CHỒNG YÊU ĐỘC TÀI: CÔ VỢ NHỎ CÓ CHÚT TÂM CƠ!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tư Mã Ngọc Thanh giơ cao cổ lên: “Chị gái xinh đẹp, chị nói rất đúng, bây giờ em còn đang trưởng thành, ngũ quan còn chưa nảy nở, đợi em hoàn toàn nảy nở, nhất định sẽ vô cùng đẹp trai.”
Lục Sênh Hạ không dám khen tặng, bộ dạng của cậu bé giống như cùng một khuôn đúc ra với mẹ, đôi mắt nhỏ, cái mũi nhỏ, miệng nhỏ, cho dù trưởng thành như thế nào, cũng không có khả năng biến thành anh chàng đẹp trai, trừ khi phẫu thuật thẩm mỹ.
“Trên thế giới này có hai loại đứa bé, một loại đặc biệt sẽ kế thừa tất cả ưu điểm của bố mẹ, giống như anh cả.

Còn có một loại đặc biệt sẽ không phát triển, kế thừa tất cả khuyết điểm của bố mẹ.” Sau khi cô ấy nói xong thì dừng lại, nhìn Tư Mã Ngọc Thanh cười ha ha.
Tư Mã Ngọc Thanh đâu biết cô ấy đang trêu chọc mình, đắc ý lắc đầu nói: “Em chính là vế trước, ở nhà chúng ta, bộ dạng của em đẹp nhất.

Ba chị gái của em đều đi phẫu thuật thẩm mỹ, chỉ có mình em không cần phẫu thuật thẩm mỹ.”
Lục Sênh Hạ hết nói nổi, tên nhóc này đúng là rất tự kỷ!
Hứa Kiến Quân nhìn Tần Như Thông và Cố Nhược Đồng, sờ cằm: “Con của cậu Như Thông và dì Cố nhất định rất đẹp, hoàn toàn không cần lo lắng em ấy kế thừa khuyết điểm, bởi vì bọn họ không có khuyết điểm.


Nếu cậu Như Thông tìm dì khó coi thì không xong đâu, nếu bọn họ sinh ra cô bé khó coi, cháu chắc chắn không cần.”
Tần Như Thông bị sặc, tên nhóc này đang rơi vào trong vòng luẩn quẩn, ba câu không rời “con gái” của anh ta.
“Ánh mắt cậu kém như vậy sao?”
“Cháu rất tin tưởng vào cậu.” Hứa Kiến Quân lè lưỡi.

Cậu bé chỉ từng gặp một người có mắt không tốt lắm, chính là ông nội nhà họ Lục, gen này trăm ngàn lần phải phanh lại, đừng di truyền xuống dưới.
Lúc này ở trong rạp hát lớn thuộc thành phố Long Minh, Lục Vinh Hàn che mũi, hắt hơi một cái.
Cảm thấy thời tiết dần lạnh hơn, ông ấy cởi áo ra mặc cho Y Hạo Phong.
Y Hạo Phong xua tay, trả áo lại cho ông ấy.
“Tôi không lạnh, ông đều đã hắt xì rồi, vẫn nên tự mình mặc đi.”

Ông ấy nhìn trúng tất nhiên là thông qua quyền thế của nhà họ Y, khai thác thị trường của nhà họ Lục ở nước ngoài.
Nhưng mà lúc đó, ông ấy đang cùng Tư Mã Ngọc Như rơi vào trong tình yêu cuồng nhiệt, sao có thể tiếp nhận mối hôn sự này?
Người trẻ tuổi đều phản nghịch.
Nhớ ngày đó, Kiến Nghi cũng không phải cam tâm tình nguyện tiếp nhận Hoa Hiền Phương.
Cho nên Hoa Hiền Phương mới có thể giả chết rời đi.
Sau khi buổi nhạc hội kết thúc, hai người đi tới cửa hàng đồ uống ở phía trước.
Y Hạo Phong vén mái tóc ra sau tai, mỉm cười.
“Ông đây là đang coi tôi là tấm chắn đúng không?”

Lục Vinh Hàn hơi kinh hãi: “Tấm chắn gì cơ?”
“Không phải là ông đang âm thầm hẹn hò với Thượng Quan Yến Nhi sao? Tư Mã Ngọc Như đại náo một trận, ông lo lắng phóng viên viết bậy, ảnh hưởng không tốt tới Thượng Quan Yến Nhi, cho nên hẹn tôi ra ngoài, khiến bọn họ hiểu lầm ông và Thượng Quan Yến Nhi không có quan hệ, mà muốn tái hôn với vợ cũ.” Y Hạo Phong chậm rãi nói.
Lục Vinh Hàn có chút dở khóc dở cười: “Tôi và Thượng Quan Yến Nhi chỉ là quan hệ công việc, tôi không có đam mê này, tìm một người phụ nữ có thể làm con gái mình.”
“Ông không cần quá câu nệ, bây giờ hẹn hò với nhau ngay cả giới tính đều không quan trọng, huống chi là tuổi tác.

Tôi cảm thấy Thượng Quan Yến Nhi không tệ, gia cảnh tốt, lại xuất thân là ngôi sao nhỏ tuổi, sẽ không bị dùng quy tắc ngầm.”
Y Hạo Phong nói.
Lục Vinh Hàn thở dài, dời đề tài: “Tôi và Tư Mã Ngọc Như đã chia tay, nhiều năm như vậy, tôi hi vọng mọi người có thể chia tay trong hòa bình.”
“Ông đang xướng vở tuồng gì thế? Tôi nhìn kiểu gì cũng không hiểu.

Tư Mã Ngọc Như là thịt trong tim ông, ông nỡ bỏ như vậy sao?” Y Hạo Phong khuấy ly nước trái cây.
“Đây là kết quả tốt nhất, cô ta muốn nhiều thứ lắm, tôi không cho được.” Lục Vinh Hàn nhẹ nhàng bâng quơ nói.
“Cho nên ông muốn về nhà họ Lục rồi hả?” Y Hạo Phong nhướng mày.
Lục Vinh Hàn gật đầu: “Ở độ tuổi này của tôi nên ở nhà trông cháu nội, ở bên mẹ, không muốn lăn qua lăn lại nữa.”
“Ông muốn trở về thì trở về đi, tôi sẽ không ngăn cản ông.

Ông cảm thấy tôi tiếp tục ở lại nhà họ Lục không thích hợp, tôi sẽ chuyển ra ngoài.” Y Hạo Phong lạnh nhạt nói.
“Tôi không có ý này.” Lục Vinh Hàn vội vàng giải thích: “Nhà họ Lục chính là nhà của bà, tôi chỉ lo lắng Kiến Nghi…” Ông ấy muốn nói lại thôi, Y Hạo Phong hiểu rõ: “Kiến Nghi chỉ lạnh lùng ở mặt ngoài, trong lòng vẫn quan tâm tới ông, ông nói chuyện hẳn hoi với thằng bé, thằng bé sẽ tiếp nhận ông một lần nữa.”
“Thực ra tên nhóc kia rất giống tôi, bướng bỉnh y như tôi.” Lục Vinh Hàn lắc đầu cười khổ: “Lúc trước tôi không chăm sóc mẹ con bà thật tốt, không làm tròn trách nhiệm của mình, tôi rất xin lỗi.”


“Bọn nhỏ rất thích ông nội Henry, ông ấy là lão già ngoan cố, càng sống càng thú vị.” Y Hạo Phong cười nói.
Lục Vinh Hàn chậm rãi khuấy nước trái cây trong ly, những lời ông ấy định nói đều nuốt vào trong bụng.

Ông ấy từ bỏ bà ấy, còn có tư cách gì tái hôn với bà ấy?
Có đôi khi, con người lại có một loại ảo giác.

Cảm thấy người kia yêu mình, thì có thể hô tới là tới, đuổi đi thì đi với người đó.

Cảm thấy cho dù mình làm bất cứ chuyện gì, người đó vẫn sẽ ngoan ngoãn đứng đợi, giống như hòn vọng phu.
Thực ra duyên phận giữa người với người đều có hạn, bi thương tới mức chết tâm, một khi chặt đứt, sẽ không quay lại được nữa.
Y Hạo Phong thực sự hết hi vọng đối với Lục Vinh Hàn, không còn ôm ấp chút hi vọng nào nữa.

Bà ấy đã lãng phí quá nhiều thanh xuân và tình cảm của mình trên người người đàn ông này, không muốn lại mất đi tôn nghiêm cuối cùng.
Bà ấy từng oán, từng hận, từng ghen tị, nhưng sau khi ông ấy rời đi, tất cả tình cảm đều hóa thành tiếng thở dài cuối cùng.
Bà ấy cũng không phải không thể không có ông ấy, những ngày sống không có ông ấy cũng rất thư thái, vô dục vô cầu…”.


Bình luận

Truyện đang đọc