CHỒNG YÊU ĐỘC TÀI: CÔ VỢ NHỎ CÓ CHÚT TÂM CƠ!



Kiều An đi theo đằng sau: “Tôi không muốn đợi một mình, tôi cũng đi cùng mọi người.”
Lục Sênh Hạ làm một cái mặt quỷ với cô ta: “Chị Kiều An, nếu lá gan chị đã nhỏ như vậy, sao không theo máy bay trực thăng cùng nhau quay về?”
“Chị không về, chị phải tìm thấy Tư Mã Ngọc Như, hỏi cô ta cho rõ, rốt cuộc có phải cô ta đã hạ thuốc độc cho Niên Niên hay không?” Kiều An trịnh trọng nói.
“Vậy thì bà ta vẫn phải còn sống mới được.” Lục Sênh Hạ thở dài.
Đi đến hoa viên, bọn họ đầu tiên đi đến đình nghỉ chân mà Tư Mã Ngọc Như uống trà chỗ đó.
Một trận gió bắc lạnh thấu xương gào thét mà qua, Kiều An giật mình đánh một cái rùng mình.
Bông tuyết chốc chốc bị gió cuốn đến, rơi xuống trên mặt bàn cẩm thạch.
Kiều An ôm lấy cánh tay: “Trời ạ, nơi này trời rét lạnh cóng, chỗ nào có thể có tâm tình nhàn rỗi ngồi đây uống trà ngắm tuyết.”
“Tư Mã Ngọc Như nhất định sẽ không đặc biệt vì ngắm tuyết và uống trà mà ngồi đây.


Sáng sớm tôi đã nhìn theo, lúc cô ta ngồi ở đây, cứ cách năm phút thì xem đồng hồ một lần, rất dễ nhận thấy là cô ta đang đợi người nào đó.” Hoa Hiền Phương nói.
Trên đường nhỏ rải đá vụn, có hai người công nhân đang cào, xúc tuyết, để tránh tuyết đọng thành băng, làm cho du khách trượt chân ngã.
Hoa Hiền Phương đi đến chỗ công nhân: “Khoảng hơn hai giờ chiều hôm qua, các anh có xúc tuyết ở đây không?”
Công nhân gật gật đầu: “Hai ngày nay chúng tôi đều ở đây, nếu như trên đường có tuyết đọng làm cho du khách trượt ngã, chúng tôi cũng bị khấu trừ tiền lương.”
“Vậy các anh có nhìn thấy một người phụ nữ ngồi ở trong đình uống trà không?” Hoa Hiền Phương tiếp tục hỏi.
Hai người công nhân liếc mắt nhìn nhau: “Có nhìn thấy, cô ta nói âm thanh chúng tôi xúc tuyết rất phiền, quấy rầy cô ta ngắm tuyết, bảo chúng tôi đi ra ngoài trước, hai tiếng sau rồi quay lại, nếu không sẽ đi khiếu nại chúng tôi.

Giám đốc đã dặn người mấy ngày nay trọ lại ở làng du lịch đều là nhân vật lớn, mặc kệ bọn họ có yêu cầu gì, chúng tôi đều phải nghe theo, không cho phép có bất cứ dị nghị gì, cho nên chúng tôi liền rời đi.”
Hoa Hiền Phương hơi vuốt cằm.
Quá rõ, Tư Mã Ngọc Như là muốn điều công nhân rời đi, mới có thể leo qua hàng rào chạy đi, nếu không sẽ bị bọn họ phát hiện.
Đi tới góc phía nam vườn hoa, nơi này có một gốc cây thiên tuế chặn tầm nhìn theo dõi, khiến nó biến thành góc chết.
Kiều An che miệng: “Trời ạ, hàng rào cao như vậy, cô ta làm sao leo qua được đây.”
“Chỉ cần có sợi dây thừng thì không khó, bố em rất thích leo núi, lúc mẹ nhỏ còn trẻ thường cùng ông ấy đi leo núi, hàng rào chỉ cao ba mét, đối với bà ta mà nói, là chuyện nhỏ.” Lục Sênh Hạ nói.
Hoa Hiền Phương sờ cằm: “Xem ra, lúc trước cô ta đến đây đã đánh giá qua, biết từ chỗ này rời khỏi làng du lịch, có thể thần không biết quỷ không hay.”
Lục Sênh Hạ lắc đầu, khẽ thở dài: “Tuyết rơi lớn như vậy, phàm là có chút dấu vét để lại, cũng sẽ bị tuyết lớn che phủ.”
“Không phải sao? Dấu chân gì đó đều không có.” Kiều An bĩu môi, bình thường cô ta cũng thích xem phim trinh thám, hiểu được một số do thám vụ án thường thức.
“Bên vớt thuyền cũng không biết lúc nào mới có tin tức.”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lục Sênh Hạ ngập tràn ưu thương, trong lúc nói, ánh mắt của cô bé xuyên qua nhánh cây cành hoa, rơi xuống trên xe xúc tuyết của người công nhân.
“Người bình thường xúc tuyết, không phải đem tuyết bên đường đắp thành một đống, để nó tự tan sao? Vì sao bọn họ phải dùng xe đổ rác chứa tuyết?”
“Có điểm kì lạ.” Hoa Hiền Phương hi híp mắt.
“Chiếc xe trông có vẻ rất lớn, phỏng chừng cũng có thể chứa được một người.” Lục Sênh Hạ như có điều suy nghĩ nói.

Hoa Hiền Phương và Kiều An liếc nhau một cái, chấn động kịch liệt một chút.
“Có thể có một loại khả năng, Tư Mã Ngọc Như căn bản không có rời khỏi vườn hoa, mà là bị người đánh ngất bỏ vào trong xe rác, đối phương chỉ cần rải một lớp tuyết ở trên xe rác, những người khác căn bản không biết bên trong có gì, sau đó bọn họ phá hư di động của Tư Mã Ngọc Như, ném vào trong hồ, ngụy tạo hiện trường giả là cô ta đã ngã vào trong hồ nước.
Giọng của cô rất nhỏ, khống chế trong phạm vi mấy người các cô, tránh bị công nhân bên ngoài nghe thấy.
Kiều An ôm lấy cánh tay sợ run cả người: “Mục đích bọn họ làm như vậy là gì?”
“Này không phải rất đơn giản sao, bắt cóc để vơ vét tài sản.

Đầu năm nay, người vì tiền mà chết, chim vì ăn vong, vì tiền, người bí quá hóa liều bỏ mạng rất nhiều.” Hoa Hiền Phương nói xong, lấy di động ra gọi điện cho Lục Kiến Nghi.
Rất nhanh, Lục Kiến Nghi liền dẫn theo người đến đây, đưa công nhân đi.
“Hiện tại chúng ta đặt toàn bộ lực chú ý vào trong hồ, xem nhẹ bên trong làng du lịch.

Nếu quả thực giống như điều chúng ta hoài nghi, Tư Mã Ngọc Như nhất định còn ở trong làng du lịch, chúng ta nhanh chóng đi tìm giám đốc, cần bản vẽ thiết kế của làng du lịch.” Hoa Hiền Phương nói.
Thực ra Lục Kiến Nghi căn bản không muốn quản chuyện của Tư Mã Ngọc Như, sống chết của cô ta không có chút liên quan gì đến anh, anh không thèm quan tâm.
Sở dĩ sẽ tham gia, hoàn toàn là nhờ vào phân lượng em gái bảo bối Lục Sênh Hạ.
Anh ôm vai Hoa Hiền Phương: “Mấy người bọn em đợi ở trong phòng, đừng chạy lung tung bên ngoài, nếu không ngoan, anh để vệ sĩ đưa các em trở về.”
Hoa Hiền Phương chỉ chỉ phía sau: “Khải Liên vẫn luôn dẫn người đi theo bọn em, bọn em sẽ không có chuyện gì, anh yên tâm đi.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn em sao có thể đợi ở trong phòng, phát huy lực lượng quần chúng, có thể giúp được một chút thì giúp một chút.”
“Đúng vậy, bọn em bây giờ không phải còn phát hiện được người khả nghi sao?” Lục Sênh Hạ bĩu môi.
Lục Kiến Nghi duỗi bàn tay ra, xoa xoa đầu cô bé: “Vấn đề này anh đã sớm nghĩ đến, cũng không thể tính là lớn, bọn em nếu đã nói ra, thì thỏa mãn lòng hiếu kì của bọn em một chút.

Dẫn bọn họ quay về thẩm tra.”

Hoa Hiền Phương khoát tay lên vai anh, mang theo một chút phong thái chơi xấu.
“Anh cho bọn em tìm chút việc để làm, miễn cho bọn em nhàm chán không có việc gì, suy nghĩ miên man.”
Lục Kiến Nghi lắc đầu bất đắc dĩ: “Nhớ kỹ không ai được phép một mình hành động, mặc kệ đi chỗ nào đều phải có vệ sĩ đi cùng.”
Kiều An rất cao hứng, Lục Kiến Nghi bao gồm cả chính mình bên trong.
“Kiến Nghi, anh đừng lo lắng, bọn em sẽ cẩn thận.”
Lục Kiến Nghi sâu kín liếc cô ta một cái: “Mấy ngày nay, Amy phụ trách theo sát cô 24/24 giờ.”
“Được.” Cô ta cười thản nhiên, Lục Kiến Nghi vẫn quan tâm cô ta, thật sự quá tốt rồi.
Cô ta phát hiện, chỉ cần mình có thể sống chung hòa thuận với Hoa Hiền Phương, Lục Kiến Nghi sẽ đối với cô ta dịu dàng hơn rất nhiều.
Đàn ông mà, đều hi vọng giữa thê thiếp có thể sống chung hòa bình với nhau, chính mình mới có thể vô ưu vô lo hưởng thụ phúc trong nhân gian.
Cho nên sau này, cô ta học thông minh, duy trì hòa bình ngoài mặt với Hoa Hiền Phương, không thể ngu xuẩn giống Tư Mã Ngọc Như như vậy, khiến cho bản thân trong ngoài bất nhất, ngay cả con gái ruột cũng không thừa nhận cô ta.
Trở lại khách sạn, các cô để giám đốc lấy bản thiết kế làng du lịch đến.
Hoa Hiền Phương nấu một bình nước trái cây nóng, mọi người ngồi trước lò sưởi âm tường, vừa nghiên cứu bản thiết kế, vừa uống nước trái cây.
“Giám đốc, tôi nghe nói tiền thân của làng du lịch là dinh thự của một vị thân sĩ dân quốc phải không?”
“Đúng vậy, sau khi dinh thự bị quốc gia thu hồi, thì tu kiến thành khu du lịch này.” Giám đốc gật đầu.
“Vậy ông có biết ở đây có mật thất hoặc mật thất gì đó không?” Hoa Hiền Phương lại hỏi.
Giám đốc lắc đầu: “Tôi làm việc ở đây đã hơn mời năm, từ trước đến nay chưa từng nghe nói có mật thất hoặc là mật thất gì đó, chỉ có một hầm rượu dưới lòng đất.”.


Bình luận

Truyện đang đọc