộn trong giới thương trường mấy chục năm nay.

Thảo nào mà ông nội chưa bao giờ xem trọng ông ấy.




Bình luận

Truyện đang đọc